Bạch Hạnh Lang

Lâu Lan cổ quốc, nằm trên mạch giao thông quan trọng với Tây Vực, ngược dòng lịch sử, từ trăm triều đại trước đã xuất hiện tại nơi đây, mặc dù nói là một quốc gia, nhưng thực tế là từ nhiều thành trấn hợp lại, địa vị các bên ngang nhau, không phân cao thấp, mỗi bốn năm lại đề cử một vị thành chủ lên làm quốc chủ, đối ngoại đại biểu cho Lâu Lan, đối nội thì xử lý bất hòa giữa các thành trấn, dựa vào bối cảnh lịch sử cùng chế độ độc đáo này nên ít có chiến tranh, mặc dù đất đai cằn cỗi, canh tác không dễ dàng, nhưng vẫn có thể xem là nhất phương nhạc thổ*.

Nhất phương nhạc thổ: Một nơi đầm ấm yên vui

Bích thành, thành trấn dân số hơn ba nghìn người, tọa tại biên cảnh phía nam Lâu Lan, cư dân đa phần sinh sống bằng nghề nông, lại có đồi núi bao xung quanh, đi lại khó khăn, gần như tạo thành một thế giới độc lập, cũng vì vậy, mà một gương mặt xa lạ của người bên ngoài cũng sẽ đặc biệt khiến người khác chú ý.

“Đại ca ca ngươi đang làm gì vậy?” Nhóc con hoạt bát nghịch ngợm không sợ hãi mà tới gần lục y nam tử đang ngồi ở góc đường, mắt to đen láy nhìn chằm chằm đồ vật mới lạ kia.

“Ta đang làm chuồn chuồn tre*.” Tiểu đao trên tay linh hoạt bào tước thân tre, nam tử ngẩng đầu cười.

Chuồn chuồn tre: Trúc tinh đình, tên này nghe hay hơn phải không =]]]


“Chuồn chuồn tre?” Oa oa, có thể bay lên trời chứ!

“Muốn chơi sao?” Y nhìn thấy trong mắt hài tử khát vọng cùng hưng phấn.

“Ân!” Đại ca ca thật là lợi hại! Toàn thân nam đồng lấp lánh quang mang sùng bái.

“Đại Bảo! Nói bao nhiêu lần rồi! Không thể tùy tiện cùng người xa lạ bắt chuyện, nếu hắn bắt ngươi mang đi bán thì phải làm sao!” Một phụ nhân hổn hển từ con phố đối diện đi tới, kéo nam hài trở về.

“Nương, đại ca ca không phải là người xấu.” Nam hài tính tình quật cường, muốn có đồ chơi, chơi xấu ì trên mặt đất không chịu đi.

“Người xấu sẽ nói cho ngươi biết hắn là người xấu sao! Nhanh theo ta về nhà!” Gần đây trong thành xuất nhập nhiều phần tử phức tạp, một vài ngoại nhân lai lịch bất minh khắp nơi gây rối, quan sai cũng không quản, dân bản địa ai cũng hoang mang lo lắng.

“Vị đại nương này, tiểu đệ đệ bất quá cũng chỉ muốn cái này mà thôi, ngài nếu cảm thấy ta nguy hiểm, tại hạ rời đi là được.” Đem chuồn chuồn tre tinh xảo đưa cho nam đồng đang khóc nháo, y vỗ vỗ gió bụi bám trên y bào*, thẳng thắn nói.

Y bào: Áo khoác dài bên ngoài

Phụ nhân lúc này mới nhìn rõ diện mạo của y, nguyên lai là một thiếu niên thanh tú, tuy mang khẩu âm của ngoại nhân, nhưng cùng thô lỗ hán tử thích gây rối có thể nói là khác nhau một trời một vực, chí ít thoạt nhìn vô hại hơn nhiều.

“Truy đuổi một năm, còn chưa chết tâm sao.” Miệng y thì thào toái niệm*, vác bao y phục cũ nát lên vai, giả trang lữ nhân lang thang giống đến mười phần, sau đó mới bước từng bước về phía trước, đột nhiên “a” một tiếng, dọa phụ nhân phản xạ ôm chặt hài tử, tưởng y đảo mắt hung tính đại phát, lại nghe thấy tiếng y ảo não: “Lại đứt rồi.” Tầm mắt dời xuống, chân thiếu niên phủ một đôi giầy rơm, dây bện bên chân phải đã đứt phựt, một mảnh lớn rơm đã nằm cô linh linh trên mặt đất, hoàn toàn không đuổi kịp bước của chủ nhân.


Toái niệm: Lời nói không chủ đích, buột ra suy nghĩ trong lòng

“Phốc.” Phụ nhân không khỏi buông lỏng đề phòng, trực giác thấy thiếu niên này quả thật không phải người xấu, người xấu sẽ ở giữa ban ngày ban mặt lấy ra cỏ gấu vá lại giày hỏng ngay tại chỗ sao? Nàng vừa vặn liếc một cái, trong bao quần áo kia đừng nói đao kiếm, ngay cả cái y vật ngự hàn* cũng nghèo túng đến khó coi.

Y vật ngự hàn: Quần áo và đồ vật chống rét

“Để ngài chê cười rồi.” Y ngượng ngùng gia tăng động tác trên tay, hai ba cái đã đem phần bị rụng nối lại, giống như thập phần thuần thục.

“Ngươi là từ bên ngoài tới đi, không nơi ở, muốn đến nhà đại nương tá túc mấy ngày không?” Nghĩ cũng biết thiếu niên này ngay cả sài phòng* của khách *** cũng ngủ không nổi, nàng dứt khoát làm một chuyện tốt đi.

Sài phòng: Phòng chứa củi


“Tại hạ không có tiền trả, huống hồ... cũng không tiện.” Thê tử mang nam nhân về nhà ở, trượng phu có muốn không hiểu nhầm cũng khó.

“Đại nương ta là cô nhi quả phụ, không có gì không tiện, vừa vặn còn thiếu một nam tử hữu lực, ngươi giúp ta bổ chút củi, coi như là để trả tiền ăn ở tá túc, thế nào?” Tên trượng phu thối tha mấy năm trước kêu gào muốn mưu cầu nhất quan bán chức*, phong quang hồi hương, nàng không theo, gã liền trong đêm vơ vét hết đồ giá trị trong nhà, không từ mà biệt, đi rồi cũng không có thư về, tám phần là đã chết ở bên ngoài.

Nhất quan bán chức:Ý chỉ một chức quan nhỏ bé nào đó

“Nếu đã như vậy tại hạ liền không khách khí, làm phiền.” Cả tháng ăn ngủ ngoài trời, hiện tại có thể ở trong phòng ốc thoải mái, y hiển nhiên cảm kích vô cùng.

“Tên ngươi là gì?”

“Tại hạ... Họ Mạc, tên một chữ Hàn.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận