Bạch Dương & Sư Tử

Ngón tay Tưởng Bách Liệt gõ nhịp nhàng trên mặt bàn, thường thường nhìn về phía cửa sổ, trong lòng đã mất kiên nhẫn từ lâu, nhưng không hề biểu hiện trên mặt. Trên chiếc ghế da màu đen của anh ta có một người đang ngồi, có lẽ anh ta nên ăn mừng một trận, bởi vì anh ta chào đón bệnh nhân phái nam đầu tiên từ trước đến nay —— nếu người kia bằng lòng gọi mình là “bệnh nhân”.

“Thế nên, anh để cô ấy ở bệnh viện, còn mình thì chạy tới chỗ tôi cằn nhằn?”

“…Có thể nói vậy.” Hạng Tự thấp giọng đưa ra tổng kết.

“Anh và Tử Mặc đều giống nhau, đều là ‘kẻ kì dị’!”

“Kì dị?”

“Thì ý là ‘người lập dị’ ấy.”

“Tôi nói này, mỗi lần trước khi anh bắt đầu trị liệu đều phải kéo đông kéo tây, lãng phí thời gian sao?”

“Được rồi, nghe đây,” Tưởng Bách Liệt nhíu mày, kiềm chế cơn giận trong lòng, “Trước hết tôi hy vọng anh có thể hiểu rõ một việc: anh là một tên khốn nạn, tên khốn nạn không hơn không kém!”

“…” Biểu cảm trên mặt Hạng Tự có phần nguy hiểm.

“Nếu anh chấp nhận sự thật này, việc điều trị mới có thể tiếp tục.”

“Tôi không cần anh điều trị.”

“Anh cũng có thể coi như là một sự giúp đỡ, tôi giúp anh, đương nhiên sự giúp đỡ của tôi không bao giờ không có điều kiện.”

“Điều kiện gì?”

Tưởng Bách Liệt tựa lưng vào ghế, lộ ra nụ cười mờ ám: “Anh nói đi?”

“Anh ‘giúp’ Tử Mặc cũng có điều kiện?” Âm thanh Hạng Tự rất lạnh, tại buổi trưa mùa hè oi bức này, quả thực khiến người ta không rét mà run.

Tưởng Bách Liệt xòe hai tay, bất đắc dĩ bập môi: “Được rồi được rồi, tôi chỉ đùa chút thôi, hy vọng anh hiểu được, đối với phụ nữ tôi rất có kiên nhẫn, tốt tính, nhưng đối với đàn ông thì sẽ không như vậy.”

“…” Anh vẫn lạnh lùng nhìn anh ta.

Tưởng Bách Liệt phát ra tiếng cảm thán từ dưới đáy lòng: rốt cuộc, tại sao mình lại giúp đỡ “tên khốn nạn” trước mắt này hả?!

“Sinh nhật của anh là?”

“?”

“Tôi hỏi anh sinh nhật ngày nào!”

“Hôm qua…”

Tưởng Bách Liệt không khỏi dừng động tác lật sách, nhìn anh, nửa thật nửa đùa nói: “À, lại là một ngày sinh nhật khó quên…”

Hạng Tự ngoài trợn mắt nhíu mày thì không còn biểu cảm gì khác.

“Chả trách…” Tưởng Bách Liệt cười ho nhẹ hai tiếng, sau đó tiếp tục lật sách.

“Chả trách cái gì?”

“Không có gì…” Anh ta ngẩng đầu, phát hiện Hạng Tự đang trợn mắt, thế là Tưởng Bách Liệt trầm ngâm vài giây rồi nói tiếp, “Chả trách, Tử Mặc nói ‘đừng nói với anh’.”

“?”

“Có lẽ cô ấy sợ anh bị nhốt trong lời nguyền sinh nhật này.”

“…” Hạng Tự nhíu mày, dường như trở nên phiền não.

“À, ở đây,” anh ta đầy hứng thú nói, “‘Sư Tử’ chúng ta là vua rừng rậm, đương nhiên thích người khác vây quanh, có phần không chịu được nỗi cô đơn. Họ bốc đồng, tuy rằng cẩu thả, nhưng tính cách có nghĩa khí, cũng rất có nhân duyên.”

“Ở trong mười hai cung, cung Sư Tử là cung có cảm giác uy quyền và chi phối năng lực nhất. Thường thường có hơi hướng quý tộc hoặc là tác phong vua chúa. Được người khác tôn trọng, làm việc khá độc lập, biết làm thế nào sử dụng năng lực và mánh khóe để đạt được mục đích.

Bản chất của cung Sư Tử là cương quyết, chuyên chế, có sức sống tựa như thái dương, hào phóng, lạc quan, thiên về biển, quang minh lỗi lạc, không câu nệ tiểu tiết, lòng dạ cởi mở, cơ  mà cũng sẽ có một mặt ngoan cố, ngạo mạn, độc tài. Đối với kẻ yếu thì có lòng từ bi và đồng cảm, rất có lòng tin với bản thân, là một người thuộc phái hành động.

Sư Tử thỉnh thoảng cũng rất lãng mạn, thích thứ xinh đẹp và thích khoe khoang, phô trương và được người xung quanh khen ngợi. Họ sống nhiệt tình, rất hưởng lạc, dũng cảm, giữ vững nguyên tắc và tư tưởng. Cá tính ấm áp, thân thiện, săn sóc, hướng ngoại, rộng rãi hào phóng đối với người khác, rất dễ kết bạn, nhân duyên đương nhiên cũng rất tốt —— trời ơi,” Tưởng Bách Liệt không nhịn được mà nói xen vào, “Lần đầu tiên tôi cảm thấy quyển sách này vô lý!”

“…”

“Người thuộc cung Sư Tử rất tự tin, thậm chí vẻ ngoài trông rất trẻ con, vô cùng tự phụ. Thái độ đối với tình yêu cũng vậy. Trong lúc yêu đương, họ thích nắm giữ mọi thứ về người mình yêu một cách ngang ngược. Ngoài ra, bề ngoài mặc dù họ giống như một người đàn ông hoặc phụ nữ trưởng thành mạnh mẽ, nhưng ngược lại trong lòng lại cô độc yếu đuối tựa như con mèo, rất dễ bị tổn thương! Đừng bị thái độ lạc quan tự phụ của họ đánh lừa; sau khi chờ bạn rời khỏi, họ có thể sẽ mau chóng tìm chỗ lén lút liếm vết thương, rất thê thảm —— ừm, cái này coi như chính xác.”

Hạng Tự lấy tay xoa mũi, rốt cuộc nhịn không được hỏi: “Tưởng Bách Liệt, vừa rồi anh đọc một mớ dong dài kia, rốt cuộc là muốn chứng minh cái gì?”

“…”

“Tôi chỉ muốn tới hỏi anh, tôi nên làm gì bây giờ?” Lần đầu tiên, anh nhìn ánh mắt Tưởng Bách Liệt, không hề chán ghét, cũng không có bực dọc, mà là phát ra sự nghi hoặc từ nội tâm.

Tưởng Bách Liệt cười điềm đạm, khép sách lại, nói: “Tại sao anh cho rằng tôi sẽ biết anh nên làm như thế nào?”

“Bởi vì anh hiểu cô ấy…” Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn nói, “Anh hiểu cô ấy hơn tôi nhiều.”

Tại khoảnh khắc này, bác sĩ Tưởng bỗng nhiên nhận được một loại cảm xúc thỏa mãn mãnh liệt nhất từ trước tới nay. Oh! Không có gì khiến người ta đầy thỏa mãn hơn việc Hạng Tự xụ mặt đến “đau khổ cầu xin”!

“Trên cơ bản,” Tưởng Bách Liệt ho nhẹ hai tiếng, vẻ mặt kiêu ngạo, “Tôi cho rằng anh là một người luôn sống trong thế giới của mình, anh có nguyên tắc của anh, anh chưa bao giờ quan tâm người khác sẽ thấy anh thế nào, hơn nữa anh nghĩ rằng những người không thể thích ứng với nguyên tắc của anh đều rất ngu xuẩn —— anh không cần phủ nhận, anh chính là người như vậy.”

Hạng Tự trợn mắt một cái, rồi sụp bả vai ngồi trên ghế da.

“Anh tự cho mình rất cao, quen nắm giữ mọi thứ về mình cùng người bên cạnh trong lòng bàn tay, có lẽ anh may mắn, những người xung quanh anh một là tình thương quá nhiều, không so đo với anh, hai là giống Tử Mặc bởi vì yêu anh cho nên nhiều lần dung túng anh, mới khiến anh trở nên không kiêng nể gì cả. Tôi thấy Tử Mặc nói rất đúng, cô ấy không hiểu được “tình yêu” của anh, cái cô ấy cảm nhận được chính là sự tổn thương, an ủi, rồi lại tổn thương, rồi lại an ủi, đó là do sự ích kỷ và bất an của anh gây ra.”

Sắc mặt Hạng Tự nghiêm túc, không nói gì.

“Nói đến cùng, anh không phải sợ hãi ngày nào đó mất đi cô ấy bởi vì lời thề nực cười kia, mà là anh căn bản không thể lấy dũng khí đối mặt với sự thật vĩnh viễn mất đi cô ấy. Bởi vì lần tai nạn đó, anh rốt cuộc nhận ra sự yếu đuối của bản thân, anh tưởng rằng cô ấy không có anh là không được, nhưng anh không ngờ mình cũng giống như cô ấy. Thế nên anh chẳng qua đang ích kỷ trốn tránh sự thật mà thôi, cô ấy nói không sai, anh không biết yêu là gì.”

“Thế thì anh hãy nói cho tôi biết ‘yêu’ là gì, tôi nên làm thế nào?”

Tưởng Bách Liệt nghĩ nghĩ, rồi nói: “Tôi không có cách nào nói với anh ‘yêu’ là gì, tình yêu rất phức tạp, không ai có thể nói rõ, nhưng tôi tin tưởng đến một ngày khi anh thật sự cảm nhận được cảm xúc này tại đáy lòng mình, anh sẽ hiểu rõ.”

“…”

“Về phần nói, anh nên làm thế này, cái này không nên hỏi tôi, mà là hỏi chính trái tim của anh.”

“…Nói cách khác,” Hạng Tự trưng ra khuôn mặt u ám, “Anh căn bản không giúp tôi giải quyết được vấn đề gì cả?”

“Sao thế được! Ít nhất tôi đã cho anh biết, trên thế giới này còn có người ủng hộ anh.”

“Ủng hộ tôi…” Anh kinh ngạc. Có lẽ anh chưa từng nghĩ tới, nghe được câu này từ miệng của Tưởng Bách Liệt.

“Cho nên nói, con người và sự việc không thể chỉ nhìn bề ngoài,” Tưởng Bách Liệt đứng lên, đi đến cạnh giá sách, chỉ vào một tấm bảng dán đầy giấy nhắn, mỉm cười nói, “Anh thấy đây là cái gì?”

Hạng Tự khoanh tay, nheo mắt lại: “Bảng ghi chú à?”

Tưởng Bách Liệt đắc ý nhìn anh, đột nhiên kéo ra tấm bảng kia, bên trong là…bia, nước khoáng và sữa.

“Anh cảm thấy rất bất ngờ phải không,” trên mặt bác sĩ Tưởng là vẻ đắc ý khiến người ta khó hiểu, “Cái này lại là một cái tủ lạnh!”

Trong một phút đồng hồ tiếp theo, cả căn phòng đứng yên, người im lặng, không khí tĩnh lặng, thậm chí biểu cảm trên khuôn mặt cũng bất động, chỉ có tiếng đồng hồ treo tường chuyển động, điều hòa thổi gió xình xịch, và cái tủ lạnh đang vận hành kia.

Hạng Tự bỗng nhiên đứng lên, vừa đi về phía cửa, vừa nói: “Cám ơn ‘sự ủng hộ’ của anh, tôi phải đi.”

Lúc nói xong câu đó, anh đã mở cửa đi ra ngoài, Tưởng Bách Liệt ở sau lưng anh cất tiếng: “Này, có chuyện quên nói với anh ——”

Nhưng anh đã biến mất tại cánh cửa, căn phòng yên tĩnh lại, Tưởng Bách Liệt chỉ có thể nghe được tiếng bước chân của mình.

Bác sĩ Tưởng nhún vai, từ trong tủ lạnh cầm lấy một lon bia ướp lạnh, ngồi trên ghế bắt đầu uống.

“Quên nói với anh, cái gọi là ‘ủng hộ’, chính là không nguyền rủa sau lưng anh thôi…”

Tử Mặc ngồi trong xe, chờ đèn đỏ trước mặt biến thành đèn xanh, chiều thứ ba, rốt cuộc trời ngừng mưa, thay bằng thời tiết sáng sủa, tâm trạng con người cũng thông thoáng hơn.

Cô mở radio, bên trong truyền đến giọng nói ôn hòa và truyền cảm của một người đàn ông: “Xin chào buổi chiều các vị thính giả, các bạn đang lắng nghe tiết mục ‘Hướng dẫn dạo chơi địa cầu’ đang được phát sóng trực tiếp, thời gian trực tiếp của chúng tôi là vào mỗi chiều thứ ba từ ba giờ đến sáu giờ, thời gian phát lại là mỗi tối thứ bảy từ chín giờ đến mười hai giờ. Tôi là người dẫn chương trình Ngạn Bằng, bắt đầu từ tuần trước, tiết mục của chúng ta có thêm hai vị khách mời, là Hạng Phong và Kiến Phi.”

Tử Mặc hơi kinh ngạc, tăng lớn âm lượng của radio, muốn nghe rõ một chút.

Có lẽ hai vị khách mời đang khách sáo với nhau, muốn mời đối phương nói tên trước, thế nên sau vài giây im lặng trên sóng điện từ, mới truyền đến lời chào của Lương Kiến Phi: “Chào buổi chiều các vị thính giả, tôi là Kiến Phi…”

Lại là một hồi trầm lặng, cho đến khi Hạng Phong dùng âm thanh tràn đầy từ tính của anh nói trước micro: “Ừm, các bạn…ở sao hỏa có nghe được không? Đây là ‘hướng dẫn dạo chơi địa cầu’, sau khi tiết mục của chúng tôi phát sóng tuần trước, có một vài bạn ở sao hỏa gửi email nói rằng tín hiệu không rõ cho lắm…”

Trong phòng thu âm trực tiếp truyền đến tiếng cười phá lên, thậm chí ngay cả bản thân Tử Mặc cũng không nhịn được mà cười to.

Nhưng Hạng Phong vẫn nghiêm chỉnh nói: “Thế nên tuần này chúng tôi tiến hành thử nghiệm điều chỉnh sóng âm, xin các bạn ở sao hỏa tiếp tục gửi thư nói rõ tình hình nghe đài với chúng tôi, để chúng tôi cải thiện, cám ơn.”

“…Được,” âm thanh Ngạn Bằng còn mang theo ý cười, “Thế thì trước tiên chúng ta hãy nói về một số tin tức thú vị của địa cầu trong tuần này đi.”

“Được,” giọng điệu của Kiến Phi rất bình thản, “Sắp tới, các nhà khoa học tại Anh thông qua sự nghiên cứu không ngừng mà đưa ra kết quả: những người sáng tác tiểu thuyết trinh thám trong thời gian dài, tỷ lệ mắc bệnh tim gấp 32 lần người thường, tỷ lệ mắc bệnh đục tinh thể gấp 58 lần người thường, tỷ lệ mắc bệnh thần kinh gấp 94 lần người thường, tỷ lệ mắc bệnh Alzheimer sớm gấp 108 lần người thường.”

“Các chuyên gia hôn nhân tại Mỹ cho hay,” Hạng Phong dùng giọng điệu bình thản y chang mà tiếp lời, “Phụ nữ từng ly hôn tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 50% so với phụ nữ chưa từng kết hôn, phụ nữ đã từng ly hôn tính tình cố chấp, tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 35%, phụ nữ đã từng ly hôn tính tình cố chấp có thành kiến đối với đàn ông, tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 20%, phụ nữ đã từng ly hôn tính tình cố chấp có thành kiến đối với đàn ông nhưng lại đánh chết cũng không chịu thừa nhận, tỷ lệ tìm được tình yêu chân thật là 5%… Cho nên, các bạn bè ở sao hỏa, nếu các bạn xui xẻo đến địa cầu, nhất thiết đừng bị phụ nữ địa cầu đã từng ly hôn mê hoặc.”

Kiến Phi cười lạnh một tiếng, nói: “Thật là làm phiền anh đọc hết thông tin khó đọc như vậy.”

“Đâu có đâu có,” Hạng Phong cũng cười lạnh, “Như nhau thôi.”

Sóng điện từ lại im thin thít, ngay cả đầu óc Tử Mặc cũng trống rỗng.

Tuy nhiên, Hạng Phong lại điềm nhiên như không nói tiếp: “Trên đây là tin tức giả nhằm để thử nghiệm sóng điện từ của bạn bè ở sao hỏa, hoàn toàn là bịa đặt, sau bài hát chúng tôi sẽ quay lại, đừng chuyển đài nhé.”

Tử Mặc ngơ ngác nhìn đèn đỏ trước mắt nhảy vài cái biến thành đèn vàng, cuối cùng biến thành đèn xanh, cô thả bộ thắng xe, đạp xuống chân ga, không khỏi lau mồ hôi trên trán. Chẳng biết vì sao, khi nghe tiết mục này sẽ có một cảm giác nằm bên cạnh nguy hiểm bất cứ lúc nào.

Xem ra, tiết mục này có thể sẽ nổi tiếng…

Bài hát còn chưa phát xong thì đã tới công ty rồi. Tử Mặc đeo chiếc ba lô thật to của mình, bước chân nặng nề đi lên lầu, cô nghe được tiếng Cố Quân Nghi ở hành lang đang căn dặn nhân viên, bỗng nhiên cô nhớ tới hai người từng đi qua những ngày tháng này, giống như theo bước chân của cô, dần dần đi xa.

Cố Quân Nghi nhìn thấy cô, chỉ nhẹ nhàng gật đầu rồi xoay người bỏ đi.

Tử Mặc khẽ hô một tiếng “chị Tiểu Cố”, nhưng bóng dáng của Cố Quân Nghi đã sớm biến mất. Cô đứng trong hành lang không khỏi phiền muộn, khẽ nhíu đầu lông mày. Bệnh của cô còn chưa khỏi hẳn, mặc dù đã giảm sốt, nhưng vẫn ho khan, cổ họng đau đớn, chảy nước mắt nước mũi, những triệu chứng cảm cúm vẫn y chang không thiếu cái nào.

“Này!” Đinh Thành đứng đằng sau cô, ăn mặc quái dị, sắc mặt dường như không vui cho lắm.

“Sao anh…ăn mặc thế này…” Tử Mặc suy nghĩ, biểu cảm trên mặt mình có thể gọi là “khoa trương”.

“Cô có biết tôi đóng vai gì không?” Đinh Thành lạnh lùng cất tiếng.

“Ai thế?” Bọn họ đôi khi cũng sẽ nhận công việc có chủ đề, thường đóng đủ loại vai diễn, cái gì cũng có.

“Là Jack ở trong ‘Jack và cây đậu thần’…”

“Ồ…” Cô không biết nên an ủi anh ta thế nào, chỉ đành nói, “May mà bọn họ không bảo anh đóng vai cây đậu…”

“Cô đang cười nhạo tôi sao?” Đinh Thành nheo mắt lại.

“Không, không phải…”

Anh ta thở dài, tiếp tục phàn nàn: “Tôi làm việc từ chín giờ sáng tới bây giờ.”

“Tôi còn tưởng hôm nay tới chụp anh chứ.” Cô mở to mắt.

“Thế thì tôi chỉ có thể nói, cô rất may mắn.”

Lúc này, Cố Quân Nghi đi ra, gọi Đinh Thành tiến vào một phòng chụp khác, sau đó đi tới nói với cô: “Em tới vị trí của mình đợi một chút, Hạng Tự nói cậu ấy sắp đến rồi.”

Tử Mặc chớp mắt, giữ chặt cánh tay Cố Quân Nghi: “Gì cơ…Hạng Tự?”

“Cậu ấy không nói với em sao? Ảnh chụp lần trước bên phía tạp chí không hài lòng, thế nên phải chụp lại lần nữa.”

“Sao lại…” Cô đứng tại chỗ, cảm thấy ngạc nhiên.

Cố Quân Nghi cắn môi, do dự vài giây, mới nói: “Chuyện này chị vốn không nên hỏi, nhưng mà…hai đứa rốt cuộc sao thế?”

Cô cười khổ, lắc đầu, không biết nên trả lời thế nào.

Cố Quân Nghi lộ ra nụ cười điềm đạm, vỗ vai cô rồi bỏ đi.

Cô đi tới vị trí mà mình thường xuyên làm việc, vừa hí hoáy với dụng cụ vừa chờ đợi. Cô đặt máy ảnh lên cái giá ba chân, cúi đầu, xuyên qua cái hộp nho nhỏ kia nhìn thế giới bên kia qua ống kính, chỉ là nhìn một điểm nào đó, lẳng lặng không nháy mắt. Sau đó, trái tim vốn đập không ngừng bỗng nhiên trở nên bình tĩnh, cái này như là một loại nghi thức, mỗi khi cô cảm thấy áp lực, cô hay dùng phương pháp này khiến mình phấn chấn trở lại.

Có một người đi vào ống kính của cô, ngồi trên chiếc ghế cao trước màn sân khấu, đường nét rõ rệt, biểu cảm mơ hồ. Tóc mái trên trán anh rơi xuống, che khuất nửa con mắt, nhưng cô biết, khi cô xuyên qua ống kính nhìn anh, anh cũng nhìn cô.

“Hạng Tự, nhân viên trang điểm đang đợi cậu.” Cố Quân Nghi đi vào nói.

“Không cần, cứ chụp vậy đi.” Anh vươn tay ra hiệu.

Anh nhìn thẳng ống kính —— hoặc là nhìn cô —— không cười, chỉ là hơi mím môi, biểu cảm thả lỏng.

Thế là cô nhấn nút chụp. Không có đèn, không có cảnh nền, cũng không trao đổi gì cả.

Họ chỉ là một đôi người chụp và người được chụp thuần túy, không còn gì khác.

Cô nghe được Đinh Thành ở đằng sau nói với Cố Quân Nghi: “Tôi cũng muốn chụp như vậy, không thích lúc nào cũng có người nhắc nhở tiếp theo tôi nên làm gì trước ống kính.”

Cô vẫn đang nhấn nút chụp, dường như đã bắt giữ được gì đó, nhưng lại như là không có, Hạng Tự trước ống kính, chân thật mà tùy ý, tựa như một thiếu niên mười bảy tuổi.

Tử Mặc đứng thẳng người, cụp mắt, nhìn ảnh đang hiện trên màn hình máy ảnh, cô nhẹ giọng nói: “Xong rồi.”

“Cám ơn.” Hạng Tự lịch sự trả lời, từ trên ghế đứng lên, đi vài bước, tới trước mặt cô, chìa tay ra dừng giữa không trung.

Cô nhìn cái tay kia, không hiểu nên nhíu mày, chẳng lẽ là anh muốn bắt tay với cô sao?

“Xin chào,” anh vẫn vươn tay ra, cho dù cô không có chút ý tứ muốn bắt lấy.

“?”

“Năm mười sáu tuổi chúng ta quen nhau, sau đó trải qua rất nhiều phức tạp, anh đã tổn thương em, nói không chừng em đã tuyệt vọng đối với anh, nói không chừng chẳng còn nữa… Nhưng mà, nếu được, em có thể xóa bỏ tất cả ký ức ban đầu về anh hay không, sau đó, làm quen với anh một lần nữa?”

“…” Cô thảng thốt nhìn anh, phát hiện anh rất nghiêm túc.

Có lẽ bởi vì cô chậm chạp không vươn tay, cho nên Hạng Tự hơi xấu hổ rụt tay về đút vào trong túi, dùng giọng điệu tỏ vẻ thoải mái nói: “Thử xem, được không…coi như anh xin em.”

Cô không trả lời, không đồng ý, cũng chẳng từ chối. Cô chỉ là cứng đờ, không biết nên làm gì đây!

Bỗng nhiên, Hạng Tự lấy dũng khí, lộ ra nụ cười bất đắc dĩ lại ngại ngùng, nói: “Anh rất vui được làm quen với em, anh tên là Hạng Tự. Nếu anh nói, anh ‘vừa gặp đã yêu’ đối với em, ngay lúc nãy… em có tin không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui