Tô Trà Trà sửng sốt rồi nhận lấy món quà từ tay Uy Đình, cô cúi đầu xuống nhỏ giọng mà đáp lại một câu cảm ơn.
Nhưng tối nay Uy Đình dường như có việc bận, ngay sau khi cậu tặng quà xong cho Trà Trà chưa ở lại được bao lâu lại phải đi, chỉ để lại Trà Trà lại tiếp tục ở một mình.
Trà Trà vào nhà, cô đặt quà lên bàn rồi đi vào trong phòng ngủ của mình.
Nhưng đón chờ trên giường Trà Trà là thân ảnh của Tiểu Giang đã lâu không thấy, trên miệng cậu ngậm một túi quà nhỏ, đôi mắt xanh biển không biết tại sao lại chuyển thành màu tím.
Trà Trà có chút sửng sốt, một cảm xúc kì lạ đột nhiên len lỏi trong lòng cô.
Trà Trà nhanh chóng trèo lên giường, cô nhìn chằm chằm vào Tiểu Giang rồi nhỏ giọng cất lời.
"Tiểu Giang, là em sao?"
Tai Tiểu Giang run run lên, chú ta đi đến bên Trà Trà rồi dùng cái đuôi của mình cuốn lấy tay cô, cái miệng nhỏ nhả ra hộp quà rồi meo meo mà kêu lên đáp lại.
Trà Trà nhịn không được nhẹ mỉm cười, trong lòng áp lực bị cởi đi một tầng, rồi cô chú ý tới hộp quà mà Tiểu Giang mang tới, Trà Trà cầm nó lên rồi nhịn không được kì quái mà cất lời.
"Đây là quà dành cho chị sao?"
Dường như để đáp lại cô, Tiểu Giang híp híp mắt rồi meo lên một tiếng, đầu dụi dụi vào người Trà Trà.
Trà Trà cầm hộp quà lên, trong lòng mềm thành một mảnh, đôi mắt xanh biển chứa đầy đều là nhỏ vụn vui vẻ cảm xúc.
"Cảm ơn em nhiều, Tiểu Giang.
"
Nói rồi, Trà Trà mở hộp quà ra, cô ngơ ngẩn rồi lấy ra vật để trong đấy.
Đó là một chiếc vòng cổ chìa khóa nhỏ xinh đẹp.
Trong lúc Trà Trà đang ngẩn ngơ mà quan sát chiếc vòng cổ ấy, một làn khói đột nhiên hiện lên từ người Tiểu Giang, rồi thân ảnh của chú ta dần dần mà biến đổi.
Lúc ngẩng đầu lên tìm Tiểu Giang, chẳng biết có phải cô đang gặp ảo giác hay không, nhưng đột nhiên Trà Trà lại thấy được Tiêu Giang học trưởng ở đây, nhưng chỉ khác ở chỗ trên đầu anh ấy lại sỡ hữu hai chiếc tai mèo và một chiếc đuôi lớn.
Tiêu Giang tiền gần đến phía Trà Trà, bàn tay anh nhẹ nhàng mà lấy đi chiếc vòng cổ trên tay cô, rồi vòng qua sau lưng cô, dịu dàng mà vén mái tóc của Trà Trà ra đằng trước rồi đeo chiếc vòng cổ lên cho cô.
Động tác anh nước chảy mây trôi, hoàn toàn không cho Trà Trà thời gian kịp hiểu chuyện gì vừa diễn ra nữa.
Trà Trà một mặt đần độn mà ngồi im đấy, trong lòng cô loạn thành một đoàn.
Mình đang mơ hả?
Hay là áp lực đến điên rồi sinh ra ảo giác?
Chuyện gì đang xảy ra thế này?
Tiểu Giang đâu mất rồi?
Tại sao nam chủ đại nhân lại xuất hiện ở trong phòng mình?
Trong lúc Trà Trà ngu người, Tiêu Giang đã đeo xong vòng cổ cho cô, anh nhẹ rũ mắt xuống, ngón tay nhẹ vuốt ve sau gáy Trà Trà.
Hô hấp anh đột nhiên trở nên đồn dập, Tiêu Giang nhịn không được ôm lấy Trà Trà từ phía sau, liếm láp lấy sau gáy cô, rồi hung hăng mà cắn một cái.
Trà Trà giật mình, trái tim mãnh liệt mà nhảy lên, cô vội đẩy Tiêu Giang ra rồi che lấy sau gáy mình.
May quá, không có máu.
Trà Trà trong lòng thầm thở ra một hơi, rồi lại đưa đôi mắt tràn đầy là cảnh giác lên nhìn anh.
Tiêu Giang có chút nhíu mày, anh cất lời.
"Meo meo meo.
"
?
Trong đầu tràn đầy là dấu hỏi chấm, nhưng dường như nghĩ ra gì đó, Trà Trà lại có chút run rẩy mà cất lời.
"Tiểu Giang! ?"
Tai Tiêu Giang dựng lên, anh bò đến chỗ Trà Trà, chiếc đuôi vui vẻ rung lên, anh ôm chầm lấy cô.
Tay Trà Trà run lên, cô vỗ nhẹ vào đầu Tiêu Giang rồi vuốt ve đầu tóc đen mềm mại của anh.
Tiêu Giang cũng rất tự nhiên, anh thậm chí còn thoải mái đến meo meo ra tiếng.
Trà Trà dù mặt ngoài vân đạm phong khinh* nhưng thực chất trong lòng đang điên cuồng mà gào thét một phen.
{Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hững trôi.
}
Mèo con nhà mình nuôi mất tích lâu nay trở về nhà bỗng biến thành nam chủ trong tiểu thuyết phải làm sao đây online gấp chờ lời khuyên!!!
Tối ấy, Trà Trà phải mệt mệt mỏi mỏi mà vuốt ve anh cả đêm, nhưng mà vuốt ve hăng quá, ngủ quên lúc nào chẳng hay.
Bây giờ, mặt trời đã lên cao, ngáp dài một hơi, Tô Trà Trà đột nhiên cảm thấy hôm nay tự nhiên ấm hơn mọi khi, cô nhịn không được định ôm lấy chú gấu bông của mình thì lại cảm thấy xúc cảm của chú gấu bông này có chút sai sai!
Trà Trà mở bừng mắt ra, một mặt ngơ ngẩn mà đối mặt với khuôn mặt phóng đại gấp 100 lần đến từ Tiêu Giang.
Trái tim cô thiếu chút nữa liền vọt ra khỏi cổ họng, Trà Trà rũ mắt xuống nhìn chiếc vòng cổ trên cổ mình và đôi tai của Tiêu Giang, trong lòng thầm nghĩ.
Mẹ kiếp, mình không phải là mơ à!?
Tiêu Giang cũng tỉnh dậy, anh dụi dụi đầu vào hõm cổ cô, meo meo mà chào buổi sáng.
Hô hấp Tiêu Giang nhợt nhạt đánh vào da thịt làm Trà Trà nhịn không được cảm thấy một trận tê tê dại dại, cô đẩy anh ra rồi ngồi dậy, nghiêm mặt mà cất lời.
"Tiểu Giang chờ ở đây! Chị phải đi rửa mặt thì mới cho em ăn được.
"
Không chờ Tiêu Giang meo meo mà đáp lại, Trà Trà đã ngay lập tức chuồn đi vào nhà vệ sinh, cô điên cuồng vò lấy tóc mình một phen rồi mới bình tĩnh mà sắp xếp lại mọi chuyện.
Tiểu Giang chính là nam chủ đại nhân.
Nam chủ đại nhân là một con mèo.
Nhưng nếu là như vậy mắc mớ gì anh ấy lại rơi vào tay của một ả nữ phụ bạch liên hoa như mình thay vì nữ chủ chứ-!
Đợi đã-
Trà Trà đột nhiên ngừng lại, cô hình như nhớ ra một chi tiết nhỏ gì đó rồi!
Đúng như cốt truyện gốc, nữ chủ hình như cũng từng cứu một chú mèo ragdoll một lần mà nhỉ.
Nhưng mà hình như nhờ chính mình nhặt anh ấy về nhà nên cốt truyện mới xảy ra sai xót lớn như vậy!
Trà Trà ôm lấy đầu mình, nước mắt chớp chớp cái lại không khống chế mà rớt xuống, cô tức giận gần chết nhưng không ngăn nước mắt của mình lại được.
Mà chỉ có vừa oán trời oán đất vừa rơi nước mắt không ngừng.
Sau khi đã nín khóc được Trà Trà có chút bơ phờ mà nghĩ đến.
Hình như nam chủ chẳng nhớ gì ha!
Tiêu Giang hành động giống hệt như lúc anh ấy còn là một chú mèo, thậm chí còn chẳng biết nói gì ngoài kêu meo meo nữa.
Lại còn làm nũng nữa cơ chứ!
Chuyện này mình phải giải quyết như thế nào đây!!!
_________________________________
Ghi chú: Miêu miêu học trưởng lên tuyến! Tháng ngày Trà Trà bất hạnh nuôi "thú cưng" bắt đầu! (=^ΦܫΦ^=)
- ---------Thời Mạn và Tiêu Giang đoạn nhỏ------------
Thời Mạn: Hôm nay tớ không có thời gian, nhờ cậu mang quà sinh nhật của tớ cho Tô học muội nha
Tiêu Giang: Không thành vấn đề (^v^)
Vẫn là Tiêu Giang: [Biến thành con mều rồi chỉ nhớ mang theo mỗi quà của mình đi tặng Trà Trà thôi].