Bạch Dạ Mộng Ảo


“Quân ca, lời huynh nói là thật sao?” Tuệ Thiên Thư gương mặt sáng lạng, vui mừng không thôi. Đang phấn khởi khuôn mặt của nàng dường như nghĩ đến điều gì đó bỗng nhiên xịu xuống có chút ưu phiền. Nàng sắp là thê tử của người khác, nếu cứ bám lấy Quân ca như vậy có phải là phụ lòng phu quân tương lai hay không? Nhưng mà nàng cũng không muốn phụ tấm chân tình của Quân ca nha, để huynh ấy đợi năm trăm năm nay lại nhẫn tâm lấy người khác có phải là nàng thật độc ác hay không? Nhưng mà nàng muốn lấy người kia…
Nhìn khuôn mặt rối rắm của tiểu cô nương trước mắt, Tát Không Quân cảm thấy có chút buồn cười, đưa tay xoa đầu Tuệ Thiên Thư. Bất quá từ xưa đến nay hắn chỉ coi cô nương ấy như tiểu muội, đáng để cho người khác bảo vệ, chưa kể xét về hình dáng của nàng ta hắn càng không muốn mang danh trâu già gặm cỏ non. Lại nói Tuệ Thiên Thư này bản chất có chút khác thường mấy ngàn năm tuổi cũng chỉ lớn bằng tiểu cô nương mười một mười hai, nghe kể khi sinh ra nàng ta cũng không thừa hưởng một đôi cánh bạc nào từ Tuệ Nhất, chỉ có duy nhất đôi cánh trắng hay nói rằng nàng ta chính là người yếu nhất ở tinh linh tộc. Tuy nhiên với tính tình và bộ dáng đáng yêu nàng ta được cả tinh linh giới yêu thích, nên đặc biệt chiều chuộng.
“Thiên Thư sắp lấy trượng phu rồi nhỉ?” Hắn không ngại mở miệng trêu nghẹo, tiểu cô nương kia gương mặt ửng hồng thẹn thùng, ngược lại làm cho Tát Không Quân tò mò người nào có thể khiến Tuệ Thiên Thư bám hắn dai như đỉa nói bỏ liền bỏ.
“Quân ca…muội…có phải là muội phụ huynh hay không?” Tuệ Thiên Thư ngước mặt lên nhìn thẳng vào khuôn mặt tiêu soái đối diện, đôi mắt long lanh sắp khóc trông nàng ta vô cùng đáng yêu.
Nhìn biểu hiện đó Tát Không Quân thật không biết phải làm sao, thở dài, ngày xưa hắn nghe lời Dạ Đế lừa gạt nàng. Tiểu cô nương này lại vô cùng tin tưởng, sau hắn cũng thấy ái ngại định nói sự thật với nàng nhưng hắn sợ nhất chính là nước mắt, lại càng không nỡ để tiểu cô nương này đau lòng rơi lệ. Mở miệng an ủi: “Thiên Thư muội tìm thấy người tốt hơn ta dĩ nhiên ta phải vui mừng cho muội, ngoan đừng khóc!”
“Đúng đó công chúa, đại nhân là người hiểu chuyện sẽ không oán trách người đâu.” Thiên Minh – Tuệ Mẫn đồng thanh nói.
“Quân ca…huynh thật sẽ không giận, không ghét muội chứ?” Tuệ Thiên Thư ôm lấy cánh tay Tát Không Quân làm nũng.
Tát Không Quân rất vui vẻ, đương nhiên sẽ không giả vờ thâm tình với nàng ta nữa. “Thiên Thư nếu muội không chê có thể nhận ta làm ca ca của muội!”
Tuệ Thiên Thư ánh mắt long lanh đưa ra đề nghị: “Quân ca nếu huynh đồng ý sau khi lấy trượng phu lập tức nạp huynh vào nhị phòng!”
Tát Không Quân: “….”

Thanh Minh – Tuệ Mẫn: “….”
Đời này hắn chỉ nghe, nam nhân nạp thiếp vào nhị phòng, nay lời này nghe từ miệng tiểu cô nương này có phải hay không hắn nên khen Tuệ Thiên Thư rất sáng tạo? Khóe miệng giựt giựt, Tát Không Quân trầm mặc thật lâu.
Tuệ Thiên Thư lại bật cười to: “Quân ca, muội chỉ chọc huynh thôi, cho dù huynh đồng ý muội cũng sẽ không thể làm thế với Hàn ca được. Vậy đi làm ca ca của muội!” Nàng không muốn để Hàn ca của nàng chịu thiệt thòi nha, nhưng mà nghĩ tới cảnh Hàn cà và Quân ca tranh sủng mà đánh nhau đến trời đất kinh sợ như vậy cũng rất hấp dẫn nha.
Ba người kia cười gượng, một câu đùa của nàng thật khiến người ta kinh sợ vô cùng.
“Đúng rồi Thiên Thư huynh đến đây để…” “Thiên nhi” Tát Không Quân đang nói bị một thanh âm lạnh lùng cắt ngang. Hai người ánh mắt giao nhau, Tát Không Quân nhíu mày nhìn người đứng cạnh cây bồ đề. Người kia lại hờ hững nhìn hắn, khóe môi tên đó khẽ kéo lên một đường thật nhỏ. Khinh thường, đích thực là đang khinh thường Tát Không Quân hắn.
Tuệ Thiên Thư vừa nghe thấy giọng nói kia, vui mừng không ngớt xoay người lại la lớn: “Hàn ca!” Rồi nhào đến ôm người đó, khuôn mặt nhỏ bé không ngừng cọ cọ trong ngực Nam Cung Hàn. Nam Cung Hàn không phản ứng, mắt vẫn nhìn chằm chằm Tát Không Quân.
Tuệ Mẫn nói nhỏ vào tai Tát Không Quân: “Đại nhân, người đó chính là người công chúa chúng tôi sắp lấy!”
Tát Không Quân ậm ừ, thầm đánh giá cái vị mặt lạnh kia. Ánh mắt thâm sâu khó dò, tên này khẳng định không đơn giản.
Con ngươi Nam Cung Hàn di chuyển nhìn tiểu cô nương trong lòng, nở một nụ cười không huyết sắc. “Thiên nhi, muội lại lộ tính trẻ con rồi!”
Tuệ Thiên Thư rất không bằng lòng với lời nói đó, kiên quyết cọ cọ làm nũng: “Hàn ca, muội không có, không có!”

Nam Cung Hàn không còn cách nào khác, lắc lắc đầu chấp nhận. “Thiên nhi muội không giới thiệu người kia cho ta sao?”
A một tiếng, tiểu cô nương ngừng động tác. Đưa tay kéo Nam Cung Hàn về phía Tát Không Quân đang đứng. Tiểu cô nương vui vẻ giới thiệu nam nhân bên cạnh mình cho người đối diện: “Quân ca đây là Nam Cung Hàn – Hàn ca người muội sắp lấy!” Khuôn mặt Tuệ Thiên Thư hiện lên nụ cười đơn thuần của thiếu nữ.
Thiên Minh – Tuệ Mẫn ở phía sau nhỏ giọng bàn luận: “Hai người gặp nhau liệu có xảy ra quyết đấu giành công chúa hay không?” Tuệ Mẫn bảo: “Ai đã bảo đại nhân là người hiểu chuyện?” Thiên Minh xấu hổ ho một tiếng: “Dù gì ta cũng rất thắc mắc!”
“Nam Cung công tử, bần tăng Tát Không Quân xin ra mắt!” Tát Không Quân chấp tay cúi chào, người đối diện lại như chẳng ngạc nhiên lắm với thân thế của hắn, Tát Không Quân có thể đoán được phần nào.
“Không ngờ bồ tát là người Thiên nhi yêu mến ngày trước!” Nam Cung Hàn sắc mặt vẫn không hề thay đổi.
“Thật ngại chính là bần tăng!” Tát Không Quân bỗng có dự cảm không tốt. Nhìn đứng tiểu cô nương bên cạnh, mong rằng là do hắn đa nghi. Vạn nhất dự cảm của hắn là đúng vậy thì tiểu cô nương này…
Nhận thấy ánh mắt Tát Không Quân rơi trên người mình, Tuệ Thiên Thư khó hiểu hỏi: “Quân ca có chuyện gì sao?”
Tát Không Quân cười lắc đầu, khi hắn quay về nhất định sẽ tìm hiểu kĩ càng.
“Bồ tát có dự định ở lại uống ly rượu mừng của Thiên nhi và tại hạ không?” Nam Cung Hàn nói.
“Đúng đó Quân ca, muội mời huynh đến cũng vì chuyện này!”

Tát Không Quân cười lắc đầu, đại sự đã đến, hắn không thể nào bỏ Dạ Đế một mình tự quyết. Dù tên đó không cần hắn giúp nhưng chuyện của Mạc Nhan nếu hắn đứng im sẽ không còn cơ hội nào khác. “Chỉ sợ ta không thể đến, ngày tốt lành đó là khi nào?”
“Ngày này tuần sau, Quân ca huynh không thể đến sao?” Tuệ Thiên Thư tiếc nuối, nước mắt long tròng, nàng còn định ngày đó sẽ giới thiệu cho Tát Không Quân một cô nương khác trong tinh linh tộc. Cha nàng cũng nói rồi nha nếu có thể cướp hòa thượng Tây Thiên về làm rể, quả thật là rất vinh dự cho tộc tinh linh của họ.
“Bồ tát xuất thân tu hành, chắc hẳn có quy tắc riêng, nào có thể đến nơi ồn ào náo nhiệt này!” Nam Cung Hàn đưa tay vuốt tóc Tuệ Thiên Thư, khép ánh mắt lại không nhìn ra suy nghĩ là yêu thương hay có mưu kế.
“Huynh không biết đấy thôi, Quân ca là hòa thượng không giữ phép tắc nhất Tây Thiên, ngay cả Phật Tổ cũng mắt nhắm mắt mở cho qua!” Tuệ Thiên Thư ôm miệng cười khúc khích, cho nên nàng mới ngang nhiên quyến rũ hắn.
“À, thì ra là vậy. Vẫn tưởng thiên giới là nơi luôn tuân thủ nguyên tắc.” Nam Cung Hàn kéo khóe miệng lên vừa cười nói.
Tát Không Quân nghe ra ý khiêu khích, nhưng không có phản ứng gì, nhìn Tuệ Thiên Thư nói thẳng vấn đề: “Ta sẽ cố gắng đến tham dự. Thiên Thư có thể nói chuyện riêng với muội hay không?”
“A, được chứ, chúng ta đến thư phòng muội nói chuyện! Hàn ca muội đi một lát, sẽ đến tìm huynh sau!” Nói xong, tiểu cô nương nhướng người lên hôn vào má Nam Cung Hàn rồi nhanh chóng chạy đi. Tát Không Quân cất bước theo sau, khi đi ngang qua Nam Cung Hàn, người kia mở miệng: “Thần quân đại nhân chắc vẫn khỏe!”
Tát Không Quân trầm ngâm không trả lời, hắn không nhận ra bất kì ác khí nào trên người người này. Bất quá ánh mắt Nam Cung Hàn nhìn hắn giống như kẻ thù, không thể nào vì Tuệ Thiên Thư được.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
“Quân ca, huynh có chuyện gì muốn nói sao?” Hai người ngồi xuống bàn trà trong thư phòng Tuệ Thiên Thư mở miệng trước.
Tát Không Quân: “Thiên Thư ta đến để mượn muội đoạt hồn thủy!”
Tiểu cô nương ngạc nhiên, đoạt hồn thủy là bảo bối mẫu thân nàng để lại, trong tinh linh tộc cũng không dùng đến nó, tuy nhiên cả Nam Cung Hàn và Tát Không Quân đều muốn mượn, nàng có chút khó hiểu tinh linh giới nhiều bảo bối như vậy ai cũng thấy thú vị với đoạt hồn thủy như vậy?

“Không được sao?” Tát Không Quân hỏi lại lần nữa, Tuệ Thiên Thư không phải loại người keo kiệt, đoạt hồn thủy đối với nàng ta mà nói cũng không phải vật gì quan trọng, vậy cớ gì nàng ta lại chần chờ không trả lời.
“Chuyện là thế này, mấy ngày trước Hàn ca huynh ấy đã mượn muội vật đó trước. Bất quá huynh cần đến nó muội sẽ đến chỗ Hàn ca lấy về cho huynh mượn!”
“Được!”
Tuệ Thiên Thư đi không quá lâu, đến lúc quay trở lại gương mặt nhỏ nhắn có chút ửng hồng, không biết vì chạy hay vì chuyện gì khác. Cầm chiếc gương trong tay đưa cho Tát Không Quân: “Của huynh đây!”
Nhận lấy vật, Tát Không Quân nói cám ơn, chưa vội bước chân rời đi hắn hỏi: “Thiên Thư muội quen Nam Cung Hàn như thế nào?”
Tuệ Thiên Thư không nghĩ tới Tát Không Quân lại hỏi về người kia, kinh ngạc trả lời không chút giấu giếm: “Năm trăm năm trước bên bờ Vong Xuyên của ma vực, muội tình cờ cứu sống huynh ấy. Lúc đó huynh ấy đang bị ngọn lửa vàng thiêu cháy cũng may là muội đến kịp thời! Bất quá sau khi huynh ấy tỉnh dậy đã quên hết mọi chuyện trước đó, Nam Cung Hàn là tên muội đã đặt cho!” Tuệ Thiên Thư cười vô cùng ngây thơ, đến mức Tát Không Quân cảm thấy cực kì bất an.
Hắn suy nghĩ một chút rồi bảo Tuệ Thiên Thư xoay người lại, dùng ngón tay vẽ gì đó vào lưng nàng, tiểu cô nương thắc mắc: “Huynh làm gì thế?”
Tát Không Quân cười, thu cánh tay lại: “Qùa mừng cho muội, nó sẽ giúp muội mau sớm trưởng thành giống như thiếu nữ bình thường!”
Tuệ Thiên Thư gương mặt ỉu xìu, khẽ lầm bầm: “Đáng ghét, muội đã trưởng thành rồi!”
Hắn cười to, sau đó biến mất.
Nếu hắn quay người lại có thể thấy gương mặt đau khổ của tiểu cô nương…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận