Sau khi đọc xong cốt truyện, Tô Trà Trà đóng sách lại, cô đặt nó bên cạnh mình rồi im lặng mà nhìn bảng nhiệm vụ đã mở khóa trước mắt.
[Nhiệm vụ chủ tuyến: Cứu vớt ba nhân vật chỉ định ]
[Nhiệm vụ phụ: Duy trì thiết lập nhân vật ]
Cứu vớt ba nhân vật chỉ định?
Trà Trà nhíu mày, cô nhìn chằm chằm vào cuốn tiểu thuyết bên cạnh mình rồi nhẹ nhàng mà lầm bầm.
"Ba người sao! "
"Mà đợi đã theo như tên hệ thống thì mình là một chiếc bạch liên hoa trợ công hằng ngày giữ vững cốt truyện! "
"Vậy chắc chắn ba người này phải liên quan mật thiết đến cốt truyện rồi nhỉ! "
Đúng lúc Trà Trà đang suy tư, Am Ngữ lại gõ cửa, cắt đứt đi dòng suy tư của cô.
Trà Trà dù vẫn còn muốn suy ngẫm thêm một chút nhưng vì muốn giữ vững thiết lập nhân vật, cô đành phải miễn cưỡng mà đáp lại.
"Có việc gì?"
Am Ngữ dừng tay, cô ấy rũ mắt xuống, sắc mặt chẳng mấy vui vẻ gì nhưng vẫn lễ phép mà đáp lại Trà Trà.
"Thiếu gia câm nhà họ Ngôn đến thăm, cậu ấy mời tiểu thư xuống dưới chơi ạ.
"
Thiếu gia câm nhà họ Ngôn?
À!
Nhân vật phụ đoản mệnh Ngôn Vũ Hạ?
"Bạn thân" của nam chủ cũng chính là em họ của cô, Tô Khúc Dĩ?
Cậu ta cũng rất có thể là nhân vật chỉ định đấy!
Sau khi suy tư vài giây, Trà Trà nhàn nhạt mà đáp lại.
"Được thôi, đợi tôi vài phút.
"
Sửa soạn lại một chút, Trà Trà đi ra khỏi phòng rồi theo kí ức của nguyên thân đến chỗ mà mọi lần Vũ Hạ đến thăm.
Khi đã đến nơi, Trà Trà khẽ nheo mắt mà quan sát khung cảnh xung quanh.
Đây có vẻ là một khu dành riêng ra để thưởng trà, với một nơi thưởng thức và bao xung quanh là một vườn hoa tươi đang nhẹ nhàng mà khoe sắc.
Rồi đột nhiên, Trà Trà cảm thấy tay mình như bị ai đó nắm lấy, cô sửng sốt mà ngẩng đầu lên thì đối mặt với Trà Trà lúc này là thân ảnh của chàng trai nhỏ.
Cậu ấy có một mái tóc màu bạc mềm mại cùng đôi mắt màu xanh lam đậm tựa như là bầu trời vào buổi đêm vậy, trong đó còn lấp lánh lên những ngôi sao nhỏ, nụ cười ngại ngùng mà đầy đáng yêu.
Ngay lập tức Trà Trà nhận ra đây là ai, cô nhẹ mỉm cười, một tia diu dàng khó hiểu lướt qua trong mắt cô.
Và đồng thời hiện lên trước mặt Trà Trà là một bảng hệ thống nhỏ, Trà Trà tạm thời bỏ qua nó, cô nhẹ nhàng mà cất lời.
"Mưa Nhỏ, em đến từ bao giờ thế?"
Người được gọi là Mưa Nhỏ đảo mắt, cậu ấy buông tay Trà Trà ra rồi mấp máy môi, tay chỉ đông rồi lai chỉ tây, nhưng chẳng biết vì lí do gì, Trà Trà lại hiểu được ý của cậu ấy muốn biểu đạt là gì.
Trà Trà nhướng mày rồi nắm lấy tay cậu ấy, dắt cậu vào nơi thưởng trà, vừa đi vừa cất lời.
"Vậy là Mưa Nhỏ đã đến lâu lắm rồi nhỉ, đứng lâu như vậy chắc hẳn em mệt lắm, lại đây ngồi đi nào.
"
Mưa Nhỏ ngoan ngoãn đi theo sau Trà Trà rồi ngồi vào chỗ của mình, có vẻ cậu chàng vui vẻ lắm, tay nhanh chóng mà lấy ra từ trong túi áo của mình một cuốn sổ cùng chiếc bút hình con cá nhỏ đặt lên bàn hí hoáy mà viết chữ.
Sau khi viết xong, cậu ấy lập tức đưa cho Trà Trà xem.
Trà Trà cầm lấy cuốn sổ nhỏ, cô nhẹ nhàng mà lầm bầm nội dung mà Mưa Nhỏ viết trong đấy.
[Hôm nay Vũ Hạ đã đến đây từ rất sớm để chờ chị đó, chị vẫn còn giữ chiếc vòng tay mà em đưa cho chị chứ ạ!]
Môi nhẹ mỉm cười, đúng lúc Trà Trà vừa đọc xong, quyển sách trên tay cô lại bị một bàn tay khác giật đi mất, Vũ Hạ bất ngờ mà đứng bật dậy nhưng khi thấy được người giật lấy cuốn sổ là ai liền khựng lại, nụ cười trên môi không khống chế mà phai nhạt đi rất nhiều.
Trà Trà cũng rất giật mình, khi cô quay người lại để xem ai là người đã lấy đi cuốn sổ, không như Vũ Hạ, sự dịu dàng khi nãy bỗng chốc biến mất tăm, đôi mắt Trà Trà lạnh nhạt hẳn đi, cô chẳng thèm nói một lời, tay đưa lên định giật lại cuốn sổ thì tay của người đó lại đưa lên cao hơn nữa.
Đôi mắt xanh biển ánh lên đầy phiền chán cùng tức giận, Trà Trà cắn răng mà cất lời.
"Tô Khúc Dĩ, trả lại cuốn sổ đây cho tôi.
"
Tô Khúc Dĩ không trả lại cuốn sổ cho Trà Trà, cậu ta nhướng mày, đôi mắt mèo màu đỏ cam ánh lên đầy ý vị muốn trêu chọc, mái tóc đen được tùy ý mà vuốt lên nhẹ bay nhẹ theo chiều gió, đôi môi cậu ta cong lên, rồi Khúc Dĩ cất lời.
"Nếu chị muốn lấy, thì cứ việc.
"
"Tôi để tay ở yên đây nhá.
"
Trà Trà nghiến răng, ánh mắt chẳng mấy vui vẻ gì nhưng cô lại vẫn cố kiễng chân lên, cố gắng mà lấy lại cuốn sổ trên tay Khúc Dĩ.
Nhưng với hoài với mãi cũng chẳng được, Trà Trà tức muốn chết, cô nhảy lên một cái nhưng chẳng may lại trượt chân, vào cái khoảnh khắc khi tưởng chừng Trà Trà sẽ ngã vào trong lòng Khúc Dĩ, eo của cô lại bị Vũ Hạ nắm lấy, cậu ấy nhẹ nhàng kéo Trà Trà vào trong lòng mình.
Rồi sau khi xác nhận Trà Trà đã đứng vững, Vũ Hạ mới ngẩng đầu lên, cậu đối mặt với Khúc Dĩ, hai người chẳng nói một lời, nhưng lại dường như đang diễn ra một cuộc đối thoại ngầm.
Lúc Trà Trà cuối cùng cũng bình ổn lại rồi ngẩng đầu lên nhìn Vũ Hạ, cậu ấy cũng cúi đầu xuống mà nhìn Trà Trà, mi mắt cậu cong cong, miệng làm khẩu hình "Chị có sao không?".
Trà Trà gật đầu, cô liếc về hướng Khúc Dĩ rồi nhẹ mím môi, nhưng bất ngờ, chẳng hiểu sao cậu ta lại đột nhiên trả lại cuốn sổ ấy cho Trà Trà.
Rồi sau khi trả xong liền đút tay vào trong túi quần rồi bỏ đi luôn, mà lúc rời đi ấy, Khúc Dĩ lại còn quay đầu lại về phía Vũ Hạ, miệng làm khẩu hình một câu gì đó với Vũ Hạ.
Và sau khi đó, trông Vũ Hạ có vẻ chẳng mấy vui vẻ gì, nụ cười trên môi cậu ấy dập tắt hẳn đi, đôi mắt ánh lên một cảm xúc rối loạn đến khó hiểu, nhưng sau đó khi Vũ Hạ quay đầu lại về phía Trà Trà, cậu ấy lại nở một nụ cười vui vẻ như cũ, làm cho Trà Trà có chút nghi ngờ vào ánh mắt của mình.
Vẻ mặt vừa nãy của Vũ Hạ!
Là ảo giác sao?
Nhưng cuối cùng Trà Trà cũng chỉ có thể cười trừ, tiếp tục mà trò chuyện với Vũ Hạ, bỏ qua trong lòng cô đầy thắc mắc.
Và vào góc độ mà Trà Trà chẳng chú ý tới.
Vũ Hạ quay đầu nhìn về phương hướng vừa nãy mà Khúc Dĩ rời đi, nụ cười trên môi cậu chẳng còn nữa, đôi mắt âm trầm đến đáng sợ, cậu ấy nhẹ nhàng mà nghiến chặt răng, bàn tay nắm chặt lại, hồi tưởng lại câu hồi tưởng khi nãy của Khúc Dĩ.
"Chỉ là môt tên câm thôi mà cũng đòi mơ tưởng đến bầu trời ánh sao sao?".