Cửu Trọng Đài không khí trầm xuống, chỉ còn lại tiếng cười của bóng đen vừa mới nhảy vào, lão Tinh Phúc định rằng ra tay ngăn cản tên kia thì Dạ Đế lên tiếng: “Tinh Phúc lão không phải đối thủ của hắn.”
Tinh Phúc không vui lùi về đứng cạnh con lừa, lão không giúp được gì cho các vị đại nhân bên trong thật đáng xấu hổ, chỉ mong ông trời thương xót đừng để họ xảy ra chuyện gì không may.
“Ngươi muốn gì?” Dạ Đế vẫn tiếp tục việc của hắn, không nhìn cũng biết người đến là ai. Tuy nhiên ba người kia thì khác, họ quay mặt về phía tên áo đen. Tát Không Quân hé nửa mí mắt nhìn, thấy người kia đôi mắt vô lực bỗng như có sức sống trợn trừng không thể tin, “Nam Cung Hàn, là ngươi. Tại sao ngươi có thể đến đây?”
“Haha bồ tát, tại sao ta lại không thể đến đây?” Nam Cung Hàn vận một bộ y phục đen, đôi mắt cuồng cuộng sát khí khát hẳn so với lúc hắn ở Tinh linh giới.
“Một yêu ma sao có thể dễ dàng xông vào nơi ở của Thần như vậy, hơn nữa bọn ta đã đặt sẵn kết giới bao phủ toàn bộ nơi này trừ khi…” Huyền Kì ngưng một lúc nói tiếp: “Ngươi đã ở nơi này từ trước.”
Người áo đen vỗ tay, trên người hắn tản ra một mùi hương nhàn nhạt trùng với mùi trên mình bỉ ngạn hoa, những người có mặt không khỏi tức giận. Hạ độc con Đế quân, cháu bồ tát còn có tương lai làm nương tử của Thần quân, thù này nhất định phải trả, chưa kể những tội ác tày trời hắn đã làm trước đó, đáng để hồn bay phách tán.
“Đế quân thật thông minh, đáng tiếc nó không giúp các người sống sót khỏi đây.” Nam Cung Hàn cất cao giọng kiêu ngạo. Không biết từ lúc nào trên bàn tay trái của hắn đã xuất hiện một quả cầu sét, nhìn đích thực đơn giản nhưng không biết sức công phá ra sao. Bọn người Huyền Kì không dám khinh suất tên kia dám ra tay thì hắn đã nắm rõ thực lực trong tay mình, thêm nữa hiện tại bọn họ không thể điều động chân khí đi nơi khác được, bỉ ngạn hoa và tính mạng họ dĩ nhiên bỉ ngạn hoa quan trọng hơn.
Huyền Kì suy nghĩ một lát, mở miệng nhẹ nhàng nói: “Ngươi cũng đừng quá tự tin, ở Tiên giới xuất hiện luồng tà khí kì lạ chẳng lẽ chúng tiên nhân lại không nảy sinh nghi ngờ mà tìm tới.”
“Tà khí?” Nam Cung Hàn nhếch nửa khóe môi hỏi lại, cười bảo: “Đế quân à Đế quân ban nãy vừa khen ngươi thông minh, ai dè ngươi lại bắt đầu ngốc rồi! Nếu trên người ta phát ra ma khí thì đã sớm bị các ngươi phát hiện, còn chờ bọn người yếu kém kia tìm ra sao?”
Bị nói vậy Huyền Kì cũng không phản bác lại chỉ tiếp tục cười.
“Gặp ở Tinh linh giới ta nhớ ngươi không hề có một chút sức lực nào!” Tát Không Quân kìm nén tức giận nói, nếu không phải hắn sợ rắc rối này nọ bằng không giải quyết tên này ngay từ đầu có phải bây giờ khỏe hơn hay không, thế sự quả khó lường.
“Chuyện này cũng phải cám ơn bồ tát đại từ đại bi không ra tay giết ta ngay lúc đó. Cũng nên trả lại mối ân tình này nhỉ?” Đoạn nói, Nam Cung Hàn dùng tay phải chưởng một chưởng vào ba người ngồi đằng kia, Tinh Phúc chỉ kịp la lớn một tiếng, sau đó chỉ còn nghe thấy tiếng kết giới chậm rãi nứt ra rồi biến mất.
Sắc mặt của Huyền Kì và Tát Không Quân biến hóa, dùng một chưởng nhẹ nhàng phá mấy tầng kết giới. Tuy rằng lớp kết giới đã bị yếu đi nhưng làm được như tên kia cũng là một điều khó tin từ xưa đến nay của hai người họ. Từ khi Nam Cung Hàn xuất hiện Diêm vương hầu như nhắm mắt không nói điều gì, cho nên Huyền Kì đoán rằng tên tiểu tử này đang cùng với Dạ Đế âm mưu tính toán, chỉ cần hai người họ kéo dài thêm một ít thời gian nữa.
“Lúc Tát Không Quân gặp ngươi hắn không nhìn thấy gì cũng đúng bởi vì ngươi chỉ vừa mới lấy được một vật chứa sức mạnh kinh người, thứ đó vẫn đang ở trong người ngươi.” Thanh âm trầm thấp vô cùng chắc chắn, Huyền Kì phát hiện ra thứ đó lúc Nam Cung Hàn vận công lực, hắn thấy một luồng khí màu tím dịch chuyển từ ngực Nam Cung Hàn, nhưng có vẻ tên kia vẫn chưa điều khiển được nguồn sức mạnh cực đại đó chứ không hiện giờ bọn họ cũng không thể ngồi đây thêm khắc nào nữa.
Người áo đen kinh ngạc, thầm khen Đế quân tinh tường, biểu hiện nhỏ nhặt cũng có thể nhìn ra. Hắn không ngại đem vật trong người ra cho mấy người kia cùng chứng kiến.
Huyền Kì nuốt một ngụm khí lạnh, thật không thể ngờ vật chứa sức mạnh kia lại là một trái tim người. Nó vẫn đang đập trên tay Nam Cung Hàn, vì tên kia mặc y phục đen nên không ai thấy màu huyết đỏ chói, nhưng khi Nam Cung Hàn cầm nó trên tay vẫn có thể thấy được sắc đỏ khiến người ta sợ hãi.
Tát Không Quân run rẩy, cũng không phải lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh tượng này nhưng… Huyền Kì đã nói Nam Cung Hàn lấy vật này sau khi hắn rời khỏi Tinh Linh giới… nghĩ đến đây trong lòng Tát Không Quân đứng ngồi không yên, hết sức lo lắng, hắn nghĩ có thể là trái tim của Tuệ Nhất vua Tinh linh hoặc của một vị trưởng lão nào ở đó, những người đó mới có khả năng cất giữ sức mạnh đây. Dù gì hắn cũng có giao tình với họ, mới đây lại nhận Tuệ Thiên Thư làm biểu muội, nếu có chuyện gì không may, người làm biểu ca này làm sao dám đối mặt Tuệ Thiên Thiên làm sao dám nhìn tất cả người trong Tinh linh giới.
“Nói, đó là của người nào?” Tát Không Quân nghiến răng nói.
Nam Cung Hàn sững người giây lát, rất nhanh chóng lấy lại vẻ mặt tàn bạo. Đôi mắt nhìn thẳng vào hai mắt Tát Không Quân, nở ra một nụ cười lạnh lùng chế giễu, miệng khẽ phun nhàn nhạt ba chữ:
“Tuệ Thiên Thư…”