Đêm ngày 30 tháng 6, trời quang đãng, trăng lên cao, Yến Quy Chi chuẩn bị sẵn sàng, một tay bưng đĩa ngọc trắng loáng, mặt trên dùng vải đỏ che kín, một tay cầm đèn lồng màu đỏ, dời khỏi Đông Vọng Cung, ba người Yến Đỗ Nhược đã ở ngoài chờ sẵn.
Yến Quy Chi dẫn đầu, ba người sau sóng vai đi theo sau, cùng hướng về núi Triều Dương.
...!
Thành Ly Bắc nằm sâu trong núi Triều Dương, quần núi vờn quanh.
Đất núi Triều Dương rất linh thiêng, tại đây đã sinh ra vô số bậc hiền tài, bên trong ngọn núi đông đảo động phủ tộc Đồ Sơn.
Bốn người tiến vào trong kết giới núi Triều Dương không khỏi xúc động, một đường đi tới đây có không ít tộc nhân Đồ Sơn đi ra điều tra, vừa thấy Yến Quy Chi, trên tay trái bưng đĩa ngọc, trên tay phải cầm đèn lồng màu đỏ thì hiểu ra nhóm người này đến cầu thân, liền nháo nhác trở về động phủ gọi người đến xem.
Bốn người lướt qua, don't care.
Đi tới nửa đường, ở ngay chính giữa có người đứng chặn ngang, thân mặc hồng y, trên tay cầm trường kiếm, gương mặt tuấn tú tỏa ra hàn khí âm u dọa người, trên mặt hiện rõ bốn chữ "Đừng có chọc vào".
Yến Đỗ Nhược thấy có kẻ dám chặn đường thì trở nên hứng thú, đi lên phía trước chỉ tay vào kẻ đó, nói: "Này! Tên tiểu yêu nào không có mắt, dám cản đường Yến gia ta đi cầu thân!"
Kẻ chặn đường là Tam ca Tô Tích Bích, tính tình y ít nói, bốn huynh đệ biết tin Yến Quy Chi đến thì thảo luận với nhau, cử hắn đi ra tiên phong chặn đường.
Yến Quy Chi ghé bên tai Yến Đỗ Nhược nói: "Nhị tỷ, đây là Tam điện hạ của Tô gia."
Yến Đỗ Nhược bỗng nhiên tỉnh ngộ, nói rằng: "Ô! Ta tưởng là ai, hóa ra là nhãi con tiểu hồ ly, bây giờ đủ lông đủ cánh rồi, dám ở trước mặt ta làm càn?!"
Yến Quy Chi: "..."
Tuổi Yến Đỗ Nhược khá lớn, thời điểm Tô Tích Bích sinh ra, hắn còn được nàng bế trên tay.
Theo lý mà nói Tô Tích Bích còn phải gọi nàng một tiếng tỷ tỷ.
Yến Tu Linh nghe giọng điệu Nhị tỷ nói như vậy, lại thấy Tô điện hạ mặt đỏ chót vì tức giận thì bật cười thành tiếng.
Tô Tích Bích thẹn quá thành giận, nâng kiếm phi người đâm Yến Đỗ Nhược, Yến Đỗ Nhược lách người né chiêu, cánh tay giương ra cách không lấy ra một trường đao màu đỏ thẫm, đỡ một chiêu của Tô Tích Bích, vận công vung kiếm, trả chiêu.
Yến Đỗ Nhược quay lại nói với Yến Quy Chi: "Thất muội, mọi người đi trước đi, ở đây để ta lo."
Tô Tích Bích đứng lên, nhìn thấy tay áo bị cắt trúng, lòng tràn đầy hổ thẹn, không thèm quan tâm Yến Quy Chi, chuyên chú tấn công Yến Đỗ Nhược.
Yến Quy Chi biết tỷ mình ngứa tay, muốn tìm người so tài lại sợ nàng đánh hăng quá, lỡ tay xảy ra thương tích nên cử Yến Tu Linh ở lại theo dõi còn mình cùng Yến Thần Hoàn tiếp tục đi về phía trước.
Đến ngoài thành Ly Bắc, lại xuất hiện thêm một người chặn đường, hắn mặc áo bào trắng ngồi ở trên tường thành, một tay chống tường ngói, một tay lắc lông vũ, nói: "Đến nhanh đấy!"
Yến Quy Chi hành lễ đáp: "Chuyện cầu thân Quy Chi sao dám chậm trễ."
Tô Tích Ất: "Ta coi như ngươi đến nhầm chỗ, đừng hòng tiến thêm bước nữa, bằng không, đừng trách bổn điện hạ không báo trước."
Yến Quy Chi cười nói: "Điện hạ, chuyện này đã được mọi người thống nhất, hôm đó ngài cũng có mặt."
Tô Tích Ất ngược lại thành thật nói: "Người đáp ứng là em gái ta, bốn anh em chúng ta không vừa ý ngươi, vậy nên coi như ta chưa đáp ứng việc này."
Yến Thần Hoàn lên tiếng: "Quy Chi, muội đi trước đi, người này để ta đối phó!"
Yến Quy Chi suy nghĩ vài giây lại nhìn ánh trăng, khẽ thở dài: "Tứ ca cẩn thận, đừng làm Nhị điện hạ bị thương."
Yến Thần Hoàn đáp ứng: "Ta hiểu!"
Tô Tích Ất tự nhiên là nghe được đối thoại giữa hai người, nghe xong lời Yến Quy Chi dặn dò với Yến Thần Hoàn, đột nhiên đứng lên, quát: "Yến Quy Chi, ngươi có ý gì, xem thường bản điện hạ ta đây?"
Yến Quy Chi tung người vào thành, Yến Thần Hoàn ở đằng sau cản đường Tô Tích Ất.
"Yến Thần Hoàn!!!"
Tô Tích Ất nam sinh nữ tướng, tư thái mị hoặc lười biếng, Tô Phong Ngâm giống hắn đến vài phần.
Thuở nhỏ, bởi vì có tiểu yêu thấy khuôn mặt của hắn quá đẹp vậy nên chế giễu hắn là hán tử "rởm", "giả trai", do đó, lớn lên, hắn hay cậy mạnh, khinh thường kẻ yếu.
Yến Thần Hoàn khoác trên người trường bào màu xanh đen, tai đeo trang sức có hình tước linh màu lam đậm, tính tính có phần trầm ổn, tuy là người tuấn tú bất phàm nhưng kiệm lời do đó trông có vẻ rất xa cách.
Hai người thuộc dạng người hoàn toàn đối lập nhau, trước đó có chạm mặt nhau vài lần, cũng không biết tại sao mối quan hệ giữa hai người lại xấu như bây giờ.
Lần đụng độ này, Tô Tích Ất ra tay không chút lưu tình, cũng không thèm quan tâm Yến Quy Chi.
...!
Thành Ly Bắc được các vị Đồ Sơn đời trước xây dựng lên, đến nay đã được ngàn vạn tuổi, bốn phía non xanh nước biếc, trong thành ngói xanh tường hồng, trạm trổ tinh xảo, lầu cao tỏa sáng ánh đèn lồng, nhộn nhịp tưng bừng.
Yến Quy Chi nhẹ lướt trên mái nhà, thoắt ẩn thoắt hiện, mái tóc trắng tung bay theo gió dưới ánh trăng, thuận lợi tiến vào cung.
Không ngờ mới vừa vào tới tường đỏ đã thấy hai thân ảnh đứng đợi từ lâu.
Yến Quy Chi kêu lên: "Đại điện hạ, Tứ điện hạ."
Tô Tích Giáp cười ôn hòa, nói: "Tộc trưởng vất vả rồi, e sợ Ngài không biết vị trí tẩm điện của tiểu muội nên hai huynh đệ ta đã đợi sẵn từ lâu để dẫn đường."
Yến Quy Chi trầm mặc trong chốc lát, đáp: "Vậy đành phải làm phiền hai vị."
Tô Tích Giáp cùng Tô Tích Đinh đi trước dẫn đường, Yến Quy Chi theo sát phía sau.
Đi tới chỗ đài cao, hai người kia đột nhiên đứng lại, lấy thế "sét đánh không kịp bưng tai" quay lại, một công từ bên trái, một công từ bên phải của Yến Quy Chi.
Yến Quy Chi nhón chân, bay người lên trụ đá.
Tô Tích Đinh lao tới chém nàng trong chớp nhoáng, Tô Tích Giáp cùng lúc phối hợp với hắn, lập tức đột kích Yến Quy Chi.
Không ngờ nàng đã sớm có sự phòng bị, lùi tới trên nóc nhà.
Tô Tích Giáp nhanh chóng bay theo sau, tình huống bây giờ hiện là một công, một thủ, một tiến, một lùi.
Hắn liên tục tung chiêu hòng đánh rơi đèn lồng và mâm đồ cưới trên tay Yến Quy Chi ép nàng vào thế buộc phải liên tục phòng ngự, né tránh.
Ở phía dưới, Tô Tích Đinh đang chăm chú quan sát tình thế, mắt thấy Yến Quy Chi đã hết đường lui, hắn bay lên trên một mái hiên khác, vận yêu lực, triệu phong đánh trực tiếp vào người Yến Quy Chi, cùng lúc này, Tô Tích Giáp cố tình đá bay mâm ngọc trên tay Quy Chi.
Bên phía Yến Quy Chi, nàng vội vàng tung cước, dùng mảnh ngói nhằm đỡ đao phong, mặt khác không kịp đề phòng Tô Tích Giáp, lực đá hết sức mạnh mẽ, tuy rằng né được nhưng mâm ngọc đã bay ra khỏi tay.
Nàng đành phải vội vã phi người theo mâm ngọc, thế nhưng vô tình để lộ ra sơ hở, Tô Tích Bích lập tức chớp lấy cơ hội, xuất chiêu.
Chiêu thức đi vô cùng nhanh chóng, mặc dù Tô Tích Giáp quát lên kêu hắn ngừng tay nhưng đã quá muộn, kiếm khí xẹt qua má Yến Quy Chi tạo thành vết thương khá nông trên mặt.
Hai người ngừng ra chiêu, còn Yến Quy Chi may mắn chụp được mâm đồ cưới một cách nguyên vẹn, đáp xuống trên mái hiên, ngay sau đó, nàng dùng chân lật hai miếng ngói, đề khí đá về hướng hai người kia.
Hai anh em Tô gia thấy thế vội vàng lùi về sau, Quy Chi thừa cơ bay lên, ném ra yêu hỏa, ngăn lại đường tiến của bọn hắn.
Yến Quy Chi nói: "Đa tạ hai vị điện hạ dẫn đường, quãng đường còn lại, Quy Chi xin phép tự mình đi nốt."
Dứt lời, Quy Chi quan sát xung quanh, sau đó chọn một hướng phi thân đi.
Tô Tích Đinh mở miệng, trách móc: "Đại ca, vừa nãy ca không ngăn cản đệ thì đệ dám chắc chắn, ngày hôm nay nàng ta sẽ không đến được chỗ của tiểu muội."
Tô Tích Giáp nhìn yêu hoả hừng hực trước mắt, chắp tay sau lưng nói: "Hừ, không ngăn cản ngươi? Nếu như ngươi tổn thương Yến Quy Chi, ngươi đoán xem tiểu muội còn tiếp chuyện với ngươi hay không?"
Tô Tích Đinh: "..."
...!
Yến Quy Chi cuối cùng cũng tới nơi, nàng xác nhận một lúc lâu, sau đó mới nhón mũi chân, mượn mái cong làm điểm tựa, phi thân, chỉ trong chốc lát đã đến tầng cao nhất.
Nàng treo đồng lèn dưới chóp mái, khẽ gõ cửa sổ ba lần, hai tay dâng mâm ngọc, nhẹ nhàng nói: "Đồ Sơn có nữ tử Tô Phong Ngâm, khí độ cao hoa, nhân tài xuất chúng.
Tộc nhân Tham Lang, Yến Quy Chi, ngưỡng mộ mỹ danh của nàng, tuy không có công danh, thành tựu nào cũng mặt dày tới đây cầu thân, một lòng yêu quý, mong được người đáp lại."
Cửa mở, Tô Phong Ngâm dựa người bên cạnh, mỹ nhân mặc y phục màu hồng nhạt, không vội tiếp nhận mâm ngọc trên tay Yến Quy Chi, nàng chỉ hỏi: "Nàng không biết vị trí tẩm điện của ta, còn các anh trai ta, bọn hắn hẳn không tốt bụng đến mức chỉ đường cho nàng, vậy nàng tìm đến đây dựa vào đâu?"
Yến Quy Chi suy nghĩ một lát, thành thật trả lời: "Nhờ vào mùi hương."
Tô Phong Ngâm sững sờ chốc lát, sau đó cong môi khẽ cười: "Từ lâu đã biết tộc Tham Lang có biệt tài truy lùng dấu vết, hôm nay được chứng kiến như này, quả là mở mang tầm mắt."
Tô Phong Ngâm tựa ở trên khung cửa sổ, cánh tay ngọc nâng quai hàm, đôi mắt đào hoa vẫn chăm chú quan sát Yến Quy Chi làm cho nàng cảm thấy mất tự nhiên, thoáng nghiêng đầu né tránh.
Mỹ nhân thấy vậy thì không hài lòng, vươn tay ra, xoay mặt Yến Quy Chi về phía mình, tay khác đang nắm mảnh vải lụa, nhẹ nhàng lau vết máu trên má của Quy Chi, ân cần nói: "Nàng vất vả rồi."
Yến Quy Chi khiêm tốn đáp: "Này là lẽ tất nhiên."
Tộc nhân tại Đồ Sơn quan niệm rằng, nếu trên đường cầu thân, người đến đưa lễ quá dễ dàng thì sau khi thành hôn, người con gái sẽ sống gian khổ.
Còn nếu người cầu thân đến đưa lễ gặp khó khăn, thì mai sau cuộc sống của nàng sẽ được nuông chiều, yêu thương.
Thêm vào đó, cha mẹ nhà vợ thường sẽ đứng ra ngăn cản, làm khó, phía người cầu thân không oán, không rằng hay nói cách khác là đang tỏ rõ thành ý.
Vì lí do đó nên hai anh em họ Tô cố tình ngăn cản Quy Chi, một nửa là không đành lòng gả em gái, một nửa cũng là muốn em gái mình mai sau được hạnh phúc.
Yến Quy Chi dâng mâm ngọc, giọng nói thành khẩn: "Quy Chi mong cô nương bằng lòng nhận mâm sính lễ này."
Tô Phong Ngâm tiếp nhận mâm ngọc trong tay của Quy Chi, sắc mặt không hài lòng hỏi: "Nàng vừa nói cái gì?"
Yến Quy Chi sững sờ, đáy lòng thầm kêu không ổn, lặp lại lần nữa: "Quy Chi mong cô nương bằng lòng nhận mâm sính lễ này."
Sắc mặt Tô Phong Ngâm càng lạnh lùng hơn: "Nàng gọi ta là gì?"
Yến Quy Chi thấy thế, cân nhắc một phen, ngẫm thấy nàng ấy vốn được nuông chiều, hỉ nộ vô thường, thêm vào đó, mình cùng nàng ấy còn chưa thành thân, lại còn không quen biết nhau, hay là nên xưng hô cung kính chút, quyết định xong, Quy Chi nhanh chóng sửa lại: "Mong Thiếu Tộc trưởng bỏ qua"
Trông thấy Tô Phong Ngâm tiếp nhận mâm đồ lễ, lúc này Yến Quy Chi mới trộm thở phào chợt Tô Phong Ngâm lên tiếng: "Nếu đèn đỏ cùng đồ cưới đã được đưa đến, ta thấy ngoài trời đã tối muộn, Yến Tộc Trưởng vẫn nên mau chóng trở về, bản cung không tiễn!"
"Oành" một tiếng.
Tô Phong Ngâm vung tay áo, đóng cửa sổ.
Ở bên ngoài, Yến Quy Chi thẳng người, nhìn cửa sổ được đóng chặt, vẫn thắc mắc không biết mình đã vô tình chọc giận người này chỗ nào, nàng thử gọi Tô Phong Ngâm vài tiếng nhưng không có ai đáp lại đành tay không trở về.
Bên trong phòng, Tô Phong Ngâm đặt mâm ngọc lên bàn, giận dỗi nửa ngày mới tự an ủi bản thân: "Ngươi lại làm mình làm mẩy cái gì, người ta chỉ là đã quên mình thôi thế mà đã gấp gáp, 'thuyền đến đâu cầu ắt sẽ thẳng' thôi."
Dứt lời, Tô Phong Ngâm cầm một khối bánh lên thưởng thức, ngay khi miếng bánh nhập khẩu, khoang miệng đã tràn ngập hương thớm ngát, nàng khẽ mắng: "Tên ngốc!"
Bên ngoài cửa thành, nhóm người Yến Đỗ Nhược đang đứng chờ sẵn ở đó.
Ba người thấy Yến Quy Chi trở về, Yến Tu Linh dành lời trước, dồn dập hỏi: "Thế nào, đồ cưới có đưa được không?"
Yến Quy Chi gật đầu.
Yến Tu Linh lại hỏi: "Nàng ta có đưa cho muội đồ gì không?"
Yến Quy Chi lắc đầu.
Ba người sáu mắt nhìn nhau, Yến Đỗ Nhược lo lắng hỏi: "Thất muội, đã xảy ra chuyện gì ư?"
Yến Quy Chi kể lại mọi việc một chín một mười, cuối cùng hỏi: "Người bên ngoài luôn sáng suốt hơn, Tứ ca, Nhị tỷ, hai người có thấy muội làm gì không thỏa đáng, chọc giận nàng ấy không?"
Yến Đỗ Nhược cùng Yến Thần Hoàn nghe xong cũng không rõ, chỉ có Yến Tu Linh nghe ra manh mối, nụ cười mang theo hàm ý nói: "Em gái của ta ơi, ta thấy vị Thiếu Tộc trưởng này chắc chắn là có tình cảm với muội rồi."
24/02/2021
Nắng chiếu lung linh muôn hoa vàng
Mình xin lỗi vì đã chậm deadline ????????????????????????.