Bạch Đạo Sư


Vạn Vân Phong vẫn đứng đó , đối diện với một linh hồn tội nghiệp.

A Tú ngồi trên tảng đá khép nép ngại ngùng, khuôn mặt đầy tâm sự.

Vân Phong lúc này cúi đầu thi lễ nói.

- "Nguyễn phu nhân, không giấu gì phu nhân, ta đã tới cái làng từ sáng hôm qua, và cũng đã tìm hiểu biết được một số chuyện.

Thông tin thu thập được không ít, cũng biết được sơ qua tình trạng của làng và một số gia đình.

Cho nên cũng không cần dài dòng, ta có chuyện muốn hỏi , xin phu nhân giúp đỡ "

A Tú thoáng chốc ngạc nhiên , ngước đầu lên nhìn bạch y nhân, không ngờ lại có chuyện thẳng thắn như vậy.

Vạn Vân Phong nói tiếp.

- "ta biết lần ấy phu nhân đưa con gái mình bỏ đi trốn, rồi mọi chuyện sau đó thế nào? Phu nhân có thể kể lại cho ta nghe không?"

A Tú tròn xoe mắt ngạc nhiên, người này sao có thể tường tận mọi chuyện như vậy? Tuy rằng ngạc nhiên lắm, nhưng mà cũng không quá tò mò.

Vị cao nhân này muốn hỏi chuyện riêng, lại hỏi đúng vào tâm sự của A Tú khiến nàng cũng muốn trải bày tâm sự, nàng bắt đầu trầm ngâm nhớ lại .

- "Thực ra thì cũng không có gì bí mật, chuyện đó là..."

A Tú hồi tưởng lại lúc mình đưa Nguyệt Hằng chạy trốn , hai mẹ con trốn ở một bụi cây trong rừng.

Sau một hồi ôm nhau và an ủi lẫn nhau, A Tú suy nghĩ về những chuyện hiện tại và tương lai.

Nàng nghĩ đến chuyện tên Bình Tâm, vẫn cần phải làm việc cho dứt điểm, liền quay sang nói với Nguyệt Hằng.

- " con gái ,con ở đây đợi mẹ, để mẹ đi vô làng tìm người tới giúp"

Nguyệt Hằng vừa nghe nói mẹ định rời đi thì giật mình , vội níu tay mẹ nói .

- "mẹ đừng đi một mình nguy hiểm lắm.

Hãy để con đi cùng mẹ, hai mẹ con đi với nhau thì vẫn sẽ an toàn hơn"

Nguyệt Hằng lo lắng cho mẹ, sợ mẹ gặp phải cái tên khốn kiếp kia rồi không biết phải làm thế nào.


Nhưng A Tú cũng chính là vì lo sợ như vậy, sợ rằng hai mẹ con gặp cái tên ấy thì Nguyệt Hằng không chạy thoát được.

Nàng không muốn Nguyệt Hằng gặp nguy hiểm, cho nên chấp nhận nguy hiểm một mình đi về làng.

A Tú thấy con hoảng hốt như vậy, vội nắm lấy tay Nguyệt Hằng mà vỗ về.

- " Con đừng có lo, cứ ở yên đây chờ mẹ.

Mẹ sẽ đi đường vòng xuống dưới làng đi vòng lên tới nhà của trưởng làng.

Mẹ sẽ vào trong nhờ trưởng làng đứng ra giúp đỡ , cùng những người trong làng tới đánh đuổi tên Bình Tâm ấy.

Sau khi đánh đuổi được tên khốn kiếp ấy xong, mẹ sẽ ra đây đón con về, con đừng có quá lo lắng"

Với ánh mắt yêu thương và nụ cười hiền lành của người mẹ, A Tú vỗ về con mình.

Nguyệt Hằng nghe vậy thì sợ hãi đã vơi đi phần nào , nhưng vẫn không muốn mẹ đi một mình , nàng lại nắm chặt tay mẹ mà nói .

- "nếu vậy thì cả hai mẹ con mình cùng đi cũng được mà , đâu có nhất thiết phải để con ở lại đây một mình?"

Suy nghĩ của Nguyệt Hằng hoàn toàn đúng , rất hợp lý , nhưng mà nỗi sợ của A Tú quá lớn.

Nàng thà hy sinh bản thân chứ không muốn con mình gặp nguy hiểm, nàng siết chặt tay con mà cương quyết nói .

- "con yêu, ngoan, nghe lời mẹ một lần này đi.

Mẹ đi xong sẽ lập tức về ngay, không có chuyện gì đâu, con đừng cãi lời mẹ nữa"

Ánh mắt A Tú đầy yêu thương , và cũng đầy cương quyết nhìn con gái mình.

Nguyệt Hằng nhìn ánh mắt ấy cũng hiểu chuyện, không muốn cãi lời mẹ , nàng đành ngồi yên đó nhìn mẹ mình rời xa.

A Tú buông tay Nguyệt Hằng ra , bắt đầu dần đi.

Cứ vài bước thì lại quay lại ngó con gái mình một cái, rồi dần khuất sau những tán cây xa.

Nỗi lòng của người mẹ muốn làm gì đó bù đắp cho con mình , A Tú càng thêm quyết tâm mà vững bước.

A Tú đi đường vòng trốn khỏi thật xa căn nhà của mình mà bọc từ dưới bọc lên, dự định đi vòng xuống nhà trưởng làng.


Nhưng khi gần đến làng thì nghe tiếng động lạ, lại thấy lửa đang cháy bừng bừng trong làng.

Mọi thứ thật quá bất ngờ, A Tú hoảng loạn chạy vào làng thì thấy một toán người đang lao vô chém giết.

Cảnh tượng trước mắt thật hãi hùng , A Tú giật mình hoảng hốt vội núp vào một góc , ở yên đó run rẩy.

Nàng cảm thấy nếu giờ bỏ chạy cũng không kịp nữa rồi , sẽ bị phát hiện.

Nàng run rẩy lẩm bẩm "chuyện gì thế này? Bọn cướp tấn công làng ư ? Tại sao lại ra nông nỗi này? Có chuyện gì đã xảy ra?"

Những câu hỏi lớn không lời đáp, không ai trả lời nàng trong lúc này đâu.

A Tú run rẩy núp sau hàng rào, bên cạnh một tảng đá, đang run rẩy thì bất ngờ có một tiếng hét lớn vang lên " SÁT...".

Một tên cướp phát hiện ra nàng, đã vung đao lao tới vị trí của A Tú.

A Tú giật mình lùi lại, nhưng không lùi được nữa rồi, vấp vô hòn đá ở ngay đấy.

Tên cướp tiếp cận, vung lưỡi đao chém xuống , nhắm thẳng vào người A Tú.

Trong khoảnh khắc sinh mạng con người đã sắp lìa đời , thời gian dường như chậm lại.

A Tú hoảng loạn nhìn lưỡi đao chém tới, sợ hãi run rẩy , tâm thức hối tiếc "mình chưa muốn chết , mình còn nhiều việc phải làm.

Mình còn đứa con gái đang đợi mình ở ngoài kia, mình chưa muốn chết..".

Lưỡi đao ấy chém tới chạm vào người A Tú , A Tú tuyệt vọng tự hỏi "mình sẽ chết sao, mình sẽ chết ở ngay chỗ này sao?".

Khoảnh khắc ấy, thời gian cứ kéo dài như vô tận.

Nàng sợ cái chết , sợ không ai bảo vệ con gái mình.

Nhưng khi lưỡi đao dường như đã chạm tới da thịt, nàng lại bất giác mỉm cười.

" chết ư? Đôi khi chết lại một sự giải thoát, vậy tại sao mình lại sợ?Mình sẽ chết, và mình sẽ lại được gặp lại người ấy , người chồng đã rất yêu thương mình.

Mình đã từng được yêu thương, từng được chăm sóc, từng được sống hạnh phúc như thế cơ mà.


Nhưng mà nếu gặp lại phu quân , chàng có tha thứ cho những tội lỗi của mình không? Chàng có tha thứ cho người vợ đã phản bội chồng mình không ? Chàng có tha thứ cho một người mẹ đã không thể bảo vệ được con gái của mình? Vậy mình có đủ tư cách, có mặt mũi để gặp lại người chồng ấy?".

Lưỡi đao xuyên qua cơ thể, đoạt đi sinh mạng của một người góa phụ tội nghiệp.

A Tú ngã vật xuống đất, ngay bên cạnh tảng đá lớn ở hàng rào mà nàng trốn.

Tên cướp vung lưỡi đao đoạt đi sinh mạng của một người góa phụ tội nghiệp, lướt qua đi mất, để lại người phụ nữ hấp hối.

A Tú trút hơi thở cuối cùng, đã mất đi sinh mạng, nhưng vẫn còn nhiều chấp niệm chưa thể buông bỏ.

Nàng sợ , sợ xuống âm giới gặp lại phu quân sẽ không có mặt mũi nào nhìn người chồng quá cố, người đã hết mực yêu thương nàng.

Nàng sợ nàng đi rồi thì ở nhân gian ai sẽ bảo vệ con gái nàng, ai sẽ chăm sóc con gái nàng? Và rồi con gái nàng rồi sẽ sống ra sao , phải đối mặt với tương lai như thế nào? Quá nhiều nỗi sợ đổ lên đầu một linh hồn tội nghiệp, và hình thành xiềng xích trói buộc.

Linh hồn ấy bị vướng buộc ngay tại vị trí ấy, không thể siêu thoát.

Dần dần qua thời gian hấp thụ oán khí trở thành oán linh than khóc trong ngôi làng đã bị đồ sát.

A Tú suốt thời gian qua vẫn luôn mong ngóng đứa con gái, muốn được gặp con gái mình, nhưng lại bị kẹt ngay tại chỗ này.

Nguyệt Hằng đi vô trấn làm việc , con đường đi lại hoàn toàn không đi ngang qua chỗ ấy khiến cho suốt thời gian qua A Tú chưa được gặp lại con gái mình một lần nào, không biết con gái mình sẽ ra sao , đau đớn vô cùng.

A Tú kể lại những giây phút cuối cùng đó, không cầm được nước mắt mà khóc thút thít.

Vạn Vân Phong hít một hơi thật sâu, ngẫm nghĩ một chút.

Thứ chấp niệm của A Tú là hai thứ.

Cái thứ nhất là rất muốn nhưng không dám xuống âm giới gặp lại người chồng của mình, bởi vì mặc cảm bởi những tội lỗi mình đã gây ra.

Cái thứ hai là muốn Nguyệt Hằng con gái mình được yên ổn, được có cuộc sống hạnh phúc, nhưng hiện tại không biết tung tích con gái mình thế nào.

Cả hai vấn đề này đã trói buộc khiến cho linh hồn người phụ nữ tội nghiệp bị kẹt lại ở ngay vị trí này, không thể siêu thoát.

A Tú khóc, giọt nước mắt của A Tú rớt ra rơi xuống đất rồi tan biến.

Đàn ông có một điểm yếu, đấy là thấy phụ nữ khóc.

Không ai nhẫn tâm nhìn phụ nữ khóc, ngoại trừ một số tên khốn nạn như Bình Tâm.

Vạn Vân Phong muốn dỗ dành người phụ nữ ấy, nhưng có một vấn đề nho nhỏ.

Chuyện là hắn đã có ký ức của tên Bình Tâm , thế nên trong ký ức của hắn cảm giác như hắn và A Tú đã từng có thời gian mặn nồng vậy , điều này càng khiến cho hắn cảm thấy bối rối.

Trò chơi nhập vai đã ảnh hưởng đến tâm trí của hắn, một người chẳng liên quan gì, nhưng lại tạo ra cảm giác ảo như là một người từng chung chăn gối.


Hắn biết người phụ nữ đang ngồi trên tảng đá ấy là mẹ của Nguyệt Hằng, và hắn đã cầu hôn Nguyệt Hằng thì tức là người đấy là mẹ vợ của hắn.

Hắn cần phải trấn tỉnh, cần phải giữ được lý trí và khống chế tâm ma của mình.

Kìm chế những ham muốn tầm thường để không phải làm những chuyện bậy bạ quá phận.

Vạn Vân Phong lúc này cúi đầu cung kính thi lễ mà nói.

- " Nguyễn phu nhân , xin phu nhân đừng quá đau buồn.

Ta đã điều tra ra được mọi chuyện, tên Bình Tâm ấy là một tên sở khanh đào mỏ chuyên nghiệp, phu nhân vốn dĩ không thể thoát được cái bẫy mà hắn giăng ra.

Lại nói thời kỳ theo đuổi phu nhân , hắn đã bỏ thuốc kích dục phu nhân , khiến phu nhân không thể giữ được lý trí của mình.

Cho nên mà nói, mọi chuyện xảy ra đều là tội lỗi của hắn.

Phu nhân chỉ là người bị hắn bỏ thuốc, bị cắn lừa gạt mà thôi "

A Tú đang khóc , nghe nói mình bị bỏ thuốc kích dục thì tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Nàng ngước lên nhìn người bạch y nhân trước mặt mà hỏi .

- "cao nhân , tại sao ngài biết chuyện này? Thực sự là có chuyện đó sao ? Thực sự là ta đã bị bỏ thuốc sao?"

Vạn Vân Phong nhìn người phụ nữ ấy mà gật đầu chắc chắn, nhìn người phụ nữ ấy mà vỗ về .

- "đúng vậy, là do bị bỏ thuốc.

Phu nhân không có tội lỗi gì cả, mà chỉ vì phu nhân không thể thoát được nang vuốt của hắn thôi.

Ta tin nếu phu nhân xuống suối vàng gặp lại phu quân của mình, thì ông ấy cũng sẽ không trách phu nhân, sẽ tha thứ cho phu nhân.

Mọi chuyện chỉ là tai nạn, xin phu nhân đừng quá lo lắng"

Tai nạn ư? A Tú tròn xoe mắt nhìn bạch y nhân trước mặt , những lời của bạch y nhân nói khiến nàng vỡ lẽ ra nhiều điều.

Tâm trạng của A Tú cũng dần nhẹ hơn , vơi đi những nỗi âu lo, nàng ngập ngừng nói .

- "thực sự phu quân sẽ tha thứ cho những tội lỗi của ta hay sao? Ta thực sự bị bỏ thuốc mà không phải sa ngã như vậy, phu nhân quân có thể dung dưỡng ta được sao?"

Người phụ nữ ấy dường như vẫn còn chưa dám tin vào những gì mình nghe.

Cũng phải thôi , với những gì đã qua thì thật sự rất khó để bà ta có thể dễ dàng tin lời của một ai đó nói.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận