Bạch Dạ Mộng Ảo


Từ lúc ra khỏi đại điện gương mặt Dạ Đế lại sáng ra không ít, Phật Tổ muốn đối chọi với hắn vẫn là chưa có đủ khả năng, bất quá nhìn vẻ mặt ông ta lúc đó chắc hẳn vẫn đang nghĩ cách trả thù, cho nên hắn nói hòa thượng đều là những kẻ giả nhân giả nghĩa, chuyện hơn tám ngàn năm trước vẫn ghi hận trong lòng. Dạ Đế cười haha một tiếng, xem ra trên thiên đình này vẫn còn rất thú vị, hắn đang suy nghĩ có nên đến đây nhiều một chút hay không, nhìn gương mặt méo mó của đám hòa thượng ở Tây Thiên khiến hắn rất thoải mái. Đúng là nên đến thăm Phật Tổ thường xuyên.
Nhìn hồ nước đằng trước, nếu hắn nhớ không lầm chính là chỗ nuôi cá chép Cực Hàn, Tây Thiên đúng là nơi cất chứa đồ tốt, rất biết cách hưởng thụ.
Hòa thượng đang chăm sóc cho cây trong hồ vừa nhìn thấy Dạ Đế thần quân vội vàng chấp tay cúi chào: “Dạ Đế thần quân mạnh khỏe!”
Dạ Đế nhìn người trước mặt đôi mày hơi nhíu lại, suy nghĩ tên này có chút quen mắt, chính xác là mùi hương trên người hòa thượng này có chút kì lạ “Ngươi là hòa thượng mới tới?”
“Bẩm thần quân, thần là Tàn Tố mới đến đây một tháng trước, được giao nhiệm vụ chăm sóc cây sen trong hồ Sính Bình này.” Hòa thượng tên Tàn Tố trả lời rất tự nhiên, vừa nói xong tay và ánh mắt như một hướng tới cây sen duy nhất ở giữa hồ.
Dạ Đế đang thầm đánh giá tên hòa thượng Tàn Tố, hắn không thể nhớ rõ mùi hương trên người hòa thượng này kì lạ ở điểm nào. Lại thấy Tàn Tố rất tập trung nhìn về cây sen, Dạ Đế có chút ngạc nhiên liền đi đến cạnh Tàn Tố đang đứng ở giữa cây cầu. Sen nuôi ở Tây Thiên tất nhiên tốt hơn ở chỗ khác nhưng cũng không phải là thứ gì quý hiếm trên tiên giới này. Lại nói nước hồ Sính Bình là nguồn lưu thủy tinh khiết nhất trời đất tuy nhiên chỉ nuôi một cây sen, còn đặc biệt cho một hòa thượng chăm sóc, nhìn biểu hiện cẩn thận của tên Tàn Tố này… Dạ Đế nhếch nửa khóe miệng, đồ tốt. Lập tức bỏ qua điểm kì lạ trước đó, hỏi thăm dò.

“Không biết loại sen này tên gọi là gì?”
Tàn Tố không chú ý đến biểu hiện vô sỉ trên mặt của Dạ Đế, vẫn trả lời bình thản: “Bẩm thần quân, thần nghe Phật Tổ gọi nó là phù dung.”
Nét cười trên mặt Dạ Đế càng ngày càng lớn, hay cho sen phù dung, người khác có thể không biết cho rằng phù dung là sen nhưng thần quân hắn thì rất rõ, loại phù dung này vốn được gọi là phượng, chỉ là hình dáng lúc hoa chưa nở có phần giống sen lại chỉ sống được khi có loại sen khác xung quanh, phù dung đã mất tích từ lúc Cửu Trọng Đài sụp đổ hơn mười ngàn năm trước nay lại thấy một cây trước mặt, Phật Tổ tốn không ít công sức rồi hắn…có thể nào bỏ qua được sao.
Không thấy thần quân trả lời, Tàn Tố liền xoay mặt lại, nhìn đến gương mặt thần quân đang cười đến mức cực kì đáng sợ. Hòa thượng Tàn Tố giật mình, run rẩy: “Thần…thần quân…”
“Haha, tốt, ngươi là Tàn Tố đúng không? Cứ làm tốt công việc của mình!” Nói xong, Dạ Đế đưa tay vỗ vào vai Tàn Tố khích lệ, rồi đi tiếp về hướng tọa đài Tát Không Quân cách đó không xa.
Tàn Tố đứng im tại chỗ khó hiểu gãi gãi đầu trọc lóc của mình, lẩm bẩm, sao thần quân lại phấn khích như thế, đang sững sờ một lúc lại nghe tiếng Dạ Đế vọng lại “Phù dung sắp nở phải không?”
Tàn Tố liền xoay người lại, hét lớn: “Đúng vậy thưa thần quân, khoảng một tháng nữa.”

Dạ Đế cười thầm trong bụng, trời rất tốt với hắn, gặp được phù dung hoa lại nở đúng lúc như vậy không khác nào kêu hắn hãy lấy đi. Qủa nhiên đến Tây Thiên không bao giờ phí công haha. Không thấy thần quân nói gì nữa, Tàn Tố lại gãi gãi đầu đi về phía đại điện, sắp đến giờ phổ kinh hắn không thể vắng mặt nha.
“Thần quân đại nhân ghé thăm, không biết đã làm ra việc gì lại cười vô sỉ như thế!” Tát Không Quân nằm trên đài sen, vạt áo cà sa mở rộng, miệng không ngừng ngáp lớn.
Dạ Đế đang rất vui vẻ tất nhiên sẽ không cùng tên hòa thượng lười biếng nào đó đôi co miệng lưỡi. “Bản thần quân vui vẻ hòa thượng nhà ngươi cũng nên biết điều đi.” Nhìn tên Tát Không Quân trước mắt, quả nhiên vẫn thuận mắt hơn đám hòa thượng tụng kinh trong điện, bất quá biểu hiện của hắn không nên làm hòa thượng, ăn mày sẽ hợp hơn.
Lại ngáp cái nữa không thèm đưa mắt nhìn đến Dạ Đế, Tát Không Quân trả lời: “Ai da, hòa thượng ta nào dám chọc thần quân cao cao tại thượng, biết đâu lại trở thành một Huyền Kì thứ hai.”
“Hòa thượng lời ngươi vẫn thật khó nghe.” Một tia sáng rơi xuống đánh vỡ vụn đài sen Tát Không Quân đang nằm, chớp mắt người đang nằm ban nãy hiện giờ y phục chỉnh tề đứng trước mặt Dạ Đế, gương mặt cũng nghiêm túc hơn. “Ngươi muốn gì?”
“Hòa thượng các ngươi thù thật dai, ta cần ngươi giúp!” Dạ Đế hơi đau đầu, chuyện của Huyền Kì tên này cũng biết rõ thế nhưng lại vẫn tức giận hắn, cho nên từ ngày đó đến nay chưa từng đặt chân đến Cửu Trọng Thiên đúng hơn là không chịu gặp hắn. Bản thân nghĩ tên Tát Không Quân này chỉ tức giận nhất thời không ngờ hắn lại có thể làm nghiêm túc đến vậy.
Tát Không Quân lùi lại phía sau mấy bước, lại tiếp tục ngáp: “Thần quân đùa rồi, bần tăng nào có đủ sức lực giúp đỡ.”

“Tát Không Quân chuyện ngày đó ngươi cũng biết, tại sao vẫn luôn trách ta.” Dạ Đế cười cười, người như hắn mà cũng có lúc phải đau đầu thật mất phong thái tuyệt đẹp của thần quân. Quan sát kĩ dung mạo không thay đổi của Tát Không Quân năm trăm năm qua, tác phong lười biếng vẫn y như xưa có điều tên hòa thượng này đã âm trầm hơn rất nhiều. Bản thân Dạ Đế cũng ngạc nhiên một người như Tát Không Quân không thể nào chỉ vì Huyền Kì mà trở thành thế này, có lẽ hắn đã quên mất thứ gì đó.
Tát Không Quân im lặng một lúc lại nói: “Dù gì ngươi cũng nên trở về đi, ta sẽ không bao giờ giúp ngươi.” Xong xoay người lại định đi đến đài sen ngủ, nhưng chợt nhớ đài sen đã bị Dạ Đế đánh nát, cười khổ một cái đi đến gốc cây gần đó nằm xuống.
Dạ Đế đứng trầm mặc suy nghĩ hồi lâu, đến khi Tát Không Quân sắp nhắm đôi mắt phượng lại hắn mới chợt nhớ ra, mắng chửi trong lòng một trận, là hắn đã quên nói chuyện của Mạc Nhan cho Tát Không Quân nghe: “Mạc Nhan vẫn còn sống”
Mắt Tát Không Quân mở lớn nhìn thẳng lên trời, như nhớ lại chuyện cũ gương mặt hắn cực kì đau khổ, lâu lắm rồi mới nghe người khác nói đến hai chữ này ‘Mạc Nhan…Mạc Nhan’, Tát Không Quân vô thức đưa tay đặt lên ngực, tim hắn vẫn còn đập cũng bởi vì Mạc Nhan. “Đại nhân ngươi cần giúp gì?”
Khóe miệng Dạ Đế giựt giựt, hắn biết Tát Không Quân sẽ không tức giận vì Huyền Kì, trách thì phải trách tên Huyền Kì này có bằng hữu như Tát Không Quân chết cũng đáng. Lại nhìn đến gương mặt thay đổi trong chớp mắt của tên kia trong lòng Dạ Đế nổi bão. Hòa thượng chết tiệt. Đưa tay đem mấy đạo tia sáng đánh về phía Tát Không Quân, tên kia cười cười né tránh, đợi khi vườn cây phía nam Tây Thiên bị phá sạch Dạ Đế mới ngừng lại.
“Thần quân đại nhân phát uy xong có phải nên nói vấn đề chính không?” Tát Không Quân cười lấy lòng xích lại gần Dạ Đế, hắn biết Dạ Đế thù còn dai hơn đám hòa thượng hắn đã vậy còn trả thù gấp mấy lần, vì thế có xích mích với Ngọc Hoàng, Phật Tổ cũng không nên chêu ghẹo thần quân đại nhân.
“Sắc mặt thay đổi cũng thật nhanh.” Dạ Đế cười khinh bỉ.
“Thần quân đại nhân lại đùa rồi, bần thăng nào có thể thay đổi sắc mặt.” Tát Không Quân cười hề hề nói.

Thái độ không đoàng hoàng, nụ cười đê tiện đích thực là Tát Không Quân mà hắn quen. “Ta cần lấy Đoạt Hồn Thủy.”
Tát Không Quân đen mặt, có phải Dạ Đế đang trả thù hắn phải không? “Thật sự cần dùng Đoạt Hồn Thủy?”
“Ngươi nghĩ thế nào?” Dạ Đế nâng nửa khóe miệng cười thân thiện.
Xác định là tên thần quân này đang mượn cớ trả thù. Tát Không Quân suy nghĩ một lát, gật đầu nói: “Ta sẽ đến chỗ Tuệ Thiên Thư lấy.”
“Bồ tát có lòng thần quân ta thật cảm động. Bất quá bồ tát có thể hay không đến đó rồi trở về trong vòng một canh giờ?”
Tát Không Quân nhìn chằm chằm người đằng trước, không hổ danh là thần quân, quá vô sỉ, hắn thừa biết mình không thể nào làm được. Đi đến Tinh Linh Tộc cũng mất một hai canh giờ, cái quan trọng chính là Tuệ Thiên Thư, khả năng bám theo người khác của nàng ta chính là thiên hạ không ai bằng, nhớ lần cuối dây dưa với nàng ta cũng mất gần một tuần mới có thể thoát thân thành công. Bất quá không còn cách nào khác, đành xem trời phật phù hộ cho hắn lấy vật mà không phải gặp người.
“Được.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận