Bách Hợpgl Hiệp Khách Hành


Sóng đánh vào thuyền từng đợt, lắc lư, lắc lư, nhưng hai người đứng trên thuyền vẫn vững vàng.
 "Đường chủ, tại sao bọn họ lại đánh nhau?" Liễu Đại Tráng bối rối hỏi, "Chẳng lẽ Tần cô nương muốn cướp hôn hay sao?"
 Hướng Tiểu Điệp không nhịn được cười, nói: "Đại Tráng, ngươi càng ngày càng đáng yêu nha."
 Liễu Đại Tráng sững sờ, ngượng ngùng cười lớn.
 Hướng Tiểu Điệp nhìn hai người đang đánh nhau ở phía xa, giải thích: "Tần cô nương muốn thay mặt tiểu thư của Phương gia nói cho Hoắc Đại đương gia biết sẽ có người ra tay vì nàng ấy.

Đây là nghĩa khí và khí phách của người giang hồ."
 Liễu Đại Tráng vẫn còn đang mờ mịt, tuy nàng ta lớn lên ở trên sông nước, nhưng không hiểu giang hồ hay người giang hồ gì cả.

Nàng ta nhìn về phía xa rồi nhìn lại Đường chủ của mình.
 Giọng điệu của Hướng Tiểu Điệp có chút hâm mộ, "Nữ nhân xuất giá, thập lý hồng trang1 không chỉ là gia thế tài phú, mà còn là sức mạnh.

Nói với nhà chồng rằng sau lưng còn có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, không phải một con mèo hay con chó bên đường."
1.

Thập lý hồng trang: Là một loại hôn tục ở huyện Ninh Hải, tỉnh Chiết Giang, diễn ra khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đầy đủ mọi thứ, từ giường chiếu gia cụ đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm.

Năm 2008, loại hôn tục này được xếp vào Văn hóa di sản phi vật chất cấp quốc gia của Trung Quốc.

Hôn tục thập lý hồng trang bắt nguồn từ triều đại Nam Tống, phổ biến vào thời Minh Thanh.

Bởi kinh tế giàu có và đông đúc, khi phú hộ địa phương gả con gái, với mong muốn con gái ở nhà chồng có địa vị, đồng thời thể hiện tài phú.

Do đó từ từ hình thành phong tục kết thân với những người có địa vị cao hơn mình.
 Liễu Đại Tráng nghe vậy, trong lòng bối rối, sững sờ hỏi: "Đường chủ, ngài, ngài cũng muốn gả đi sao?"
 Ở phía xa, thế bại của Tần Cô Đồng đã lộ ra rõ.

Hướng Tiểu Điệp vỗ vỗ vai Liễu Đại Tráng, "Đừng nói nhảm, làm sao ta có thể đi xuất giá được.

Mau chèo thuyền, Tần cô nương rơi xuống nước rồi."
 "Vâng"
Hướng Tiểu Điệp giống như cá chuồn, nhảy xuống nước không một tiếng động và lặn xuống tận đáy.

Lúc ở trên mặt nước, nàng ta đã nhìn thấy Tần Cô Đồng rơi xuống đâu nên có thể tìm được chính xác người ở trong vùng nước tối.
 Tần Cô Đồng được kéo lên, trong lòng đột nhiên thả lõng, chậm rãi nhắm mắt lại.
 Khi Hướng Tiểu Điệp kéo nàng lên Vân Hàm Hào, nàng đã ngất đi.

Bạch Diên vừa mở cửa, trông thấy tình cảnh đó, nàng ấy đã bị sốc.

Hướng Tiểu Điệp sắp xếp cho Liễu Đại Tráng sắc thuốc, còn Bạch Diên đi lấy quần áo sạch sẽ mặc vào cho Tần Cô Đồng.
 Hướng Tiểu Điệp lấy khăn vải lau mặt, dùng nội lực để làm khô y phục, sau đó nói với Bạch Diên: "Nàng ấy không bị thương nặng, ta đã cho nàng ấy uống Dưỡng Tâm Đan rồi.

Chắc sáng mai nàng ấy sẽ tỉnh lại, ta đi xem...!Này, Bạch cô nương, trên mặt ta có gì bất thường hay sao?"
 Bạch Diên đang cầm một chiếc khăn vải và vén tóc cho Tần Cô Đồng.

Nghe thấy nàng ta nói chuyện, Bạch Diên quay đầu lại và nhìn nàng ta thật lâu.
 Sau đó, nàng ấy chớp mắt và nghiêng đầu nói: "À, ta thấy lông mày của Hướng Đường chủ có gì đó không đúng lắm." Trước kia rõ ràng là lông mày lưỡi mác nhưng sao đột nhiên lại đổi thành lông mày lá liễu rồi.
 Hướng Tiểu Điệp nghe được lời này thì sửng sốt, sau đó cười đắc ý, "Có phải nhìn oai hùng hơn trước không? Môn chủ nói nhìn ta mềm yếu quá, cho nên mới dạy ta kẻ lông mày, nói như vậy mới có khí thế."
 Bạch Diên suy nghĩ một chút, sau đó nghiêm túc gật đầu, "Nguyệt môn chủ đúng là nhìn xa trông rộng, nói rất chính xác."
 Hướng Tiểu Điệp cười nói với nàng ấy: "Vậy ngươi trông coi Tần cô nương đi, ta đi xem Đại Tráng sắc thuốc như thế nào rồi."
 Treo khăn ướt lên, Bạch Diên ngồi xuống ghế dựa, hai chân bắt chéo, bóp hạt dẻ rang đường.
 Sau đó tung lên trời, há miệng bắt lấy.
 Nhai nhai một lucs thì hạt dẻ đã được ăn hết.
 Bạch Diên chán nản dựa vào lưng ghế, nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển ngồi yên lặng bên cạnh giường, còn Tần Cô Đồng vẫn nằm trên giường như cá chết, nàng ấy ngáp một cái, "Thanh Thiển, sao chúng ta không ngủ một lát đi? Tạm thời A Đồng sẽ...!A Đồng!"
 Tần Cô Đồng từ từ mở mắt ra thì nhìn thấy Tiêu Thanh Thiển, đầu óc mơ hồ và choáng váng, trong lòng nàng chỉ có một suy nghĩ: Góc nghiêng của Thanh Thiển thật đẹp.
 Bạch Diên chạy tới, mừng rỡ hét lên: "A Đồng, A Đồng, nhìn ta này, ngươi còn nhớ ta không?"
 Tần Cô Đồng khó khăn rút lại ánh mắt, dở khóc dở cười nói: "Ta rất muốn quên đấy."
 "Tốt quá rồi, ta xem kịch trong Bình thư đều viết sau khi bị một vết thương nặng rồi tỉnh dậy, nếu không bị mất trí nhớ thì cũng bị mù." Bạch Diên đưa tay lên vẫy vẫy trước mặt Tần Cô Đồng, khi thấy mắt nàng vẫn chuyển động, nàng ấy rất vui mừng, "A Đồng, ngươi gặp đại nạn không chết cuối đời tất sẽ có phúc.

Khi lên đây ngươi gần như tắt thở nhưng mới qua một thời gian thôi đã tỉnh lại rồi.

Cũng phải nói, đều do ta chăm sóc tốt, về sau ngươi phải đối xử tốt với ta đấy."
 Tần Cô Đồng nếm vị ngọt và đắng trong miệng, biết mình đã được cho uống thuốc.

Nàng nhận thấy cơ thể mình ấm áp và sạch sẽ, trong lòng cảm động.

Sau đó, nàng hỏi: "Ngươi cho Thanh Thiển uống nước chưa? Có làm bỏng nàng ấy không? Bây giờ ăn cơm chưa? Đừng cho Thanh Thiển ăn cá..."
 Bạch Diên nhướng mày, không vui nói: "Không phải chỉ có một lần ở trong sơn động thôi sao! Ta tự mình nếm thử, nhất định không nóng."
 Tần Cô Đồng đột nhiên lo lắng, trừng mắt với nàng ấy, "Ta đã nói với ngươi bao nhiêu lần rồi, Thanh Thiển thích sạch sẽ, sao ngươi..."
 Đột nhiên Tiêu Thanh Thiển chậm rãi quay đầu lại, giống như mặt trăng phản chiếu trên hồ nước trong veo, cơn giận của Tần Cô Đồng cũng tiêu tan theo.

Bạch Diên nhìn theo ánh mắt của nàng và hô lên, "Thanh Thiển còn chưa biết chuyện gì.

Không chừng còn nghĩ ngươi đã chết, để ta nói cho nàng ấy." Sau đó, Bạch Diên nắm tay Tiêu Thanh Thiển.
 "Ôi chao, Thanh Thiển, đừng rút tay về! Là ta đây."
 Tần Cô Đồng không nhịn được cười khi thấy tay bóc vỏ hạt dẻ của Bạch Diên, đầu ngón tay đã biến thành màu nâu, đang gãi vào lòng bàn tay trắng như ngọc của Tiêu Thanh Thiển.
 Tiếng bước chân ngoài cửa càng ngày càng gần, Hướng Tiểu Điệp bưng thang thuốc đi vào.

Bạch Diên nhanh chóng đứng dậy lấy bát thuốc.

Nàng ấy kéo ghế dựa cho Hướng Tiểu Điệp rồi cười nói: "Hướng Đường chủ, mau ngồi xuống đi.

A Đồng nhà ta đều nhờ ngươi cứu trở về.

Đại ân không lời nào có thể cảm tạ hết.

Về sau A Đồng nguyện làm trâu làm ngựa cho ngươi."
 Hướng Tiểu Điệp không ngồi xuống, nàng ta nói, "Bạch cô nương thật là thú vị."
 Tần Cô Đồng không nhịn được cười, nói với Hướng Tiểu Điệp: "Lời Bạch Diên cũng là suy nghĩ trong lòng của ta.

Mặc dù đôi lúc đầu óc nàng ấy không linh hoạt lắm nhưng ở thời điểm mấu chốt vẫn luôn sử dụng tốt."
 "Xì" Hướng Tiểu Điệp nhịn không nổi nữa, cười ha hả.
 Tần Cô Đồng nhìn Hướng Tiểu Điệp đang cười, rồi nhìn Bạch Diên trợn mắt mà không khỏi mỉm cười, sau đó nàng quay sang nhìn Tiêu Thanh Thiển luôn bình tĩnh.

Đôi mắt nàng đột nhiên hơi đỏ - Hy vọng Phương Vị Ngải vẫn có thể tươi cười trong suốt quãng đời còn lại.
 Nàng đánh một trận liều chết bởi vì muốn cho nàng ấy một cơ hội đấu tranh.

Một người giang hồ kiêu hùng như Hoắc Đại đương gia có thể không có lương tâm, nhưng sẽ không đánh mất đạo nghĩa giang hồ.

Mặc dù điều nàng làm nhỏ bé không đáng kể nhưng Tần Cô Đồng vẫn muốn làm điều gì đó cho Phương Vị Ngải.
 Ngay cả khi nàng nghe thấy những lời đáng sợ từ miệng của nàng ấy.
 "Ta nghe thuộc hạ báo cáo thiếu mất một cây sào tre thì nhớ lại những gì Tần cô nương đã hỏi ta.

Cũng phải nói, kỹ năng vượt sông bằng sào tre của Tần cô nương rất đẹp đấy." Hướng Tiểu Điệp đứng ở trên buồng lái, thấy rõ Tần Cô Đồng rời đi như thế nào.
 Nàng ta nói xong, nhìn về phía Tần Cô Đồng, "Tần cô nương đừng lo lắng, cứ yên tâm ở trên thuyền dưỡng thương đi.

Ta đã đợi ở bến thuyền Nam Trịnh bảy tám ngày, chính vì tiếp ứng các ngươi."
 Bạch Diên sửng sốt kêu lên: "Hả! Tại sao?"
 Hướng Tiểu Điệp cười nhẹ, nhìn Tiêu Thanh Thiển rồi nói: "Tin tức trên giang hồ luôn bay nhanh nhất.

Hơn nữa, ta đã sớm chú ý đến Phương gia và biết được Phương gia xảy ra chuyện lớn.

Để rời khỏi núi Hạc Minh có ba con đường.

Hướng Bắc và Tây đều là nơi lạnh giá, còn hướng Đông dẫn đến thành Xương Vũ, vượt qua núi Ba chính là bến thuyền Nam Trịnh.

Ở đây, phủ Quân Hãn và Thiên Hán Trại đều không thể can thiệp, cũng là nơi cấm võ thuật.

Đương nhiên sẽ là sự lựa chọn tốt nhất."
 Nàng ta nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Thiển, nghĩ về quá khứ.

Nghĩ đến bộ y phục màu trắng nhuốm máu của nàng ấy, một kiếm lay động bầu trời.

Vẻ đẹp ung dung thanh tao ấy khiến nàng ta không khỏi cảm thấy chua xót trong lòng, thật lâu sau mới thở dài, "Ta thật sự không ngờ...!gặp lại nhau lại là cảnh tượng như vậy."
 Tần Cô Đồng và Bạch Diên nghe thấy lời này lại bị bất ngờ, không nghĩ tới Hướng Đường chủ là cố nhân của Tiêu Thanh Thiển.

Hai người bọn họ nhìn thấy nàng ta ngây người, như là đang nhớ lại quá khứ.

Quả nhiên, Hướng Tiểu Điệp chậm rãi nói: "Nàng ấy có ân cứu mạng, giúp ta sống lại."
 Bạch Diên cười nói: "Hướng Đường chủ đối với A Đồng cũng giống như vậy."
 Tần Cô Đồng gật đầu, nghiêm túc nói: "Đa tạ Hướng Đường chủ đã ra tay tương trợ, Cô Đồng sẽ khắc ghi trong lòng."
 Hướng Tiểu Điệp cúi đầu cười và khẽ lắc đầu.

Nàng ta thì thầm: "Lúc đó, nàng ấy nói với ta rằng: Cuối cùng, ngươi sẽ đợi được một người sẵn sàng giúp đỡ ngươi, có thể rất dài, rất lâu, có thể là ta hoặc là ai đó khác.

Nhưng mà, tốt hơn hết hãy trở thành người đó trước, bởi vì cũng có một ai đó đang đợi ngươi.

Như vậy, những người đang chờ đợi trên thế gian này có thể đợi ngắn hơn và đợi ít hơn một người."
 Trong phòng im lặng một lúc lâu, Bạch Diên nhẹ giọng nói: "Thật sự không nghĩ ra bộ dáng nàng ấy phải giải thích dài dòng như vậy."
 Hướng Tiểu Điệp vén tóc sang hai bên, lúng túng cười: "Ước chừng lúc đó ta...!khóc dữ dội quá."
 Tần Cô Đồng nghe thấy trong lời nói của nàng ta có chút buồn bả và bất đắc dĩ, nàng không khỏi cảm động theo.
 Hướng Tiểu Điệp nhanh chóng bình tĩnh lại, vừa định nói chuyện, một cái đầu nhỏ từ ngoài cửa thò ra, Tiểu Nguyễn ngượng ngùng trốn ở bên cửa.

Hướng Tiểu Điệp biết nhất định là có chuyện quan trọng, nàng liền đứng dậy và nói: "Tần cô nương, nghỉ ngơi thật tốt, ta đi trước."
 Hướng Tiểu Điệp vừa đi, Bạch Diên ngáp một cái và nói với Tiêu Thanh Thiển, "Nào, Tiêu nữ hiệp, ta sẽ giúp ngươi cởi dây lưng y phục."
 Tần Cô Đồng trừng mắt nhìn nàng ấy rồi nói, "Thanh Thiển có thể tự mình thay y phục, ngươi mau đi đi.

Khoan đã, đổ một chậu nước, rửa mặt cho Thanh Thiển này.

Khăn tay mịn ở chỗ đó đấy, đừng lấy sai..."
 Người luyện võ rất khỏe, tốc độ lành thương rất nhanh.

Tần Cô Đồng uống thuốc trong bốn năm ngày, nội thương cũng đã giảm 7, 8 phần.

Chẳng qua do tổn thương gân cốt, cánh tay phải của nàng vẫn phải băng bó và quấn quanh cổ.
 "Ôi, đại hiệp một tay, ngươi mau nghỉ ngơi đi." Bạch Diên bưng canh táo đỏ ngân nhĩ, lảo đảo ở phía sau sàn thuyền và nhấp một ngụm.

Nhìn Tần Cô Đồng vung kiếm xoay người, nàng ấy không khỏi cảm khái.

Nếu mình có sự khổ luyện này thì lúc trước cũng không rơi vào cảnh bị ức hiếp.
 Lúc Tần Cô Đồng còn nằm trong sơn động của núi Ba, mắt nhắm nhưng vẫn cầm chặt chuôi kiếm.

Khi có thể nâng được cánh tay thì đã bắt đầu luyện tập sức mạnh ở cổ tay.

Đến lúc có thể ngồi dậy được thì bắt đầu tập điểm kiếm, xé kiếm, cổ tay múa kiếm, những động tác chủ yếu ở cổ tay.

Sơn động nhỏ nên nàng lấy cành cây nhỏ để khua tay múa chân.

Những lúc không luyện kiếm thì ngồi vận công.

Ngày ngày đêm đêm, không bao giờ buông thả.
 Vặn eo và người sang trái, tay vòng qua vai quấn lấy đầu, Tần Cô Đồng đã múa xong bộ đao pháp cơ bản.

Tay trái thu kiếm còn khá vụng về và sau hai lần liên tiếp nàng mới thu được vào vỏ.

Nàng đi qua nhìn Bạch Diên thì lập tức cau mày, "Cái này để bồi bổ thân thể cho Thanh Thiển."
 Bạch Diên lên tiếng càu nhàu, uống cạn một hơi, sau đó nâng cái bát lên, đắc ý nói: "Ăn ngon."
Tần Cô Đồng đưa Tiêu Thanh Thiển trở về, đi ngang qua Bạch Diên.

Bạch Diên càng nghĩ càng giận, nàng ấy hét vào lưng Tần Cô Đồng: "Họ Tần, ngươi biểu hiện vậy là sao? Ngươi đứng lại."
 Ngồi trong buồng lái, Hướng Tiểu Điệp nghe thấy tiếng động, chân mày đang nhăn thật chặt khẽ giãn ra.

Nhưng sau khi giãn ra một chút, nàng ta lập tức nhíu mày, nhìn xuống tờ giấy trong tay.

Tờ giấy chật hẹp, phía trên có viết "Bất Tử Ngục", còn phía dưới không thể nhìn rõ.
 Hướng Tiểu Điệp trầm tư một lát, sau đó đột nhiên vỗ thật mạnh, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bọn họ dám tới thì để bọn họ tới!" Mặc dù nói thế nhưng trong mắt nàng ta vẫn mang vẻ lo lắng sâu xa.
 Liễu Đại Tráng chạm vào cây giáo ngắn sau thắt lưng của mình và lặng lẽ gật đầu.
 Tiểu Nguyễn ngồi trên băng ghế, nhìn nàng, một lúc sau mới nhỏ giọng nói: "Vâng."
 Nhìn về phía hắn, Hướng Tiểu Điệp không khỏi trêu chọc, "Tiểu Nguyễn, ngươi không sợ sao? Bất Tử Ngục là một tổ chức sát thủ trên giang hồ, tồn tại năm mươi năm mà vẫn chưa ngã ngũ.

Địa ngục bất tử, cái tên đủ để hù doạ người rồi."
 Tiểu Nguyễn nhìn thấy hai mắt nàng ta sáng ngời có thần, hắn lập tức cúi đầu xuống.

Khuôn mặt xinh đẹp của thanh niên đỏ bừng, chỉ biết cắn chặt môi dưới.
 Hướng Tiểu Điệp nhìn thấy hắn sắc mặt đỏ bừng, ngay cả vành tai cũng đỏ rực.

Sửa sang lại tóc mai và không trêu chọc hắn nữa.
 Ngày đó, nàng ta tìm thấy Tiểu Nguyễn từ một chiếc thuyền hải tặc.

Hai nhóm hải tặc cắn xé lẫn nhau và đều bị thiệt hại.

Hai chiếc thuyền bốc cháy, ngọn lửa bùng lên dữ dội, không có một chiếc thuyền nào trong số các thuyền đi qua dám tiến tới để lấy của hời.

Lúc đó, Hướng Tiểu Điệp sợ trong thuyền có dân thường nên đưa người tiến về phía trước.
 Nhờ có công phu mà vào được rồi tìm thấy Tiểu Nguyễn ở trong một buồng nhỏ.
 Lúc đó hắn chưa có tên và đang mặc một váy sam của nữ hài.

Khuôn mặt diễm lệ lộ ra, bột nước và son được thoa lên đẹp đẽ.

Quyến rũ và mê hoặc, một vẻ đẹp cẩn trọng và e thẹn.
 Nhưng trong đáy mắt, đầy vẻ chết chóc..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui