Bạch Đạo Sư


Nguyệt Hằng ôm bọc đồ của tên Bình Tân đi giặt , bước chân dần rời xa căn nhà.

Tên Bình Tâm đứng ở một góc ngó theo , khi thấy Nguyệt Hằng đã đi đủ xa, hắn lập tức quay về hướng của A Tú.

A Tú vẫn ngồi ở đó chờ đợi , biết rằng hắn tới để làm gì nhưng nàng vẫn giả vờ như không biết , e thẹn khép mình.

Khi đã chắc ăn Nguyệt Hằng đi xa rồi, Bình Tâm chạy lại chỗ A Tú, ngay lập tức ôm chầm lấy A Tú vào lòng mà thủ thỉ.

- " Tú nhi của ta, ta nhớ nàng , ta nhớ nàng chết đi mất.

Chỉ mấy ngày không gặp mà ta cảm thấy như đã thiên thu vạn thế rồi vậy"

Vừa nói vừa ôm chầm lấy A Tú, mà A Tú cũng không chống cự, ngược lại còn ôm chặt hắn.

Những ngày qua nàng chờ đợi hắn trở về, cứ sợ rằng hắn đi mất không về nữa, nhưng cuối cùng hắn cũng trở về với nàng rồi.

A Tú vui mừng ôm chầm lấy người đàn ông ấy mà thủ thỉ.

- " thiếp cũng nhớ chàng lắm, nhớ chàng chết đi được.

Đáng ghét, bỏ thiếp đi lâu như vậy, thật là đáng ghét "

Cả hai ôm lấy nhau hôn hít điên cuồng, thỏa mãn sự ham muốn khoái lạc.

Khác với những lần trước , A Tú không chống cự thì cũng nằm yên , nhưng lần này nàng không những không chống cự, cũng không nằm im mà chủ động lao vào quấn lấy Bình Tâm giống như cách mà hắn quấn lấy nàng.

Lần này cả hai đều cùng nhau hành động , cùng nhau phối hợp.

Bình Tâm nhanh chóng cởi áo của A Tú ra để lộ tấm thân trắng nõn của người phụ nữ xinh đẹp , mà A Tú cũng vươn vai cởi áo Bình Tâm ra để lộ cơ thể đàn ông.

Ngay lập tức lại ôm chầm lấy nhau, phút chốc đã không còn mảnh vải che thân.

Hai cơ thể trần truồng cuốn lấy nhau , liên tục sờ mó những chỗ nhạy cảm của nhau.

Khi đã kích thích mơn trớn đủ lâu, dòng nước tình yêu đã ướt đẫm cội nguồn nhân loại, cũng đến lúc âm dương giao hòa.

Bình Tâm lại từ từ dạng chân người phụ nữ ra, mà người phụ nữ ấy cũng nhanh chóng banh chân đưa cội nguồn nhân loại của mình ra cho hắn.

Ngay lập tức, dương trụ lại được đặt vào vị trí, đâm sâu vào trong cội nguồn nhân loại, trượt dọc con đường nhân sinh đầy ẩm ướt.


A Tú rên lên một tiếng "Á..." cảm nhận con đường của mình bị lấp đầy.

Nàng gồng mình siết chặt người đàn ông ấy, mà Bình Tâm cũng theo đó mà bắt đầu dập nhẹ nhàng.

Tốc độ nhanh dần, tiếng da trắng vỗ bì bạch lại phát ra đều đặn.

Ngay trong căn nhà của người xấu số Nguyễn Văn Thiên, cơ thể vợ hắn đang theo nhịp điệu mà co siết, bấu lấy cơ thể người đàn ông xa lạ.

Nhấp nhả nhịp nhàng, cả hai người run rẫy trong những giây phút sung sướng ấy tưởng chừng như cơn đê mê kéo dài vô tận.

Đang chơi khí thế, Bình Tâm bỗng dưng dừng lại khiến A Tú có chút ngạc nhiên.

Hắn rút cây dương trụ khỏi cội nguồn nhân loại của A Tú, đưa tay vỗ vào vầng Trăng khuyết của nàng cái bốp mà nói.

- " Tú nhi, đổi tư thế thôi"

Miệng nói tay làm, hắn bắt đầu đưa tay chụp lấy vòng eo của A Tú , hướng cơ thể nàng theo kiểu tư thế quỳ gối chống tay, từ sau đâm tới trước.

A Tú ban đầu có chút ngạc nhiên, đây là lần đầu tiên nàng chơi kiểu tư thế này, lại càng cảm thấy mới lạ và thú vị.

A Tú quỳ gối, hai tay chống đất, mặt cúi gầm chờ đợi hắn cắm cây trụ của hắn vào người nàng.

Tên Bình Tâm từ phía sau đặt dương trụ vào cội nguồn nhân loại, đâm vào một phát khiến A Tú giật nảy , ngước đầu lên rên một tiếng "Á ...".

Nàng không biết rằng cái hướng nàng đang nhìn lại chính là bàn thờ đặt bài vị của chồng mình.

Ngay lập tức, tên Bình Tâm vươn tay nắm lấy tóc A Tú từ đằng sau mà giữ nguyên khuôn mặt nàng.

Hắn túm tóc nàng kéo về như kéo cương ngựa, tay còn lại chụp lấy eo A Tú , bắt đầu dập bành bạch, nhấp nhô như một người đang cưỡi ngựa.

Nhịp điệu phát sinh âm thanh, những phát dập ấy khiến A Tú run lên sung sướng, nàng còn chả biết khuôn mặt mình đang nhìn thẳng vào bài vị của chồng mình.

Những tiếng rên rỉ sung sướng dâm đãng vang lên, tiếng rên của người góa phụ khi được thỏa mãn bởi người đàn ông dày dặn kinh nghiệm.

A Tú không biết mình đang hướng mặt vô bài vị chồng mình , nhưng Bình Tâm thì biết rất rõ, vì đây chính là ý muốn của hắn.

Cái bài vị đó là bài vị thứ mấy rồi hắn không nhớ, nhưng chắc chắn những người góa phụ bị hắn lừa tình đều trải qua những giây phút này.

Hắn sung sướng nhất chính là khi chơi người góa phụ ngay trước bài vị của người chồng xấu số.


Lúc ấy, hắn sẽ chơi kiểu chó, hướng mặt người góa phụ vào bài vị người chồng.

Lần nào cũng vậy, và lần này cũng thế, bàn tay vẫn túm tóc kéo về sau không cho người góa phụ cúi đầu, cố giữ cho cái khuôn mặt người góa phụ hướng về phía bài vị.

Bình Tâm sung sướng, phút giây này hắn lẩm bẩm mà chỉ có một mình hắn nghe được.

Hắn nhìn bài vị của Nguyễn Văn Thiên mà trợn mắt, lí nhí trong mồm.

- " thằng nông dân ngu dốt, hãy nhìn kỹ đi.

Vợ của mày thì mày xem như ngọc như ngà , còn với ta chỉ là một con đ*.

Con đĩ này báu vật trong tay ngươi , về tay ta bị ta chơi như chơi một con chó, không hơn không kém"

Lăng mạ người phụ nữ, những lời lẩm bẩm lí nhí ấy chỉ có mình hắn nghe được.

A Tú lúc này còn biết gì nữa đâu, những tiếng lí nhí trong miệng của hắn thậm chí còn bị tiếng da trắng vỗ bì bạch lấn át.

A Tú quỳ chân chống tay, bị kéo tóc ngẩng lên mặt hướng về bàn thờ chồng mình, đôi mắt lơ mơ rên rỉ trong sung sướng, nào có biết rằng mình đang làm một chuyện vô cùng bậy bạ.

Nguyễn Văn Thiên thật là tội nghiệp, chết rồi không biết có thấy cảnh này không.

Nếu thực sự tên Bình Tâm yêu thương người phụ nữ ấy thật lòng, thật sự muốn chăm sóc người góa phụ ấy , thì Nguyễn Văn Thiên dưới suối vàng cũng được yên lòng.

Nhưng người phụ nữ mà Nguyễn Văn Thiên coi như châu báu, như ngọc như ngà, đang bị tên Bình Tâm chơi tàn bạo không một chút thương xót.

Nguyễn Văn Thiên thật đáng thương , do số mệnh mà không may qua đời, không còn có thể chăm sóc và bảo vệ vợ con mình được nữa.

Ngẫm nghĩ trên đời, người đàn ông sống cuộc sống này nên trân trọng mạng sống của mình hơn một chút.

Có nhiều người ra ngoài bàn nhậu, mời rượu không uống cũng đánh nhau, xách dao chém nhau.

Có những người cưỡi ngựa ngoài đường, chỉ vì khích nhau một chút đã đua ngựa quá tốc độ đến lúc tai nạn tử vong.

Có nhiều người chỉ vì đi ngang qua liếc nhau một cái , lại xông vào đánh nhau sống chết.

Muôn chuyện trời ơi đất hỡi mà sinh mạng thật sự bị đem ra xem nhẹ.


Cứ cho rằng người đàn ông ấy bất hiếu, không quan tâm cha mẹ mình đau xót khi mình chết.

Cứ cho là người đàn ông ấy vô trách nhiệm với vợ con, không quan tâm vợ con mình phải sống cực khổ khi không có mình, thì một người đàn ông nên suy nghĩ một chút về hậu vận của mình.

Khi mình chết rồi sẽ có một thằng nào đó mò vô nhà mình.

Con mình nó sai , vợ mình nó chơi, mà nó chơi vợ mình như chơi một con chó ngay trước bài vị của mình, hỏi có đau xót hay không? Vì vậy mà nói, một người đàn ông ra ngoài đường không nên vì chén rượu mà chém nhau.

Người ta chửi trên bàn nhậu , nhẫn nhịn.

Lúc cưỡi ngựa ngoài đường , ai chạy tới bên cạnh dụ đua cũng nhẫn nhịn bỏ qua.

Nếu đi ngang qua đường có đứa nào lườm mình, chửi mình, đòi đánh nhau với mình, trừ phi không thể tránh được mà phải tự vệ, còn không thì cứ nhẫn nhịn bỏ qua.

Chúng ta bỏ qua không phải vì chúng ta sợ cái thứ ấy, mà chúng ta bỏ qua vì chúng ta đang trân trọng mạng sống của mình.

Chúng ta muốn mình được lành lặn để chúng ta có thể trở về nhà cùng vợ con.

Chúng ta bình yên trở về ôm vợ vào lòng, trở về bế con trong tay.

Chúng ta nhẫn nhịn không phải vì chúng ta hèn nhát...!à thì cứ coi như là hèn nhát đi.

Hèn nhát một chút để về nhà bảo vệ vợ con ở nhà, còn hơn là nằm lại vĩnh viễn ngoài đường, để rồi ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân.

Lúc ấy phải im lặng xem con mình bị nó sai như nô lệ , vợ mình bị nó chơi như chơi một con đ* , mà mình không thể làm được gì.

Không phải tự nhiên mà người ta nói " trong các loại trí tuệ thì loại trí tuệ đứng đầu chính là chữ nhẫn".

Nhẫn nhịn không phải hèn nhát, nhẫn nhịn không phải sợ hãi , nhẫn nhịn là một loại trí tuệ.

Người ta có trí tuệ để hiểu rằng lúc nào cần đánh mới đánh, lúc nào cần nhịn thì sẽ nhịn.

Chúng ta nhẫn nhịn, vì chúng ta có thể nhìn thấy rất nhiều thứ phía sau, đó chính là chữ "NHẪN".

Sông sâu tĩnh lặng, lúa chín cúi đầu , chính là chữ nhẫn này.

Trước bài vị của Nguyễn Văn Thiên, tên Bình Tâm khốn kiếp đang chơi vợ của người xấu số ấy một cách tàn bạo.

Với tư thế bốn chân, hắn không những chỉ chơi A Tú với tư thế quỳ bò, mà còn túm tóc A Tú kéo ngược lên để hướng khuôn mặt A Tú về phía bài vị.

Từ phía sau, hắn liên tục dập bành bạch vào cơ thể góa phụ.

A Tú bị chơi từ phía sau , bị đạo tàn bụ, run rẩy trong sung sướng khoái cảm.

Hắn cứ chơi như thế, rồi cũng đến lúc đạt được trạng thái khoái cảm.


Cơ thể A Tú bắt đầu gồng lên, co giật.

Tên Bình Tâm này có một tuyệt chiêu, hắn hiểu rất rõ cơ thể phụ nữ.

Khi thấy A Tú bắt đầu co giật, biết là cơ thể người phụ này đã sắp đạt đến khoái cảm, hắn lập tức tung tuyệt chiêu tối thượng của mình.

Hắn gồng người , tăng tốc độ dập bành bạch , càng lúc càng nhanh hơn.

Khi A Tú chịu sự cường bạo tăng tốc, nàng cong người đạt khoái cảm, cũng là lúc hắn gồng mình bắn những dòng sữa ông thọ của hắn vào trong cơ thể nữ nhân.

Với kỹ năng như vậy, hắn sẽ cùng lúc lên đỉnh với cơn cực khoái của A Tú, cùng nhau đạt đến đỉnh thiên thai.

Kỹ năng này là một kỹ năng tối thượng của hắn, đã được hắn rèn luyện qua rất nhiều người phụ nữ, được đặt tên là "âm dương phi đỉnh" , cùng nhau lên đỉnh cực khoái của khoái cảm.

A Tú rùng mình sung sướng , hét lên một tiếng "Á..." , cong người đạt cực khoái rồi nằm gục xuống dưới nền, cơ thể nằm úp.

Cơ thể trắng nõn xinh đẹp của người phụ nữ đã nằm yên thỏa mãn, từ trong cội nguồn nhân loại có dòng sữa ông thọ mà Bình Tâm bắn vào đang rỉ ra ngoài.

A Tú nằm yên thở dốc, cảm nhận sự đê mê khoái cảm trôi qua.

Còn Bình Tâm thì đứng dậy , hắn rút cái dương trụ của hắn ra khỏi người phụ nữ, hướng cơ thể trần truồng của mình về bàn thờ của người đàn ông xấu số Nguyễn Văn Thiên.

Hắn nhìn bài vị mà hất hàm một cái, như muốn nói "đấy, vợ người đấy, người làm được gì ta?"

A Tú khoả thân nằm úp mặt xuống nền, trước bàn thờ của chồng mình.

Bờ mông căng tròn, sữa ông thọ của trai lạ rỉ ra từ trong cơ thể của nàng.

A Tú thở hổn hển, không còn để ý gì xung quanh, không biết cái khung cảnh bây giờ rất bậy.

Tên Bình Tâm thì vẫn hướng đôi mắt về phía bàn thờ kia , nhang khói vẫn còn chưa dứt , nhưng con gà khỏa thân cúng trên bàn thờ thì vẫn nằm đó.

Hắn liếm mép, đó là một con gà luộc mà A Tú đã chuẩn bị để thắp nhang cho chồng mình.

Bình Tâm nhất mép mỉm cười , nhẹ nhàng bước tới bàn thờ, vươn tay lấy luôn con gà khỏa thân ấy mà đưa vào mồm nhai ngấu nghiến.

Hắn vừa nhai vừa nhìn xuống người phụ nữ trần truồng nằm gục trước bàn thờ, cảm thấy cũng tựa như một con gà mới bị hắn ăn xong .

Thật đáng thương cho Nguyễn Văn Thiên, ở trên bàn thờ ngắm gà khỏa thân, nhìn con mình bị nó sai đi giặt đồ, vợ mình bị nó chơi như chơi một con chó, còn bản thân mình không làm được gì, thậm chí cả con gà khỏa thân mà vợ cúng cho mình cũng bị hắn ăn mất , thật đau xót vô cùng.

Sống trên đời này , phải lập lại một lần nữa là "một người đàn ông nên trân trọng mạng sống của mình".

Không phải cứ chết là hết , mà chết còn rất nhiều điều lưu lại ở phía sau.

Cái chết của người đàn ông để lại cả cay đắng và chua xót, không chỉ cho người ở lại mà người chết rồi sợ rằng cũng không thể nhắm mắt được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận