Tại sao cô lại có cảm giác như vậy. Bạch Dương nghĩ đủ mọi lí do để trả lời chính mình. Nào là ' Chắc sắp thoát khỏi kiếp bị đày đọa do mừng quá nên mới như vậy?' 'Hay là biết mình chuẩn bị nghỉ làm công việc lương cao này nên hơi buồn chăng?'.... Hàng chục lí do được bày khắp trong tâm trí Lâm Bạch Dương khiến cô đau cả đầu. Và rồi, Hàn Thiên Yết buồn rầu khi nãy lại lên tiếng:
-"Tôi ăn no rồi"_ Câu nói rất đỗi thân quen trong những bộ phim truyền hình ở Việt Nam. Và nhân vật sẽ chỉ ăn vài ba hạt cơm rồi buông đũa. Thiên Yết cũng vậy, chắc đam mê làm diễn viên (đùa tí thôi...*cười*)
Cả phòng ăn bây giờ thật ngột ngạt. Những món ăn ngon hấp dẫn cũng đều nguội lạnh cả. Ông già đó đưa điếu thuốc ra hút phì phèo. Tâm trạng nhìn sơ qua cũng không tốt mấy. Người giúp việc dường như đã quen thói hút thuốc sau khi ăn của ông chủ rồi nên cũng bắt tay vào dọn dẹp. Riêng Bạch Dương vẫn đứng đó im thin thít nhìn ông. Điếu thuốc tàn quá nữa, ông ấy mới cất giọng:
-"Hình như cô là người chăm sóc của con trai tôi?"_ Ông nói chuyện một cách điềm đạm nhưng đầy uy lực khác hẳn với cách nói chuyện khi nãy.
-"Dạ vâng. Cháu vào làm ba ngày rồi ạ"_ Cô cũng lễ phép trả lời.
-"Tận ba ngày cơ đấy. Tốt. Mong cô hãy để ý và chăm sóc nó hộ tôi."_ Ông Hàn Quân có vẻ hơi bất ngờ nhưng rồi lại lấy khí thế của một nhà lãnh đạo tài ba.
-"Điều đó là tất nhiên thưa ông"_ Bạch Dương cuối đầu, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào gương mặt kia.
-"Vậy thì tôi có thể yên tâm"_ Ông nói rồi lại xách vali lên đi mất. Nhưng theo kinh nghiệm sống hai mươi mấy năm của Bạch Dương. Tuy là nói yên tâm nhưng hằng trong đôi mắt của ông Quân ẩn chứa một nỗi buồn sâu thẳm. Cô không chắc chắn lắm nhưng rất lấy làm tò mò. Tại sao...trước mặt con trai mình thì thô lỗ cộc cằn, sau lưng thì lại tỏ vẻ quan tâm. Điều này quả là một con số bí ẩn.
Thời gian cứ lẵng lặng trôi, mới đó màn đêm đã bắt đầu buông xuống. Bạch Dương sau khi đánh một giấc ngủ trên chiếc giường nệm êm ái thì cũng giật mình tỉnh giấc. Cô cầm gói bim bim với 1 định cho con Sam ăn. Nhưng cô tìm đủ mọi ngóc ngách của căn phòng, từ gầm giường, kẹt tủ cũng không thấy nó đâu cả. Lúc này thì cô nhìn về cánh cửa phòng, do sơ ý Bạch Dương đã quên không đóng cửa. Cô bắt đầu hơi run, nếu bà quản gia nhìn thấy chú chó đi lạc thì cô sẽ phải nghỉ việc sớm hơn dự định luôn mất.
Cô nghĩ đủ mọi nơi mà con chó có thể đến. Kể từ khi đến đây, ngoài ở phòng cô ra thì con Sam chỉ có đến một nơi nữa duy nhất..... Nghĩ đến đó, cô chạy sang phòng bên cạnh-phòng của Thiên Yết. Cô gõ cửa nhưng không ai ra mở, kể cả tiếng trả lời cũng không. Cánh cửa phòng không khóa, chỉ hơi khép lại. Vì quá lo nên cô lấy hết can đảm mở cửa.
Dương thở phào nhẹ nhõm vì khi thấy chú chó đang nằm gọn trên giường. Rồi lại đứng hình khi thấy người con trai ngồi gục dưới sàn. Hình như là đã ngủ. Bạch Dương tiến lại gần hơn và nhìn thấy xung quanh toàn là chai rượu rỗng. Cô rút mảnh giấy từ tay Thiên Yết. Đó là một bức ảnh của một đôi tình nhân. Người con trai đó chắc là anh, còn người con gái trong ảnh nhìn sơ cũng đoán đó chắc là Bảo Bình.
Bạch Dương bỗng dưng cảm thấy khó chịu khi trông thấy hai người họ hạnh phúc như vậy. Ánh mắt của anh lúc đó thật sự rất vui, còn bây giờ, dù là anh vẫn hay cười nhưng lại cười vì cô đơn. Rồi Bạch Dương lại thấy mừng cho anh vì ngày mai cô Bảo Bình gì đó sẽ về, anh sẽ lại hạnh phúc. Cô với lấy chiếc chăn đắp cho Thiên Yết và bế con Sam về phòng. Nghĩ đến ngày mai, Dương vừa mong chờ vừa lấy làm lo lắng.
'Ngày mai' cuối cùng cũng đã đến. Theo kế hoạch, thì hôm nay Thiên Yết phải ra sân bay đón Bảo Bình. Và tất nhiên, Bạch Dương cũng đi theo. Không biết mọi người đang làm gì để chuẩn bị cho Bảo Bình sắp về mà hiện tại trên bàn ăn sáng chỉ còn có hai người. Một người đứng, một người ngồi. Thiên Yết như ăn không vô, nói với cô:
-"Này, hay là một mình cô đi thôi. Tôi ở nhà cho khỏe."_ anh đưa ra lời đề nghị.
-"Thôi dẹp đi, đừng có mà giả bộ không muốn. Tôi có thể nhìn rõ tâm can con người đấy. Không qua mắt được đâu. Rõ ràng là anh muốn đi"_ Bạch Dương ra vẻ chắc chắn, chút đùa giỡn nhưng lại gượng gạo.
-"Ồi ôi, chắc tôi phải bái cô làm sư phụ quá" _ Anh giả bộ run người đùa lại với Bạch Dương.
Rồi có đứa lại cảm thấy tự mãn nên liền cười một trận sảng khoái, cười bất chấp khiến anh kia chảy mồ hôi hột luôn ý.
Thiên Yết lúc này cũng cảm thấy đã bớt khó chịu với cô rồi. Chắc có lẽ vì anh nhìn nhận được cô có độ 'điên' giống anh khi xưa chăng?
Sau khi ăn sáng, cả hai cùng bước lên chiếc xe hơi chắc cũng thuộc hàng 'xịn'. Anh lái xe, cô ngồi bên cạnh. Cả hai toàn nói chuyện phiếm gì đâu không. Chẳng biết nói gì mà có những lúc Thiên Yết cười híp cả mắt nên vài lần suýt nữa thì xảy ra tai nạn luôn rồi.
Bản thân Bạch Dương lúc này, khi nói chuyện với anh, cô cảm thấy vui đến mức lạ thường. Bây giờ tự nhiên cô lại mong 'Sân bay ơi, mi hãy bay đi đâu xa xa nha'. Sau khi cái mong ước đó xuất hiện cũng là lúc đến nơi. Cô thầm trách...Đời người đúng là trớ trêu mà.
Cả hai đi vòng vòng kiếm Bảo Bình muốn rã cả chân. Nhưng bỗng Bạch Dương kéo Thiên Yết lại nơi có người con gái xinh đẹp lai Mĩ đang đứng đợi. Cả ba cuối cùng cũng gặp được nhau:
-"Sao cô lại biết Bảo Bình? Tôi nhớ là chưa cho cô xem ảnh mà."_ Thiên Yết thắc mắc hỏi cô.
Vào ngay cái lúc Bạch Dương cảm thấy lúng túng không biết trả lời thế nào thì cái cô Bảo Bình đó lại chen ngang. Quả thật đúng là ân nhân mà.
-"Chào anh, dạo này anh vẫn khỏe chứ?"_ Bạch Dương bây giờ đã đổ gục trước cô. Thế giới này vẫn tồn tại loại người này sao? Người đẹp rồi giọng nói cũng đẹp nữa. Đứng cạnh cô ấy Dương cảm thấy tủi thân cực độ.
-"Ừm"_ Câu trả lời rất ư là cụt ngủn của bạn Thiên Yết
-"Ta về thôi"_ Bảo Bình rất hoạt bát, cô ấy quá hoàn hảo. Sau câu nói của Bảo Bình thì cả ba cũng bước đi. (Kể từ chương này mình sẽ gọi Bảo Bình là Bình Nhi cho tiện.)Trên đường, Bình Nhi hỏi thăm rất nhiều chuyện với Thiên Yết. Con Dương cảm giác như đã bị bỏ rơi. Lên xe cũng vậy, Bảo Bình nhanh chân nên đã ngồi cạnh Thiên Yết. Bạch Dương lại lủi thủi phía sau một mình mà muốn khóc. Bận đi vui bao nhiêu, khi về buồn bấy nhiêu thậm chí gấp đôi. Haizzz.....
Và cuối cùng, cũng đã về đến nhà....
END CHƯƠNG 8
-------------------------------
Mời các bạn đón đọc Chương 9 vào kì tới
Thân
Quyên Ngố