Lần đầu tiên, cái món ăn quen thuộc đối với Bạch Dương lại ngon đến thế. Không biết tại sao lại như vậy, lúc trước thì lúc nào cũng chỉ có một mình cô ngồi đây thôi. Chắc một phần là do có người ăn cùng nên tâm trạng cô mới như vậy. Kì lạ, tự nhiên ngồi ăn mà lại muốn khóc cơ chứ. Còn Thiên Yết vẫn bình thường như chẳng có gì xảy ra. Sự ngột ngạt nhanh chóng bao trùm lên bầu không khí đó. Để đỡ ngượng, Thiên Yết gắng mãi mới hỏi được một câu:
-"Nè nè, cô nhiêu tuổi rồi vậy?"_ Vâng, câu hỏi của anh có một sự sai sai nhè nhẹ.
Bạch Dương ngớ người nhưng cũng bình tĩnh trả lời:
-"Hỏi làm gì? Định tán tôi chắc?"_ Cô vừa nói vừa đùa nhưng vẫn không vào được vấn đề chính.
-"À, chẳng qua là thấy cô hơi già nên hỏi thử."_ Thiên Yết bây giờ đã không phải dạng vừa đâu. Chẳng qua là từ đó tới giờ hiếm khi nào có cô gái dám không trả lời câu hỏi của anh. Vì hơi quê nên anh mới chặt cô một câu thế này.
Bạch Dương bây giờ mặt đen xì luôn. Bực quá chịu không nổi, cô lấy cái muỗng dài cốc vào đầu Thiên Yết một cái rõ mạnh rồi cười đắc chí:
-"Tôi 22"_ Cô nói trong cơn đau của Thiên Yết.Chắc bây giờ anh cũng hơi lo ngại về người con gái phía trước, mà đôi lúc anh còn nghĩ nó có phải là con gái không nữa...
-"Ơ thế á? Vậy cô phải gọi tôi bằng sư huynh rồi. Tôi đây 25 rồi nhá!_ Thiên Yết đáp lại một câu như thế rồi chưng ra cái bộ mặt kiểu như đã mãn nguyện lắm rồi ấy.
-"Tôi không cần biết"_ Và nó bị dập tắt ngay khi Bạch Dương trả lời một câu cụt ngủn.
Thiên Yết do bực mình quá nên tính tiền rồi đứng dậy bước lên xe, Bạch Dương cũng đi theo. Về tới cổng, Bạch Dương vội bế cục bông di động bỏ vào nón áo khoác phùng phình của Thiên Yết khiến anh giật mình. Cả hai len lén như ăn trộm bước vào nhà mà không gây tiếng động như mèo ấy. Tụi nó vượt qua rào cản phòng khách, rồi chuẩn bị đặt chân lên bậc thang lên tầng hai thì...
-"Cậu chủ..."_ Tiếng gọi vang của chị giúp việc Cự Giải lúc trước.
Cả Bạch Dương và Thiên Yết đều giật cả mình quay đầu lại. Thiên Yết rối óc ráng suy nghĩ ra lí do nào đó và đột nhiên la lên:
-"Ây ây, có chuyện gì để sau nói nha. Tôi chột bụng quá, heha"_ Anh vừa nói vừa ôm bụng lắc cà lắc cà lắc. Rồi không đợi ai nói gì mà uốn lượn như con lăng quăng lên tới phòng bỏ Bạch Dương đứng như trời trồng. Cự Giải kia thì ngơ ngác luôn rồi. Sau một hồi thì Bạch Dương quay qua Cự Giải làm mặt giả bộ ngây thơ:
-"Này chị, bây giờ chị rãnh không? Nói chuyện với em chút nhé!_ Bạch Dương cố tình đánh trống lãng đây mà. Cái con người này, đúng là không ngây thơ như bao người nghĩ.
-"Ừm"_ Cự Giải nghĩ ngợi một hồi, dù gì thì cô chỉ còn mấy cái việc như rửa chén đồ thôi. Cô nghĩ chắc có người thế nên cũng cười tươi gật đầu đồng ý.
-"Hay là ta lên sân thượng nhé!"_ Cự Giải tiếp tục đưa ra lời đề nghị. Rồi không đợi câu trả lời mà cô nắm tay Bạch Dương đi lên 'trển' luôn. Trong lòng của con nhỏ giả bộ thánh thiện kia thì cũng có chút vui vui. Không nhẽ bị cảm nắng hả ta?
Mà thấy cũng ngồ ngộ. Lúc trước bà quản gia kia giới thiệu là đại thiếu gia cơ đấy. Mà cớ sao lại sợ ba cái vụ cỏn con này chứ. Không lẽ hắn lại sợ bà quản gia kia??? Đúng là thích quan trọng hóa vấn đề mà.
Lên tới chỗ, cả hai người cùng ngồi chung một chiếc xích đu. Bạch Dương gặng lắm mới hỏi được một câu ra hồn:
-"Chị này, ở đây còn người thân nào sống với cậu chủ nữa không vậy?"_ Cô vừa hỏi vừa hái trái trên bụi dâu tây ở gần đấy rồi ngồi ăn nhóp nhép.
-"À có, cậu chủ Thiên Yết còn có một người ba. Ông ấy thỉnh thoảng mới về một lần. Và tâm trạng lúc nào cũng không tốt." _ Cự Giải vừa nói vừa thở dài.
Tính tò mò lại nổi dậy tiếp. Một loạt câu hỏi xuất hiện trong đầu Bạch Dương khiến cô không biết hỏi câu nào trước. Cô quyết định sẽ hỏi hết nhiêu đó với tiêu chí 'Hỏi Từ Từ'.
-" Bộ hai cha con xảy ra xích mích hay gì chị"_ Bạch Dương
-" Chị nghe đâu là ông chủ ép cậu ấy kế thừa công ty này để gầm gừ với đối tác vì ông cũng sắp nghỉ hưu rồi. Mà cậu chủ thì không đồng ý nên hết lần này đến lần khác làm ổng nổi giận. Và vậy rồi chiến tranh ngầm diễn ra."_ Cự Giải làm một lèo đến khi hết hơi rồi ho khụ khụ.
Rồi xong, bà Cự Giải bây giờ cũng nổi máu 'tám' lên luôn rồi nên cả hai cùng nhau song kiếm hợp bích. Như là phóng viên đang hỏi mấy nhỏ ca sĩ, diễn viên ấy. Mà nhìn cảnh tượng này lại giống sân khấu hài kịch hơn. Ôi chu choa mạ ơi, banh luôn cái sân thượng nhà người ta rồi mấ bé ơi.
Sau khi hỏi đủ hết đủ thứ chuyện trên đời thì Cự Giải mới nhận ra đã đến giờ làm việc nên tạm biệt Bạch Dương rồi xuống trước. Còn nhỏ Bạch Dương ngồi đó nghĩ nghĩ ngợi ngợi gì đó rồi lại làm ra bộ mặt quyết tâm lắm ý. Cô cũng xuống nhà dưới sau Cự Giải khoảng 5 phút. Rồi lại lăn tăn vào nhà bếp, loay hoay mãi mới được tách cà phê sữa và cái bánh ngọt trông rất ngon lành (thật ra thì nó lấ trong tủ lạnh có sẵn). Cô lại hí hửng bưng khai bánh lên phòng tên kia.
Lúc đầu thì cứ chần chừ mãi. Bạch Dương cố gắng viện ra lí do thật là chính đáng để gõ cửa. Sau khi vặn óc vắt não thì cô nàng lại nhớ đến Sam rồi lại cười gian xảo trá...
Cốc...cốc cốc cốc....rầm rầm.....
Thật tội cho cái cửa ấy. Chẳng qua là gõ cửa mãi không thấy mở nên đành dùng biện pháp mạnh và quả nhiên hiệu quả. Cánh cửa được mở, Thiên Yết hơi sáng mắt khi thấy chiếc bánh:
-" Cô đem bánh cho tôi hả? Bây giờ tôi mới thấy được điểm tốt của cô."_ Thiên Yết tính đưa tay bưng bánh thì bị một câu nói phũ hết sức phũ của Bạch Dương làm cho đen mặt:
-"Đừng có mơ,tôi đem cho chó Sam nhà tôi."_ Lại làm ra vẻ thanh cao nữa rồi, muốn cho người ta thì nói đại đi. Vừa nói, Bạch Dương bước thẳng vào phòng ngồi cạnh chú chó nhỏ. Lấy miếng bánh nhỏ xíu đưa ngay miệng bé Sam. Bề ngoài muốn nó ăn nhưng cô lại làm bộ mặt đáng sợ như ác quỉ thì làm gì có con nào dàm ăn cơ chứ. Thế là, Bạch DƯơng cười thầm trong lòng vì kế hoạch thành công một nửa:
-"Vì nó không ăn bánh. Bỏ thì uổng, thôi thì anh ăn luôn đi"_ Bạch Dương làm bộ không biết rồi đưa cái bánh ngay mặt Thiên Yết.
Ơ hay cái cô này, làm như mình là chủ căn nhà này ấy. Mà thôi kệ nó. Thiên Yết....
END CHƯƠNG 6
-----------------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 7 vào kì tới
Thân
Quyên Ngố