Bách Hợp Lại Thượng Đan Phi Hiệp

Hôm sau.

Đan Phi nhìn trên ngã tư đường nha dịch đi tới đi lui thường xuyên. Mấy ngày nay có thể sẽ bị bọn họ phá hủy.

Vì mấy ngày hôm trước nhà Trương Hữu Tài có đạo tặc xông vào, Huyện thái gia vội vả bắt người về quy án, khiến cho người ngã ngựa đổ.

Thật giận đêm đó không thành công, bất quá, chàng đã có ý tưởng khác chơi chết Huyện thái gia cùng Trương Hữu Tài, vị này bị dân chúng áp bức nói ra oán khí.

" Đại phi, ngươi đem thức ăn này đưa đến quý phủ Lý lão gia trước đi, đi đường đừng kéo dài, nếu không liền trừ tiền." chưởng quầy chỉ vào xe đẩy đồ ăn nói.

" Được, chưởng quầy." không động liền trừ tiền, quỷ hẹp hòi.

Đan Phi khó được ở một chỗ mà làm quá ba ngày, chàng bình thường lĩnh lương bổng liền chuyển hướng đi, hiện giờ hơn há mồm ăn cơm, chỉ phải cố gắng kiếm tiền hơn.


Ai! Nếu trước kia có người nói cho chàng sẽ bị nha đầu đó bám trụ cả đời, chàng sẽ hoàn toàn cười nhạo đối phương một phen. Hiện giờ sự thật xảy ra trước mắt, nha đầu kia thật sự chuẩn bị cùng chàng cả đời, làm cho chàng cảm thấy đau đầu rất nhiều, lại có chút thích, bất quá, chàng cũng sẽ không thừa nhận loại sự tình này. (ca ca thật là, so ra còn hẹp hòi hơn T T)

Chàng phụ giúp đẩy xe thức ăn cùng rau xanh, thói quen nhìn trái phải xung quanh, nhìn thấy hàng rong bán son phấn hoa, nhất thời do dự, lo lắng nên mua cái gì tặng nàng. Các cô nương không phải đều thích chưng diện hay sao? (ca ca tình củm dữ hen > <

Bất quá lại cảm thấy sợ rất rõ ràng, giống như chính mình dường như đang lòng nàng. Vẫn là quên đi, đỡ phải nàng thực nghĩ đến mình thực để ý nàng. (ca ca mua đi, ai cản đâu, chơi kì vậy T^T)

" Ai nha, mắt ngươi mù à?" một tiếng kêu giòn quát lên.

Thần trí của Đan Phi quay trở về, lúc này mới chú ý tới xe đẩy không cẩn thận đụng vào một vị cô nương. Cô nương kia khinh lại hung hãn thật sự. Chàng thầm mắng một câu Mẫu Dạ Xoa.

" Thực xin lỗi." là chàng không đúng trước, cho nên thản nhiên nhận sai.

" Cho dù là ngươi thực xin lỗi đi, y phục này của ta chính là tống cẩm Tô Châu nổi danh, thứ dơ bẩn như ngươi bồi thường được hay sao?" cô nương kia không bỏ qua, xoa thắt lưng đến miệng không buông tha người. (dám khinh mạn ca ca ta, phải vỗ mông mới được > <

Chàng bĩu môi, thấy nàng cách ăn mặc một thân võ trang, càng thêm xem thường. Hừ, học chút công phu liền ỷ thế hiếp người, vẫn là nha đầu ngốc có điều, so sánh thì nha đầu đó thuận mắt chàng hơn. (tất nhiên rồi ^ ^)

" Vậy ngươi muốn thế nào?" ngữ khí chàng cũng chuyển lạnh.

" Thế nào? Lớn tiếng nói ba tiếng thực xin lỗi, làm cho toàn bộ mọi người nghe thấy, ta sẽ bỏ qua ngươi." nàng cao ngạo nhìn chàng khinh thường.

" Cái gì?!" cô ta không lầm? Tự nhiên chạy ra bà điên này? (ca ca dùng từ hay quá ^ ^)


" Ngươi nghễnh ngãng hay sao? Chỉ cần ngươi trước mặt mọi người nói ba tiếng thực xin lỗi, ta sẽ không so đo với ngươi, nói mau a!"

Đan Phi cười lạnh. Nữ nhân bị bệnh.

" Lười tranh cãi với ngươi, ta còn có việc phải làm." chàng không chấp nàng, phải đi phụ giúp xe.

" Không chuẩn! Có nghe thấy không?" nàng che ở đằng trước ngăn cản chàng đi tới, " Ngươi dám không thực hiện sao? Ngươi có biết ta là người như thế nào không?" (vậy biết soái ca ta là ai không > <

" Ta chỉ biết có cái bà điên cản đường của ta, nếu không tránh, ta liền đối với ngươi không khách khí." chàng bất kể nàng là cái thứ gì, cho dù là hoàng thân quốc thích thì có làm sao?

" Bà điên? Ngươi dám mắng ta là bà điên!" nàng tức giận đến phát run, đỏ lên nghiêm mặt giơ thẳng chân.

" Mắng là mắng, ta còn khách khí với ngươi." chàng nói không đến nơi đến chốn.

" Ngươi" nàng đại khái chưa bao giờ chịu vũ nhục quá như thế, kêu lớn lên như chịu đả kích sâu, "Sư huynh, ngươi mau tới đây, sư huynh."


Đan Phi nhìn thấy một gã nam tử ba mươi xuất đầu đi tới rất nhanh, phía sau đi theo hai gã nam tử khác. Nguyên lai nàng còn dẫn theo bảo tiêu, khó trách không có sợ hãi.

" Sư muội, sao lại thế này?" nam tử thủ lĩnh xem ra không xấu, khá trung hậu thành thật, chớ trách sao chịu để bà điên này thét to sai phái.

" Sư huynh, tiểu tử này hắn cư nhiên khinh thường ta, còn mắng ta nha đầu điên, huynh giúp ta giáo huấn hắn." bình thường bên cạnh có nam nhân, nàng thân là mỹ nhân sẽ không tự tay động thủ, như vậy mới có thể cường điệu ra địa vị của nàng. (sặc thức ăn, nước đâu rồi > <

Tên nam tử kia hướng Đan Phi chắp tay nói: " Tại hạ Đường môn Địch Tử Tĩnh, sư muội ta không biết làm sao đắc tội ngươi, tại hạ thay nàng giải thích."

" Sư huynh, huynh làm cái gì? Rõ ràng là hắn phiền toái ta, huynh không giáo huấn hắn một chút, còn giải thích gì chứ?" nàng không nghĩ tới sư huynh sẽ giúp người ngoài.

Đan Phi cuối cùng biết bà điên này làm sao chạy đến, dương mi nói: "Nguyên lai là người Đường môn ở Tứ Xuyên, ta trăm triệu lần không nghĩ tới người Đường môn không chỉ am hiểu dụng độc, ngay cả miệng nói lên cũng độc thật sự, thật khiến cho người ta không dám lĩnh giáo." (ca nói hay quá, tung hoa >


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận