Bạch Kiếm Linh Mã

Vân Dật Long kinh ngạc, khẽ nói:

- Chẳng phải tiếng của lão ma Quân Trung Thánh đó sao?

Nhạc Phụng Linh gật đầu:

- Chính lão ma ấy, chẳng rõ lão ta lại giở quỷ kế gì nữa đây?

Vân Dật Long cười gằn:

- Đã thế này rồi, bất luận lão ta giở quỷ kế gì thì cũng phải liều mạng với lão ta một phen thôi.

Đoạn liền dợm đứng lên, Tần Mộ Hoa vội đè giữ chàng lại, khẽ nói:

- Hiện tại lão ma ấy thế lực đang mạnh, chúng ta chỉ nên dùng trí chứ không nên dùng sức, đành rằng Long ca chẳng e sợ gì lão ma nhưng cũng phải nghĩ đến chúng tiểu muội…

Vân Dật Long khẽ buông tiếng thở dài, đành nằm yên bất động.

Nhạc Phụng Linh cũng đến gần, kề tai chàng khẽ nói:

Quân Trung Thánh đã xuất hiện, hẳn Âm Dương Song Mị cũng có mặt, chúng ta phải hết sức thận trọng mới được.

Tân Mộ Hoa mỉm cười:

- Long ca hãy giả vờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, chúng ta sẽ trò chuyện bằng truyền âm nhập mật, bởi lão ma Quân Trung Thánh vẫn nhất quyết muốn Long ca trở thành truyền nhân…

(thiếu 2 trang)

…ý định chết của các ngươi chưa quyết đã ra tay trừng trị…

Tân Mộ Hoa cười khảy:

- Lão hãy nói đi, bọn ta cũng muốn nghe thử xem, lão lại nghĩ ra được quỷ kế gì nữa?

Quân Trung Thánh cười:

- Bổn tôn chủ lúc này rất thích dùng độc, và dĩ nhiên dùng biện pháp ấy để đối phó với các ngươi thì cũng là thượng sách, bổn tôn chủ sớm đã rải đầy khói độc mê hồn quanh nhà, chỉ cần hạ lệnh một tiếng khói độc sẽ phủ trùm, khiến các ngươi hôn mê tức khắc, vậy bổn tôn chủ há chẳng có thể ung dung thanh toán các ngươi hay sao?

Hai nàng, kể cả Vân Dật Long đều giật mình kinh hãi, đó quả là một biện pháp ác độc.

Vân Dật Long vội truyền âm nói:

- Lão ma ấy không phải dọa đâu, tốt hơn hết hãy xông ra rồi hẵng liệu…

Tân Mộ Hoa đảo mắt nhìn quanh, đoạn thản nhiên nói:

- Biện pháp ấy quả là cao minh, mặc dù hèn hạ, nhưng bổn cô nương hãy còn lấy làm lạ một điều.

Quân Trung Thánh tức giận quát:

- Tiểu tiện nhân, ngươi lấy làm lạ điều gì?

Tân Mộ Hoa cười khảy:

- Bổn cô nương lấy làm lạ lão đã nghĩ ra một biện pháp cao minh như vậy, tại sao không chịu nhanh chóng thực hiện mà lại nói ra để thương lượng với bọn ta?

- Hừ, đó là bổn tôn chủ muốn cho các ngươi biết rõ lợi hại hầu vâng lời bổn tôn chủ, vậy mới là thượng sách.

Tân Mộ Hoa cười phá lên:

- Chỉ có một khả năng, đó là Vân Dật Long hiện đã sắp chết không còn chịu được khói độc của lão nữa, nếu chỉ vì bọn ta thì lão hẳn chẳng nhân từ vậy đâu, đúng không nào?

Quân Trung Thánh cười hăng hắc:

- Tiểu tiện nhân, ngươi chớ có đoán bừa, nếu làm cho bổn tôn chủ nổi giận lên, dẫu phải hy sinh Vân Dật Long thì cũng phải phanh thây xẻ thịt các ngươi.

Tân Mộ Hoa lặng thinh, quay sang ngầm ra hiệu với Vân Dật Long và Nhạc Phụng Linh, bảo hai người đừng lên tiếng để tỏ ra đang suy nghĩ.

Hồi lâu lại nghe Quân Trung Thánh cười hăng hắc nói:

- Giờ hẳn các ngươi đã suy nghĩ kỹ rồi chứ? Nghe theo lời đề nghị của bổn tôn chủ hay là chịu ngửi khí độc?

Tân Mộ Hoa nghiêm giọng:

- Bổn cô nương có một giải pháp có thể thương lượng được.

- Ngươi hãy nói nghe thử, nếu được bổn tôn chủ chấp nhận ngay.

- Đích thân lão chữa trị cho Vân Dật Long, ngoài ra bất kỳ ai cũng không được vào.

Quân Trung Thánh ngạc nhiên:

- Điều này thật ngoài dự liệu của bổn tôn chủ. Các ngươi toan giở quỷ kế gì vậy hả?

Tân Mộ Hoa cười khanh khách:

- Đừng hỏi nhiều, lão có thể dựa vào thực tế để suy luận, hiện Vân Dật Long thọ thương trầm trọng, sắp chết đến nơi, trong đây chỉ có bọn ta hai người, hẳn lão đã biết rồi, lão đường đường là chủ nhân Huyết Bi, chả lẽ lại sợ bọn ta hay sao?

Quân Trung Thánh cười:

- Kể chi là các ngươi hai người, dù là Vân Dật Long không trúng độc thì bổn tôn chủ cũng nào có ngán sợ.

Tân Mộ Hoa cười khảy:

- Vậy lão có dám chập nhận điều kiện đó hay không?

Quân Trung Thánh khẳng khái:

- Được, bổn tôn chủ chấp nhận.

Tân Mộ Hoa trầm giọng:

- Hãy nhớ kỹ, chỉ một mình lão được vào thôi, nếu lão mà không giữ đúng lời hứa, bọn ta cũng chẳng chút do dự cùng chết với Vân Dật Long ngay tức khắc.

Quân Trung Thánh cười hăng hắc:


- Bổn tôn chủ đâu phải trẻ con, chả lẽ lại định phỉnh gạt các ngươi hay sao?

Những nghe cánh của vang lên “kẹt” một tiếng, Quân Trung Thánh đã thò đầu vào.

Vân Dật Long hai mắt nhắm nghiền, vẫn nằm yên như độc phát sắp chết, nhưng chàng đã ngầm vận công lực đến mười hai thành, sẵn sàng xuất thủ.

Tần Mộ Hoa và Nhạc Phụng Linh đứng cạnh giường, đồng thanh nói:

- Lão có thể vào được rồi, nhưng đừng quên khép cửa lại.

Quân Trung Thánh bật cười ha hả, quả tiện tay khép cửa lại, đoạn với giọng sắc lạnh nói:

- Thật là thừa thãi, kể chi một cánh cửa gỗ, dù là cửa thép cũng đâu ngăn cản được thuộc hạ của bổn tôn chủ.

Tần Mộ Hoa nhạt giọng:

- Lão khỏi bận tâm, cứ khép lại là được rồi.

Quan Trung Thánh mặt lộ vẻ cố hữu, vểnh chòm râu dê lên, từng bước tiến đến gần giường.

Nhạc Phụng Linh và Tần Mộ Hoa đứng yên, vẻ mặt nghiêm nghị, chầm chậm nhìn vào Quân Trung Thánh lặng thinh, nhưng trong lòng hai nàng đều hồi hộp cực độ.

Vân Dật Long cũng không khỏi hết sức hồi hộp, mặc dù võ công của chàng lúc này đã thừa sức đối phó với Quân Trung Thánh, nhưng điều khiến chàng lo lắng là Âm Dương Song Mị cùng ba thiên tôn trưởng lão đã mất trí kia.

Còn cách chàng một trượng, Quân Trung Thánh bỗng chừng bước, lẩm bẩn nói:

- Lạ thật… lạ thật…

Nhạc Phụng Linh lạnh lùng:

- Gì mà lạ?

Song nàng cùng Tần Mộ Hoa và Vân Dật Long đều giật mình kinh hãi.

Quân Trung Thánh chòng chọc nhìn vào Vân Dật Long, chau mày nói:

- Tại sao mặt y chẳng có hiện tượng gì là trúng độc thế này?

Tần Mộ Hoa thản nhiên rắn giọng:

- Chẳng những lão thấy lạ, mà ngay cả bọn này cũng vậy, rõ ràng y đã trúng độc sắp chết, vậy mà trên mặt chẳng có dấu hiệu gì cả.

Quân Trung Thánh đưa tay lên gõ gõ trán, ra chiều băn khoăn nói:

- Tình trạng này có hai khả năng, một là hiện tượng hồi quang phản chiếu, trước khi chết độc tố đã xâm nhập vào xương tủy, hai là độc tự khỏi mà chẳng cần chữa trị.

Tần Mộ Hoa lộ vẻ lo âu:

- Nếu chất độc đã xâm nhập vào đến xương tủy, liệu thuốc của lão còn hiệu quả không?

Quân Trung Thánh cười:

- Chỉ cần y còn hơi thở, tim chưa ngừng đập, linh đơn của bổn tôn chủ sẽ chữa khỏi ngay lập tức, thế nhưng…

Bỗng ngưng lời, hai luồng ánh mắt sắc lạnh lại nhìn vào mặt Vân Dật Long.

Tần Mộ Hoa cười khảy:

- Nếu lão có ý nghi ngờ thì cứ lui trở ra, hoặc là giết quách bọn ta đi.

Nhạc Phụng Linh đã cầm sẵn ngon chủy thủ trong tay, lập tức dí vào ngực Vân Dật Long.

Quân Trung Thánh hai tay xua lia lịa:

- Không nên làm vậy, bổn tôn chủ chẳng qua chỉ thấy làm lạ thôi, xem ra quả đúng là độc tố đã xâm nhập đến xương tủy rồi, e rằng một viên linh đơn khó đạt hiệu quả, phải tốn mất hai viên linh đơn của bổn tôn chủ mới được.

Đoạn từ trong tay lấy ra một chiếc lọ màu xanh biếc.

Nhạc Phụng Linh buông tiếng cười khảy, rụt ngọn chủy thủ trước ngực Vân Dật Long về, lùi sau nửa bước, song chủy thủ vẫn cầm lăm lăm trong tay.

Quân Trung Thánh lấy thuốc ra, nhưng không đến gần giường ngay, mà lại quay ra cửa sổ trầm giọng nói:

- Các người không cần canh giữ ngoài cửa sổ, hãy theo kế hoạch của bổn tôn chủ căn dặn, canh giữ xung quanh được rồi.

Bên ngoài không có tiếng đáp lại cũng không có tiếng bước chân di động, nhưng Vân Dật Long ba người nghe tiếng của Hắc Bá Vương truyền âm ha hả nói:

- Âm Dương Song Mị ở ngay bên cửa sổ, ba vị hãy thận trọng…

Thì ra lời nói của Quân Trung Thánh rõ ràng là ám hiệu đã được quy định từ trước.

Quân Trung Thánh dứt lời sải bước đi đến gần giường.

Nhạc Phụng Linh bỗng lại dí chủy thủ vào ngực Vân Dật Long, gằn giọng quát:

- Đứng lại!

Quân Trung Thánh thoáng giật mình, đoạn cười nói:

- Tại sao thế này?

Nhạc Phụng Linh quay sang Tân Mộ Hoa nói:

- Hoa muội hãy nói cho lão biết đi.

Tân Mộ Hoa cười khảy:

- Lão ma khéo sắp đặt lắm, hai người lùn ở ngoài cửa sổ làm gì thế?

Quân Trung Thánh thoáng kinh ngạc:

- Lạ thật chính bổn tôn chủ cũng không hề phát giác còn có người, làm sao các người phát giác ra được?

Tân Mộ Hoa cười khảy:


- Khỏi hỏi nhiều, chỉ cần trả lời hai gã lùn kia có ý định làm gì, nếu không đuổi họ đi, bọn này sẽ giữ nguyên lập trường, chết đi là xong.

Quân Trung Thánh râu vểnh thật cao, cười gượng quay ra cửa sổ nói:

- Ngoài kia là Âm Dương Song Thánh đó phải không?

Lập tức một giọng đàn ông già nua nhưng the thé vang lên:

- Đúng vậy!

Quân Trung Thánh cười nhăn nhó:

- Hai ả nha đầu này lo sợ, hai vị hãy lùi xa cho.

- Được rồi, không cần đến hai vợ chồng già này thì bọn ta lùi xa ra vậy.

Vân Dật Long ba người đều ngưng thần lắng nghe, nhưng chẳng nghe thấy tiếng động nào cả, không rõ Âm Dương Song Mị đã lùi ra xa hay chưa?

Đang khi thắc mắc, bỗng nghe Hắc Bá Vương truyền âm nói:

- Âm Dương Song Mị đã lui ra xa ngoài mười trượng rồi.

Tân Mộ Hoa nhoẻn cười:

- Quân Trung Thánh, giờ lão có thể đến gần được rồi.

Quân Trung Thánh nhíu cả vầng trán:

- Lạ thật, ngươi nghe được có người lui ra ư?

Tân Mộ Hoa cười bí ẩn:

- Nếu không nghe được thì sao dám để cho lão đến gần? Hai người lùn kia đã lui ra ngoài mười trượng rồi.

Quân Trung Thánh đảo tròn mắt, thoáng ngẫm nghĩ rồi cười nói:

- Mộ Hoa, bổn tôn chủ đã nuôi dưỡng ngươi khôn lớn, vậy mà không hề hay biết thị, thính lực của ngươi lại linh mẫn như thế.

Đoạn cất bước đi thẳng đến cạnh giường.

Vân Dật Long nín thở ngưng thần, hai mắt nhắm nghiền, chỉ có hơi thở rất yếu ớt, ra vẻ đúng là người trúng độc sắp chết.

Quân Trung Thánh mở nắp lọ trút ra một hoàn thuốc màu đỏ, đặt lên giữa lòng bàn tay phải đang ngửa ra, tay trái điểm vào huyệt Kết Hầu của Vân Dật Long.

Vân Dật Long đang chờ đợi khoảnh khắc ấy, ngay khi ngón tay của lão sắp chạm vào huyệt Kết Hầu của chàng, Vân Dật Long bất thần vung tay chộp vào cổ tay phải của lão ta.

Quân Trung Thánh quá bất ngờ, không khỏi giật nảy mình, song lão vẫn già dặn vững vàng nên đã không bật lên tiếng kêu kinh ngạc.

Từ khi được Kim Thủ Bà Bà truyền cho hơn trăm năm công lực, công lực Vân Dật Long đã vượt xa Quân Trung Thánh, hơn nữa lại xuất thủ bất ngờ, Quân Trung Thánh không hề phòng bị, tuy lão công lực võ công cao cường, song cũng chẳng thể nào tránh khỏi được, nên liền bị chàng chộp trúng cổ tay phải.

Vân Dật Long đứng bật dậy cười sắc lạnh:

- Lão ma đã đến ngày tận số rồi.

Quân Trung Thánh mặt mày tái ngắt, nửa thân người tê dại không cử động được, cắn răng cười nói:

- Bổn tôn chủ chẳng có gì để nói cả, giờ đã lọt vào trong tay các ngươi, muốn xử thế nào tùy thích.

Vân Dật Long cười khảy:

- Giờ lão đã không cần thu nhận Vân mỗ làm chủ nhân Huyết Bi đời thứ ba nữa ư?

Quân Trung Thánh nghiến răng ken két hậm hực:

- Hừ, bổn tôn chủ đã hiểu ra một chân lý, nuôi hổ là di họa, ta vọng tưởng cải tạo ngươi, chọn ngươi làm truyền nhân y bát, đó quả là một sai lầm to lớn.

Vân Dật Long cười khảy:

- Rất tiếc giờ hiểu ra thì đã muộn rồi.

Quân Trung Thánh buông tiếng cười chua cay, đoạn nhắm mắt lặng thinh.

Vân Dật Long gằn giọng:

- Lão ma, có lời trăn trối gì không?

Quân Trung Thánh cuời khằng khặc nói:

- Lời trăng trối ư? Bổn tôn chủ tuổi đã ngoài trăm, không hề có con cháu nào cả, có gì mà trăng trối kia chứ?

Tân Mộ Hoa bỗng khẽ nói:

- Lão ma này không thể để sống được, hãy mau giết đi thì hơn.

Vân Dật Long liền đưa tay phải lên, vừa định bổ xuống…

Quân Trung Thánh bỗng mở choàng mắt quát:

- Hãy khoan!

Vân Dật Long chững tay quát:

- Có gì hãy nói mau.

Quân Trung Thánh cười ảo não:

- Bổn tôn chủ chỉ muốn biết độc thương của ngươi nhờ đâu mà khỏi?


Vân Dật Long thoáng nhíu mày, đưa mắt nhìn Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa, ra chiều do dự không biết có nên nói cho lão biết sự thật không?

Tân Mộ Hoa đưa mắt nhìn Nhạc Phụng Linh nói:

- Để cho lão biết rõ sự thật trước khi chết cũng đâu có hề gì.

Vân Dật Long cười lạnh lùng:

- Cũng được, đó là do lão gieo ác đã gặp quả báo, lão đâu ngờ một trong bốn thiên tôn trưởng lão đã từng được ăn cá chép bạc ngàn năm nên không hề bị trúng độc…

Quân Trung Thánh nghiến răng:

- Vậy nhất định là Hắc Bá Vương Quách Tâm Dư rồi, thật ra bổn tôn chủ đã sớm nghi ngờ y…

Vân Dật Long cười nhạt:

- Có lẽ lão vui lòng nhắm mắt rồi chứ?

Quân Trung Thánh nhắm mắt hồi lâu, bỗng lại mở mắt nói:

- Sao ngươi chưa hạ thủ?

Vân Dật Long cười khảy:

- Lão không cần mong chết vội, đằng nào cũng chẳng sống được bao lâu nữa đâu, thế nhưng…

Tân Mộ Hoa tiếp lời:

- Lão ma này có định tâm khác, sở dĩ lão mong chết sớm là muốn cho chúng ta cùng chết, bởi có Âm Dương Song Mị cùng với ba thiên tôn trưởng lão đang mê mẩn tâm trí, cộng thêm Tứ đại thị vệ, Cửu đại hộ pháp và tứ đại bộ thuộc Chính Nghĩa Đoàn, e rằng chúng ta chẳng dễ gì thoát thân…

Vân Dật Long cười khảy:

- Vậy là mạng sống của lão hãy còn chút giá trị để lợi dụng, ít ra cũng không thể để cho lão ta chết đi trong lúc này.

Tân Mộ Hoa chau mày:

- Việc gì cũng đều có hai khả năng, lão muốn được chết sớm rất có thể vì sợ chúng ta giết thật, bởi càng kéo dài được sự sống thì càng có nhiều hy vọng thoát thân.

Quân Trung Thánh đanh giọng:

- Bổn tôn chủ không muốn nói nhiều, muốn giết hay muốn sao tùy ý, thế nào cũng được.

Đoạn nhắm nghiền mắt không nói thêm một lời nào.

Vân Dật Long cười khảy:

- Ngoài giết chết lão ra, Vân mỗ hãy còn vài biện pháp để trừng trị lão, chẳng hạn như phân cân tỏa cốt, trảm kinh triệt mạch, bất kỳ biện pháp nào lão cũng không thể chịu nổi, lão muốn thử chăng?

Quân Trung Thánh cắn răng:

- Ngươi thật ra định thế nào, cứ nói rõ ra đi.

Vân Dật Long cười khảy:

- Nếu lão sợ hình phạt thì hãy ngoan ngoãn mà làm theo lời Vân mỗ, tất nhiên lão được chết nhanh chóng một chút.

- Bổn tôn chủ muốn nghe thử ý định của ngươi trước.

Vân Dật Long buông giọng đanh thép:

- Trước hết lão hãy quát lui thuộc hạ, Vân mỗ sẽ mang lão đi đến một nơi bí mật, sau đó triệu tập quần hùng khắp thiên hạ, quy tụ trước Chính Nghĩa Nhai, kể hết mọi tội ác của lão rồi xử tử lão trước mặt mọi người.

Quân Trung Thánh nghiến răng:

- Ngươi quả là độc ác, nhưng bổn tôn chủ cũng đành phải để cho ngươi tự ý sắp đặt thôi.

Vân Dật Long siết mạnh năm ngón tay, lập tức Quân Trung Thánh nhíu chặt mày, mồ hôi trán vã ra ướt đẫm.

Vân Dật Long trầm giọng quát:

- Hãy mau thông báo với tất cả thuộc hạ lập tức lui ra khỏi Bắc Tự Ba, không một ai được ở lại, bằng không sẽ cho lão nếm mùi đau khổ ngay…

Quân Trung Thánh buông tiếng hừ hậm hực, chúm môi cất lên một tiếng huýt dài.

Tiếng huýt vừa dứt, liền nghe tiếng y phục phần phật vang lên cùng khắp, ngoài cửa có tiếng người lớn tiếng nói:

- Bẩm tôn chủ, Tứ đại thị vệ xin kính chờ dạy bảo.

Quân Trung Thánh khẽ thở dài:

- Hãy tức tốc truyền lệnh, tất cả người của bổn đoàn hãy lập tức triệt thoái khỏi Bắc Tự Ba, không được một người ở lại và mời cả Âm Dương Song Thánh rời khỏi đây chờ bổn tôn chủ.

Tứ đại thị vệ đồng thanh:

- Tôn chủ, vậy…

Quân Trung Thánh trầm giọng:

- Đừng hỏi nhiều, chỉ chấp hành mệnh lệnh của ta là được rồi.

Tứ đại thị vệ hết sức thắc mắc, song đành cung kính đáp:

- Thuộc hạ tuân lệnh.

Đoạn liền phi thân bỏ đi ngay. Chừng nửa tuần trà sau Quân Trung Thánh cười chua chát nói:

- Bổn tôn chủ có thể lấy cái đầu trên cổ cam đoan, người của Chính Nghĩa Đoàn không còn một ai bén mảng quanh đây nữa.

Vân Dật Long đưa mắt nhìn Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa, nghiêm nghị nói:

- Ta đi thôi.

Tân Mộ Hoa gật đầu:

- Tiểu muội đi trước dẫn đường, Linh tỷ đoạn hậu, phải để cho lão ma này đi giữa thì mới khỏi xảy ra bất trắc.

Đoạn liền dẫn trước đi ra cửa, đứng trong sân quay nhìn quanh rồi đưa tay lên khoát nhẹ, Vân Dật Long chẳng chút chần chừ, nắm chặt cổ tay Quân Trung Thánh bước ra.

Quân Trung Thánh nửa người huyết mạch bị ách tắc đành chệnh choạng bước đi, Nhạc Phụng Linh tay cầm chùy thủ theo sau bước ra ngoài sân.

Lúc này đêm đang dày, bốn bề im phăng phắc, quả nhiên không hề thấy một bóng người.

Tân Mộ Hoa dẫn trước phi thân phóng đi, chẳng mấy chốc mọi người đã ra khỏi thôn trang, quả nhiên chẳng gặp một người nào cả.

Tân Mộ Hoa phóng đi một mạch hơn ba dặm đường, mới dừng lại nói:

- Giờ Long ca định đi đâu?

Vân Dật Long thoáng ngẫm nghĩ:

- Chính Nghĩa Môn trên Thanh Dương Lãnh là nơi duy nhất có thể đến, nhưng nơi ấy mục tiêu quá lộ liễu, nếu Âm Dương Song Mị cùng bọn Chính Nghĩa Đoàn kéo đến thì thật là rắc rối.


Nhạc Phụng Linh nóng lòng giục:

- Nơi đây không thể ở lâu, hãy quyết định nhanh lên.

Vân Dật Long như chợt nhớ ra:

- Còn một nơi có thể an trí lão ta, đó là Cửu Lý Câu ở Nghi Sơn, tổng quản Bạch Thủy sơn trang là Mã Nhất Vũ, người đã được Tân tiền bối giải cứu hiện đang ở nơi ấy…

Ngưng chốc lại nói tiếp:

- Tiểu huynh sẽ đưa lão ma này đến thẳng Cửu Lý Câu, còn hai vị cô nương hãy đến Thanh Dương Lãnh báo tin với…Triển Ngọc Mai cô nương, dùng chim bằng của cô ấy truyền thư, triệu tập toàn thể quần hùng võ lâm định kỳ tập hợp trước Chính Nghĩa Nhai, công bố tất cả tội ác của lão ma này trước mọi người, sau đó giết đi và giải tán bọn tay sai Chính Nghĩa Đoàn, đem thanh bình đến cho võ lâm giang hồ.

Tân Mộ Hoa đưa mắt nhìn Nhạc Phụng Linh, lắc đầu nói:

- Chúng tiểu muội không đến Thanh Dương Lãnh được đâu, chỉ có thể giúp Long ca đến đây thôi.

Vân Dật Long sửng sốt:

- Hoa muội, vậy…vậy…

Chàng ngập ngừng hồi lâu vẫn không thể nói tiếp được.

Nhạc Phụng Linh tiếp lời:

- Lẽ ra chúng tiểu muội cũng không muốn can thiệp vào, song bởi không đành lòng trơ mắt nhìn Long ca thảm tử nên mới ra tay giải cứu rồi sau đó đưa Long ca đi tìm Vô Ưu lão nhân chữa trị, nào ngờ lại bắt giữ được lão ma Quân Trung Thánh, giờ xin cáo biệt.

Vân Dật Long chau mày:

- Nhị vị hiền muội hà tất như vậy…

Nhạc Phụng Linh cười chua chát:

- Bởi Long ca đã có vợ rồi, chúng tiểu muội chẳng tiện giao tiếp với Long ca nữa.

Tân Mộ Hoa tiếp lời:

- Nay chẳng những đã bắt được Quân Trung Thánh và còn thoát khỏi trùng vây rồi, với võ công của Long ca sẽ không gặp trở ngại gì nữa. Còn về việc triệu mời quần hùng võ lâm, Long ca hãy đến Cửu Lý Câu rồi nhờ Mã Tất Vũ lo liệu, chúng tiểu muội không dính dáng vào nữa đâu…

Vân Dật Long bối rối:

- Nhưng Hoa muội cũng có huyết hải thâm cừu với lão ma này, chả lẽ…

Tân Mộ Hoa ngắt lời:

- Khi nào quần hùng tụ tập trên Chính Nghĩa Nhai, tiểu muội cũng sẽ có mặt trong ấy, xem Long ca buộc lão ma này tuyên bố tội trạng rồi trừ khử lão đi, vậy cũng kể như là tiểu muội đã báo được thù rồi.

Vân Dật Long chau mày:

- Việc giữa tiểu huynh với Kim Thủ Ngọc Nữ là bất đắc dĩ…

Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa đồng thanh ngắt lời:

- Không cần phải nói nữa, chúng tiểu muội cũng chẳng chấp nhất chuyện cũ đâu…tạm biệt.

Vân Dật Long luống cuống:

- Nhị vị hiền muội hãy khoan…

Nhưng Nhạc Phụng Linh và Tân Mộ Hoa không đếm xỉa đến chàng nữa, hai nàng lần lượt phi thân bỏ đi, thoáng chốc đã mất dạng.

Vân Dật Long định đuổi theo, nhưng đang nắm giữ cổ tay Quân Trung Thánh, hành động bất tiện đành buồn bã buông tiếng thở dài, thừ người ra nhìn theo bóng dáng hai nàng xa dần.

Quân Trung Thánh mắt hé mở, nhếch môi cười nói:

- Vân Dật Long, xem ra ngươi chẳng dễ gì thoát được cái vòng luẩn quẩn của đám thiếu nữ này..

Vân Dật Long siết mạnh tay quát:

- Lão ma chớ nói lôi thôi, đi mau.

Đoạn kéo lão phóng nhanh về phía Nghi Sơn, Quân Trung Thánh nửa người tê dại như là phế nhân, mặc cho Vân Dật Long kéo đi.

Đi được chừng hơn dặm đường, Vân Dật Long lại chững bước nói:

- Lão ma, đi như thế này phiền phức quá, thôi thì Vân mỗ phong bế huyệt đạo của lão, mang đi như là hành lý vậy.

Đoạn liền vung tay toan điểm vào các nơi yếu huyệt trước ngực và sau lưng Quân Trung Thánh.

Quân Trung Thánh bỗng cười khảy nói:

- Hãy khoan.

Vân Dật Long gằn giọng nói:

- Lão còn gì để nói nữa?

Quân Trung Thánh nghiến răng:

- Lão phu là một bậc tôn chủ Huyết Bi, lẽ nào lại để cho nhà ngươi mặc tình hành hạ, làm nhục như vậy?

Vân Dật Long cười lạnh lùng:

- Tội ác của lão vô số kể, dù có hành hạ, làm nhục hơn thế nữa cũng chẳng quá đáng, hãy cố chịu đựng thôi.

Đoạn lại vung chỉ điểm tới, Quân Trung Thánh bỗng cười khảy nói:

- Lão phu tuy có sơ suất bị ngươi chế ngự, nhưng thành thật mà nói chính lão phu đã muốn như vậy.

Vân Dật Long kinh ngạc:

- Lão ma sắp chết đến nơi, còn nói càn gì nữa vậy?

- Mặc dù lão phu đã hạ lệnh cho toàn bộ thuộc hạ rút khỏi Bắc Tự Ba, nhưng lão phu biết chắc họ vẫn ngấm ngầm đuổi theo, và rất có thể hiện đã bủa giăng thiên la địa võng hòng giải cứu lão phu, hai ả nha đầu kia không thoát khỏi được đâu.

Vân Dật Long giật mình:

- Mặc cho lão thiên biến vạn hóa thì Vân mỗ vẫn giữ nguyện lập trường, nếu lão không muốn nếm mùi đau khổ thì nên ngoan ngoãn là hơn.

Trong khi nói, năm ngón tay lại tăng thêm hai thành công lực.

Quân Trung Thánh mồ hôi đầm đìa, song vẫn ngửa mặt cười vang.

Vân Dật Long gằn giọng quát:

- Lão cười gì thế hả?

Quân Trung Thánh ngưng cười, nói:

- Lão phu đã nghĩ ra được một biện pháp để thay đổi tình thế, bởi lẽ người cứu không bằng tự cứu, nếu mà chờ bọn giá áo túi cơm đó đến giải cứu cho lão, chẳng biết chờ đến bao giờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận