Bạch Hạnh Lang

Quyền cao lắm thị phi, Huyền Vũ trong chúng quốc lại đứng đầu, có vô số sản vật phong phú, tự nhiên tránh không khỏi gây thù chuốc oán với nhiều người, bị kẻ khác đố kỵ tính toán, hoàng đế các triều trước ít nhất một phần tư chết vì ám sát, Huyền Minh Hắc cung cấm vệ sâm nghiêm không phải là nơi có thể so sánh được, bố trí như vậy mà thích khách vẫn có thể ẩn núp, đó là tội lớn tày trời, nhưng nếu mỗi lần có thích khách, liền chém đầu một đám người, chỉ hại dao động quân tâm, không có lợi cho đại cục, bởi vậy chỉ trừng phạt nặng người đứng đầu, còn lại những kẻ dưới thất trách vẫn toàn quyền giao Hắc Ly xử lý, dựa vào hiệu quả làm việc mà thưởng phạt.

Hắc Kình trở lại Long cung, cả đêm không ngủ, trời còn chưa sáng, đã sớm vào triều, vì chuyện ám sát, thiên uy chấn nộ*, những việc nhỏ nhặt không đáng kể, đều không phân trắng đen liền tước mũ, nghiêm trọng hơn còn bắt vào đại lao, giam giữ không cho người khác gặp, trong triều một trận gà bay chó sủa, đều chỉ cầu mong có thể bảo toàn tính mạng chính mình.

Thiên uy chấn nộ: Nổi giận lôi đình

Vấn đề là Hắc Hoàng hỉ nộ vô thường, trung thần giết, bất trung cũng giết, gian thần dùng, không gian cũng dùng, hôm nay dựa vào núi này, nhìn như vững chắc, ngày mai Hắc Hoàng đã có thể hạ lệnh dời núi lấp biển, nhổ cỏ nhổ tận gốc, quá mạo hiểm, khó có thể tính toán, biện pháp tốt nhất vẫn là lấy bất biến ứng vạn biến, chớ tự tiện phỏng đoán thánh ý mới có thể bình an vượt qua...

Bởi vậy ngoại trừ tân Tả tướng Hoắc Hợi kế tục vị trí của phụ thân, đã tự có một bè cánh, cùng Hữu tướng Trịnh Đắc trong phủ có môn hạ là người bên ngoại Hoàng đế, hơn phân nửa triều thần không dám tùy tiện qua lại, đôi lúc hướng Tả thăm hỏi, có khi lại hướng Hữu ân cần, nhìn tình hình mà quyết định. Đó cũng là do Hắc Hoàng quyền kế cao minh.


“Hoàng thượng giá lâm!” Trời còn chưa tối, Hắc Kình đã tới Quế Mộc viện, Tích Thu lâu ngày quen với việc Hắc Hoàng thường xuyên lui tới, nhưng cũng không dám qua loa, quy củ hạ thấp người thỉnh an, khả chủ tử nhà nàng vẫn không để tâm tự mình múc nước, trăm lần như một, bất luận sắc mặt tốt hay xấu, cũng chưa từng thưởng cho Hắc Hoàng.

“Trẫm đêm nay ở lại đây, những kẻ không có việc gì lui ra ngoài.” Một lời của hắn thốt ra, Tích Thu thầm giật mình, Hắc Hoàng muốn làm gì? Nhưng đây không phải là lúc nàng có thể thất thần suy nghĩ, ngoan ngoãn theo thái giám công công rời đi, Quế Mộc viện nhất thời chỉ còn lại hai người quá khứ từng có thiên ân vạn oán*, dây dưa không dứt này.

Thiên ân vạn oán: Nhiều ân oán

Trong ang* nước trong vắt, Mặc Bắc buông thủ dũng*, mới ngẩng đầu, lại giống như bị một bức tường vững chắc bao lấy, mũi ngửi được một mùi hương sạch sẽ hơn rất nhiều so với trước kia, là mùi Long xạ hương nhàn nhạt, chợt ngửi được, tựa như nồng đậm hương hoa đào câu hồn động phách, lâu hơn một chút, lại cảm thấy đó là một loại mùi hương không thể miêu tả khác, giống như hương thơm phi thường phức tạp do nghệ nhân tạo thành, rồi lại thấy thập phần đơn giản mà không đối nghịch.

Ang: Vật chứa nước thời xưa

Thủ dũng: Thùng múc nước

Hắc Kình chỉ nhẹ ôm một chút rồi buông ra, thấp giọng nói: “Giường của ngươi trẫm mượn một đêm.” Không phải thỉnh cầu, đương nhiên sẽ không để ý người khác có đồng ý hay không, chính là bá đạo thông báo như vậy, sau đó tự nhiên chiếm cứ, không coi ai ra gì, đúng là Hắc Hoàng tự tôn tự đại!

Mặc Bắc nghĩ đây là tuyên cáo nhẫn nại của hắn đến hôm nay chấm dứt, đã sớm đoán được, bởi vậy cũng không nhiều lời, lặng lẽ theo vào phòng, Hắc Kình cởi giày vứt cái nghiêng cái ngả, thoát đai lưng ném đi, Long bào tán loạn trên mặt đất, hẳn là đang thú tính đại phát, y thấy Hắc Kình hạ trướng mạn, sau đó trên giường liền vô thanh vô tức.


Không biết hắn âm mưu cái gì, Mặc Bắc đến bên giường, ngón tay còn chưa chạm tới bố mạn, bên trong đã lạnh giọng quát: “Không cho phép kéo ra, trẫm lệnh ngươi cả đêm canh giữ bên giường, không được ngủ.” Dứt lời, giống như thấy hắn hơi xoay người, không nói tiếp.

Hoá ra thị thiếp làm không được, sửa thành chính mình tới làm thị vệ, Hàn Mặc Bắc mới không chịu thua đâu, giường bị đoạt, y cũng có thể đến chỗ khác ngủ, không có giường thì ngủ trên cây, trên mặt đất, y dương dương tự đắc, đang muốn trốn đi, đuôi mắt thoáng nhìn Hắc Kình trong trướng mạn, không hiểu sao đáy lòng có trực giác, việc khác y không có khả năng, nhưng lần này...

Nhíu mày, chân phải mới bước ra khỏi cửa lại thu trở về, Mặc Bắc cảm thấy mình chính là ngốc tử, cư nhiên còn vì kẻ phụ bạc sớm nên hôi yên phi diệt này gác đêm, y ảo não ngồi trước bàn, bên tai truyền đến tiếng hít thở sâu vững vàng, chợt thấy dường như có chỗ nào đó không thích hợp!?

Mặc Bắc lâm vào khổ tư, y tính tình lơ đễnh, trong lòng khi thô khi tế*, xử sự với người ngoài toàn bộ bằng trực giác yêu thích, không hiểu tâm cơ, lại càng không giỏi mưu lược, trong cuộc đời tình cảm khiến y đau thương lẫn lộn nhất mười một năm trước đã bị phá nát, đau thương tột cùng, bởi vậy y với Tích Thu có thể chuyện trò vui vẻ, thân thiết ấm áp, với Bích Diễn có thể thẳng thắn thành khẩn, đối đãi cởi mở, nhưng khi đối mặt Hắc Kình, lại như hóa thân thành một Mặc Bắc khác, không chỉ ít nói ít cười, vô tâm vô tình, cho dù nói với hắn hai câu, cũng không đem hai câu nói này để trong lòng.

Khi thô khi tế: Khi thô lỗ khi tinh tế


Hiện giờ phá lệ, Mặc Bắc còn thật sự suy nghĩ tới nửa đêm, lại phân không ra nguyên cớ, bỗng một trận cước bộ khe khẽ kéo y hoàn hồn, trễ như thế này còn ai tới? Không phải nói người không phận sự lui xuống sao.

Mặc Bắc chậm rãi mở cửa gỗ, dưới ánh trăng một hắc bào nam tử trầm mặc đưa lưng về phía gian phòng, đứng lặng trước cửa, nắm chặt kiếm bên hông, hoàn toàn một bộ dáng cảnh giới, hiển nhiên là đang thực thi chức trách hộ vệ.

“Ly gia?” Bên trong cổ áo còn thấp thoáng bóng vải trắng, cùng với mùi thuốc đông y... Hắn bị thương?

Hắc Ly nghiêng người, gật đầu chào hỏi, lập tức phục hồi tư thế, mắt nhìn bốn phía, điều này khiến cho Mặc Bắc kinh ngạc, Hắc Ly đối người ở hậu cung luôn luôn khinh miệt, chưa từng có cử chỉ tiếp đón.

Mặc Bắc càng ngày càng không hiểu, y trở lại phòng, bên trái cách màn có một Hắc Kình, bên phải cách vách có một Hắc Ly, y ở giữa, tâm tình nhất thời có chút căng thẳng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận