Bạch Liên Hoa Nàng Lại Bị Cầm Tù


Trà Trà bị cả hai đẩy xuống giường, cái giường mà cô chính miệng đã đề nghị với mẹ của cả hai để cho thêm để mà bọn trẻ có thể nghỉ ngơi, giờ đây lại thành chỗ mà bọn trẻ ấy, dâm loạn chính cô giáo nhỏ của chúng.

Trà Trà không thể nào phản kháng, hai tay cô bị Tầm Dương nắm lấy rồi nhẹ nhàng hôn lên liếm mút, đôi mắt cậu vấy lấy gần như là điên cuồng hưng phấn cùng si mê.

Môi của Trà Trà cũng bị Tầm Nguyệt đoạt lấy, cô nàng hôn rất hung hăng, nụ hôn sâu như muốn cướp đi tất cả dưỡng khí của Trà Trà vậy.

Tầm Dương ngẩng đầu lên, cậu mỉm cười tươi rồi cất lời.

"Chị gái, chị hôn lâu như vậy làm sao cô giáo Tô có thể chịu nổi chứ.

"
Trà Trà thấy Tầm Nguyệt có vẻ không vui cho lắm nhưng vẫn đành phải bỏ đôi môi cô ra, lúc cô nàng buông tha cho Trà Trà ấy, đôi môi của cô đã bị hôn đến sưng lên, nước mắt chực chờ mà rơi, nhưng Trà Trà vẫn cố gắng run run mà cất lời.

"Các em mau dừng lại đi nếu các em dừng lại cô sẽ không truy cứu trách nhiệm nữa-"
Tầm Dương lại gần cô, khuôn mặt ánh lên chút buồn tủi, rồi cậu ấy cất lời, lời nói mang theo nhàn nhạt tiếc nuối.

"Nhưng mà đã quá muộn rồi cô ơi.

"
"Làm sao bọn em có thể buông ra con mồi đã đến cửa chứ?"
"Cô đã dạy bọn em rằng "Bọn em phải biết nắm lấy hội, đừng để cho nó chạy mất" mà.


"
"Vậy bây giờ cô đang định dạy bọn em làm trái những gì cô đã dạy sao?"
"Thật thất vọng quá cô giáo Tô ơi! "
Trà Trà bị Tầm Dương nói đến mặt đỏ tai hồng, cả người tức đến run lên, nước mắt lã chã rơi không ngừng, môi run lên, chẳng thể cất ra nửa lời chỉ có thể hung hăng mà trừng mắt Tầm Dương.

Tầm Dương vô tội mà cười rồi ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng mà dụi dụi vào má Trà Trà, đáng thương cất lời.

"Tất cả em nói đều là sự thật mà.

"
"Với lại nha, cô giáo Tô cứ trừng mắt em như thế này, em nhịn không được "cứng" mất rồi.

"
Đôi mắt Trà Trà không khống chế mà liếc về phía bên dưới của Tầm Dương rồi thấy chỗ đó phồng lên, cô nhanh chóng rời mắt đi, lỗ tai đỏ lên, thầm mắng Tầm Dương đúng là cái đồ vô liêm sỉ.

Tầm Nguyệt bị bơ nãy cũng chẳng kém cạnh gì, đột nhiên nắm lấy bàn tay Trà Trà đặt vào chỗ ấy.

Cảm nhận được thứ đồ nóng rực căng cứng dưới tay mình Trà Trà nhịn không được sửng sốt, liếc nhìn về phía Tầm Nguyệt, rồi lắp bắp cất lời.

"E- em là người lưỡng tính! ?"
Tầm Nguyệt im lặng cảm nhận bàn tay nhỏ mềm mại của Trà Trà, rồi giả vờ đáng thương mà cất lời, dấu đi sâu dưới đáy mắt kia một tia bệnh trạng chờ mong.

"Đúng vậy, liệu cô giáo Tô có nghĩ em thật ghê tởm không ạ! "
"Rõ ràng là một đứa con gái em lại sở hữu thứ đó của đàn ông.

"
"Liệu em có xứng đáng được đối xử như một người bình thường không ạ! ?"
Trà Trà bối rối nhưng cũng không nhịn được mềm lòng mà nhẹ giọng cất lời.

"Chỉ cần em làm việc đúng, làm việc tốt, dù em có là ai đi nữa cũng nên xứng đáng nhận được sự công nhận của mọi người.

"
Vẫn là vào lúc Trà Trà đang giảng giải thì một bàn tay đã len lỏi đến bờ mông núng nính của cô, Trà Trà mặt đỏ lên định mắng Tầm Dương thì lại thấy cậu vẫn đang ngoan ngoãn ôm lấy eo mình, vậy chủ nhân của chiếc tay hư đó là!
Khuôn mặt của Tầm Nguyệt tiến gần về phía Trà Trà rồi hôn nhẹ lên má cô, ánh mắt ánh lên vô tận sung sướng cùng si mê.

Trà Trà tức giận quay mặt đi thì lại chạm khuôn mặt của Tầm Dương, cậu cũng hôn nhẹ vào má cô một cái, mi mắt cong cong, đang lúc Trà Trà đang sửng sốt, hai người đồng loạt tấn công đến lỗ tai mẫn cảm của cô.


Cả hai đều nhỏ giọng thầm thì bên tai Trà Trà những dâm ngôn uế ngữ kia, hơi thở nóng ấm như có dòng điện chảy qua khiến người cô nhũn ra, một mặt mơ màng mặc người muốn gì làm lấy.

Trà Trà lờ mờ nghe thấy tiếng Tầm Dương nói, nói gì mà.

"Người cô giáo Tô thật mềm mại, chỗ nào cũng mềm, thật muốn ôm cô suốt đời mà.

"
"Cô ơi, sao mỗi lần em chạm vào tai cô, người cô lại run hết lên rồi đỏ mặt vậy?"
"Cô có biết không những lúc ấy em thường lấy cớ không khỏe mà nghỉ ngơi thực chất là cậu bé đã "cứng" lên, chẳng có tâm tình mà nghe cô giảng nữa ấy.

"
"Những lúc ấy em chỉ nghĩ, nếu cô giáo Tô bị em ngay lúc đó đè xuống bàn, hung hăng mà khinh nhục không biết là cô sẽ nhịn không được xấu hổ mà khóc lên hay là ngoan ngoãn thuận theo nữa.

"
Tầm Nguyệt chẳng nói gì nhưng ánh mắt nóng rực của cô nàng lại lộ rõ đầy hưng phấn.

Cô giáo nhỏ bé vào ngày sắp rời đi lại bị hai học trò của mình hung hăng mà dâm loạn một phen, dù chẳng làm đến bước cuối cùng nhưng cũng bị cả hai liếm hết cả người, đến cả đôi bàn chân nhỏ bé xinh đẹp cũng bị vừa liếm lại cắn vài phát, cô giáo nhỏ bị làm đến người nhũn ra, chẳng thể phản kháng nửa phần, chỉ có thể nhỏ giọng thút thít cùng rên rỉ.

May mắn thay sau khi đã dâm loạn xong cô giáo nhỏ của mình, hai học trò nhỏ đã vui sướng mà ngủ say một phen chẳng hay biết rằng cô giáo nhỏ lúc tỉnh dậy đã ngay lập tức loạng choạng mặc quần áo rồi chạy đi mất.

Chẳng thèm quay đầu lại.

____________________________
Tô Trà Trà lờ mờ mà tỉnh dậy, vuốt vuốt khuôn mặt mình rồi day nhẹ hai thái dương, đầy mặt chán chường cùng xấu hổ.

"Mẹ kiếp thật, mắc mớ gì mơ lại mơ chi tiết đến như vậy chứ!"
Liếc nhìn qua khung cửa xổ, nơi mặt trời đã lên cao, Trà Trà thầm nghĩ hôm nay là thứ hai rồi nhỉ!
Thứ Hai!?

Rối loạn mà cầm lấy chiếc điện thoại của mình lên, Trà Trà tuyệt vọng mà phát hiện đây đã là hơn 12h trưa rồi!
Thở dài một hơi rồi gọi điện cho thầy giáo, Trà Trà tùy tiện bịa ra lý do hôm nay cô nghỉ là do bị ốm, muốn xin nghỉ một hôm.

Thầy giáo cũng chẳng nghĩ gì nhiều, nên thoải mái mà đống ý luôn.

Cuối cùng chỉ để lại Trà Trà với chiếc quần lót đã bị ướp nhẹp của mình.

Cô xấu hổ mà cởi nó ra, chẳng chú ý tới một chiếc camera nhỏ đã quan sát được hành động của cô lúc này, truyền cho chủ nhân của nó.

Chàng trai rũ mắt xuống, ngắm nhìn thân ảnh Trà Trà đang loay hoay thay đồ, nhịn không được cất lời.

"Tô tiểu thư nhỏ bé tại sao lại dâm như vậy, suốt ngày mộng xuân.

"
"Lại còn nói dối thầy giáo là bị bệnh chứ.

"
Chỉ để lại Tô Trà Trà ngây ngốc chẳng biết gì, không biết chính mình đã bị người khác không tiếng động mà quan sát hết nhất cử nhất động, mà vẫn còn đang phiền não về chuyện sắp không còn đủ đồ để mặc nữa.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận