Bạch Liên Hoa Hoành Hành Mạt Thế

Bảy giờ tối, đây là
thời điểm thành phố thực sự sống dậy theo một cách khác, tiệc tùng ăn
chơi, trên đường nhìn đâu cũng náo nhiệt. Trong khách sạn dường như
không bị ảnh hưởng bởi không khí ồn ào bên ngoài, nhưng nhìn kĩ sẽ thấy
các nhân vật máu mặt lộ diện, tuấn nam mỹ nữ hoa phục xinh đẹp tiến ra
hàng xe đắt tiền bên ngoài cũng nhiều hơn.

Người già càng sống
càng trẻ ra, lại sẽ có một số yêu thích đặc biệt, giới thượng lưu đều
biết đến Cẩn lão gia yêu thích mỹ thực vì thế Hoa Diêu có nhà hàng riêng biệt đẳng cấp năm sao, cùng một đại sư riêng đề phòng cho việc vị lão
phật gia này ghé qua.

Trong phòng ăn hoa lệ, tiếng đàn dương cầm
du dương quanh quẩn, mọi con mắt đều đổ về phía quầy rượu, một nhóm bốn
nam nhân khí chất bất phàm đang đứng, tầm hơn hai mươi tuổi, duy có một
người có vẻ vừa thành niên.

Nếu tách ra thì một người trong số
họ cũng là thiên chi kiêu tử, trăm người có một, huống chi hiện tại lại
tề tụ cùng một chỗ, mỗi người một khí chất, càng khiến người khác nhìn
đến lóa mắt.

Một số cô gái có ý định tiến lên làm quen, nếu thu
hút được sự chú ý của họ, bắt được một người làm tù binh thì không còn
gì mãn nguyện hơn, nhưng tất cả đều bị ánh mắt như ưng của người mặt
vest đen đẩy lùi. Là một nam nhân có thân hình gần 1m9, gương mặt góc
cạnh đầy nam tính, đặc biệt là đôi mắt hẹp dài, không hề tà khí mà là
sắc bén như một con thú, cộng với khí chất nguy hiểm trên người đã thành công dọa sợ các vị thiếu nữ mặt mũi trắng bệt.

“Hừ! Thật phiền
phức.” Hắn đang trong quân doanh rèn luyện tân binh, lại bị Cố Du lôi
kéo ra ngoài cho bằng được, cuối cùng đứng đây để làm vật thể sống cho
người khác ngắm nhìn, cảm giác ánh mắt của mấy nữ nhân ghê tởm kia như
muốn lột sạch bọn họ.

“Ha ha, Cố Hàm đại ca càng ngày càng giống
chú Cố rồi, anh định dọa chạy hết mấy con mồi của Tiểu Phong hay sao?”
Người trẻ nhất trong nhóm lên tiếng trêu ghẹo, biểu tình sống động tinh
quái, chính là kiểu hình tượng mỹ thiếu niên dương quang sáng chói mà
các cô, các dì yêu thích. Thiếu niên dứt lời còn không quên đưa lên ngón cái tán dương.

“Cẩn Du Thiên, nhóc con là đang hạ thấp phẩm vị
của anh? Mấy bông hoa này chỉ miễn cưỡng gọi là hoa dại thôi, muốn làm
con mồi của anh thì còn lâu mới đạt chuẩn. Mà anh đã nói bao nhiêu lần
rồi, nhóc gọi ai là Tiểu Phong hả? Phải gọi là Phong ca!!!” Nam nhân tà
khí nhất trong nhóm ánh mắt khiển trách khiếu thẫm mỹ của thiếu niên,
còn không quên sửa lại xưng hô, dù biết thằng nhóc này sẽ không nghe vào tai. Điền Dực Phong hắn nổi tiếng là hoa hoa công tử nhưng không phải
ai cũng có thể ở bên cạnh hắn.

“Vậy thì cá cược đi!” Người cuối
cùng trong nhóm, Cố Du lên tiếng. Ba người còn lại chuyển tầm mắt về
phía cậu ta, ánh mắt mang theo đề phòng.

“Mấy người nhìn tôi như
vậy là ý gì? Chẳng phải là đang nhàm chán sao. Dực Phong, thời gian cấm
túc của cậu cũng đã hết rồi, không định rửa tay gác kiếm đấy chứ. Vụ này chính là sở trường của cậu, chắc chắn cậu sẽ có hứng thú.” Bị nhìn như
vậy Cố Du cao giọng giải thích, đẩy đẩy gọng kiếng trên sóng mũi, ánh
mắt lóe qua tia giảo hoạt.

Trong nhóm, mọi trò vui đều do Cố Du
đầu têu, tham gia vào chắc chắn sẽ có người bị hại, kết cục thê thảm.
Không ai không biết cậu ta là một con hồ ly đội lốt người, thích nhất
cười trên nỗi đau của người khác. Cẩn Du Thiên đôi lúc còn hoài nghi Cố
Du là anh trai thất lạc từ nhỏ của cậu, vì tính cách này y chang lão cha của y - Cẩn Thịnh Hào.

Ba người nhìn nhau rồi lại nhìn Cố Du
đang cười như không cười, dù gì hiện tại cuộc sống cũng quá nhạt nhẽo,
hiếm khi bọn họ có mặt đông đủ nên tất cả đều không nghĩ đến hậu quả,
đồng loạt lên tiếng: “Được.”

Nhìn bóng lưng Điền Dực Phong đi về
phía cô gái đang ngồi ăn một mình, lại nhìn ánh mắt lóe sáng hơn đèn pha của Cố Du, Cẩn tiểu thiếu gia trong lòng mặc niệm.

“Tiểu Phong
thảm rồi!” Lời này rất lâu về sau đã ứng nghiệm, vì ngày hôm nay mà
trong tương lai Điền Dực Phong phải hối hận không thôi.

“Vị tiểu thư xinh đẹp này, tôi có thể ngồi cùng cô không?”

“Không.” Cô gái lạnh nhạt trả lời, giọng nói không mang theo chút cảm xúc nào,
khiến cho nụ cười trên môi Điền Dực Phong cứng ngắc, anh không ngờ vị
tiểu mỹ nhân này lại dứt khoát như vậy, đến mí mắt cũng không hề động
một chút nào.

Điền thiếu gia lần đầu tiên đụng phải tình huống
này, trong giây lát đầu óc có chút đình trệ. Điền gia là một đại gia
tộc, bản thân Điền Dực Phong lại có ngoại hình lẫn năng lực, từ nhỏ đã
là vương tử nhiều người ái mộ. Loại con gái nào hắn cũng đều gặp qua,
cũng có người cự tuyệt hắn nhưng chỉ là thời gian đầu mà thôi, sau đó
bọn họ không bị tiền của, địa vị của hắn thu hút thì cũng bị thâm tình,
ôn nhu của hắn đẩy ngã.

Một thân kinh nghiệm tình trường đụng
phải cô gái trước mắt, không khác gì giữa trời đông bị tạt một ca nước
lạnh. Bình thường khi được hỏi như vậy đa số phụ nữ đều đỏ mặt, ngại
ngùng đồng ý hoặc là lịch sự từ chối, tệ nhất là nói không quen biết
hắn, điều kiện kiên quyết là có phản ứng, có hành động.

Cô gái
này xuất hiện lúc nào vì sao hắn lại không biết, bởi hiện tại mọi người
trong phòng ăn đều bị cô thu hút. Thân hình nhỏ nhắn được vây quanh bởi
một chiếc váy xòe màu ngân bạch, gấu váy được điểm xuyến một ít hoa tử
đằng làm tăng vẻ đẹp thanh thuần, xinh đẹp của cô.

Trên khuôn
mặt nhỏ trắng nõn là đôi mắt lấp lánh như sương sớm, môi nhỏ đỏ hồng mời gọi, tóm lại là một vưu vật khơi gợi sự bảo hộ của phái mạnh. Cử chỉ
cùng khí chất kia chỉ có danh gia vọng tộc mới có thể bồi dưỡng ra, mỹ
nhân hiếm có như thế mà y chưa từng nhìn thấy, hẳn là từ nơi khác đến.

Hôm nay, hắn chỉ nhàm chán đi theo đám Cẩn Du Thiên hộ tống vị kia đến đây, không ngờ gặp được người khiến hắn nảy sinh hứng thú. Bọn họ cá cược
với nhau nếu hắn xin được số điện thoại của tiểu mỹ nhân này thì Cẩn Du
Thiên phải giao ra thẻ kim cương của cậu ta, là quà sinh nhật 18 tuổi mà đại tiểu thư Cẩn gia tặng cho thằng nhóc đó.

Thật ra sự thật
đằng sau là thằng nhóc này, mặt dày nhiều ngày bám váy tỷ tỷ, từ năn nỉ, khóc lóc, mè nheo, dùng toàn bộ thủ đoạn bán manh đều xuất ra. Khiến
cho vị nữ vương kia đau đầu một trận, miễn cưỡng giao ra để đổi lại sự
thanh tịnh.

Thằng nhóc thối kia còn đắc ý không thôi, một bộ mặt
rất gợi đòn. Điền Dực Phong tưởng tượng vẻ mặt khóc không ra nước mắt
của Cẩn tiểu thiếu gia, thật sự là sảng khoái vô cùng. Đổi lại nếu thất
bại thì hắn phải chia tay chiếc Koenigsegg – bảo bối khó khăn lắm mới
nâng cấp thành công của hắn.

Về phần Cố Du cùng Cố Hàm thì đặt
tiền mặt, hai anh em họ Cố kia là cố ý trêu ngươi hắn, đều đặt cho thằng nhóc thối kia, Cố Hàm còn nói: “Xem như quà sinh nhật của Tiểu Thiên.
Chúng tôi đều mong chờ cậu, Dực Phong.”

Do tính lăng nhăng của
bản thân mà Điền Dực Phong đã gây ra một ít tai họa nhỏ, xui xẻo thay
lại tới tai lão già nhà hắn, hại hắn bị cấm túc mấy tháng. Nguyên văn
lời của Điền lão phụ là: “Nghịch tử, chỉ giỏi động dục bậy bạ, sao anh
không học hỏi thằng nhóc Mặc gia. Từ giờ không được ra cửa, mẹ anh nói
nếu phát hiện anh trêu ghẹo người hầu thì sẽ bắt anh cưới tam tiểu thư
Minh gia, có dọa chết dọa sống cũng vô dụng thôi.”

Lúc đó Điền
Dực Phong cảm thấy tương lai là một mảnh u tối, lão mẹ luôn hối thúc hắn đem con dâu về, hắn lại bỏ ngoài tai nhưng sau khi nhìn thấy ảnh coi
mắt của tiểu thư Minh gia, thẫm mỹ nhìn người của hắn được nâng lên một
tầm cao mới, gương mặt kia, thân hình kia, nếu cưới về buổi tối nằm cùng một giường thật sự sẽ xảy ra án mạng.

Hắn không muốn ngày hôm
sau lên mặt báo: ‘Đại thiếu gia nhà họ Điền trong đêm tân hôn đột tử.
Nguyên nhân cái chết được phỏng đoán do hoảng sợ quá độ!’

Hắn
đành an phận ở nhà, thời hạn cấm túc mới vừa hết, vụ cá cược này chỉ là
xin số điện thoại hẳn là không sao, Điền Dực Phong còn muốn giữ cái mạng nhỏ của mình. Nhìn đám người đang dán mắt về phía này, Điền thiếu gia
nháy mắt lấy lại tinh thần. Xem ra ai cũng đang xem thường hắn, trong từ điển của Điền Dực Phong không có hai chữ thất bại: “Hừ!”

“Tôi không có ý xấu, chỉ là lần đầu tiên thấy tiểu thư đến…”

“Bên kia còn chỗ.” Chưa kịp bày tỏ ý tốt đã bị một câu ép trở về, thái độ
không những dứt khoát mà giọng điệu của cô gái còn ẩn một chút không
kiên nhẫn. Điền Dực Phong nhìn đỉnh đầu của cô trợn trắng mắt, hắn đụng
phải thiết bảng, loại hình này không phải tiểu bạch thỏ hay sao, chẳng
nhẽ đụng phải băng sơn mỹ nhân rồi, ngoại hình cùng khí chất quá mức
tương phản: “Chị gái à!!! Ít nhất cũng nên nhìn tôi một cái đi chứ!” Nội tâm mỗ nam kêu gào không dứt.

Mà vị ‘băng sơn mỹ nhân’ nào đó
không hề bị oán niệm của ai kia ảnh hưởng đến. Hiện vẫn đang bận rộn với cuộc chiến của bản thân.

Phỉ Nhược thật sự không thể nhịn được
nữa, món ăn này có thù oán với cô hay sao. Từ lúc tỉnh lại đã hai ngày
không ăn gì, cô sắp đói chết rồi. Đúng vậy, chính là đói chết, các ngươi không nghe nhầm.

Từ khi sinh ra ý thức thì Phỉ Nhược không cần
ăn uống vẫn có thể sống đến vạn năm, có ăn cũng là lúc hóa yêu, cắn nuốt linh hồn để tu luyện. Cô hoàn toàn quên việc nhân loại phải ăn uống mới có thể sống, trước đó Phỉ Nhược uống trà chỉ vì nó lạnh, còn có hương
vị dễ ngửi. Trà lạnh lại làm tình hình tệ hơn, dạ dày của cô đã quặn
thắt một trận để kháng nghị. Nếu không với tình trạng suy yếu hiện tại,
cô sẽ không xuất hiện ở chỗ này.

Vì sao không gọi đồ ăn lên phòng? Thật xin lỗi, yêu đế mù tịt với công nghệ, điện thoại là cái gì, ăn được sao?

Khi gọi món Phỉ Nhược không nhìn thực đơn, chỉ qua loa một câu: “Tùy tiện.” Với nhân viên phục vụ nên hiện tại bắt chước động tác bàn bên cạnh, một tay cầm dao một tay cầm nĩa trừng món bít tết như gặp phải đại địch.

Phỉ Nhược quan sát, học hỏi rất nhanh nhưng lại không có sức cắt xuống, khi đi đường cô đã gắng gượng cho bộ dáng bản thân thật tự nhiên. Giờ phút
này tứ chi đều run lên, mắt mờ mịt nhìn không rõ, dạ dày lại không tốt.
Bản thân khó chịu lại có người tiếp cận cô, Phỉ Nhược không nghe được
người nọ nói gì đã phun ra một chữ không.

Não bộ xử lí thông tin
quá chậm, sau khi nghe ra ý của người nọ chỉ muốn ngồi chung thì cô lại
cho rằng thời đại này như thế là việc bình thường, có thể người ta thích ngồi chỗ này, cô không cấm được. Nhưng hiện tại Phỉ Nhược rất không
vui, có lòng tốt lên tiếng nhắc nhở bên kia còn trống, lại không nghe
người nọ vừa nói cái gì. Một sự hiểu lầm nhỏ cứ thế sinh ra.

Sự
kiềm chế bản thân đã đến cực hạn, Phỉ Nhược tức tối quăng xuống dao nĩa, cảm giác người nọ vẫn còn đứng bên cạnh, tên này vì sao cứ dây dưa
không ngừng, chã nhẽ vừa sống lại chưa đủ ba ngày cô phải cắn nuốt linh
hồn đồng loại để lót dạ dày. Trong mắt dâng lên sát khí, Phỉ Nhược ngẩng đầu lên nhìn con mồi, bốn mắt nhìn nhau.

Điền Dực Phong đang
trừng mắt truyền đạt oán niệm đến đối tượng không ngờ đối phương đột
ngột ngẩng đầu lên, gương mặt nhỏ xinh, hai má đỏ bừng như quả hồng chín chín mềm mềm, môi nhỏ vểnh lên như đang giận dỗi, hai mắt kia lại mờ
sương phản chiếu hình bóng của hắn trong đó, chỉ trong chớp mắt trong
đầu như nổ oanh một cái, Điền thiếu gia hoa lệ bị đánh đến đứng hình.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui