Tô Viêm đi đến chỗ bồn tắm, đổ đầy nước ấm, sờ sờ cảm nhận độ ấm thấy ổn liền bắt đầu cởi quần áo.
Tô Viêm một bên thoát y, một bên nhìn chằm chằm người xa lạ trong gương, cẩn thận đánh giá thân thể này.
Cảm thấy rất không hài lòng, cực kì không hài lòng.
Vóc dáng không đủ cao, phỏng chừng mới tầm 1 mét 75 cm.
Hơn nữa quá gầy lại quá trắng, thoạt nhìn như con gà luộc.
Tuy rằng khuôn mặt không tệ nhưng lại không đủ sự nam tính.
Tóc mềm mại dán trên mặt, mắt không to nhưng lại có thần, cái mũi cao thẳng, môi hồng nhuận, cười rộ lên còn có má lúm đồng tiền, nhìn tổng thể thật xinh đẹp, á đừu xinh đẹp đó!!
Thời khắc này Tô Viêm vô cùng tưởng niệm thân thể trước đây, tuy rằng không có đẹp như tấm thân này nhưng tốt xấu nó vẫn cao hơn, cường tráng hơn, nam tính hơn à! Tô Viêm bất đắc dĩ cười cười, rờ lúm đồng tiền trên má, phát hiện làn da này còn mềm hơn cả con gái.
Tô Viêm bĩu môi, âm thầm hạ quyết định bắt đầu từ ngày mai, nhất định sẽ trưng bộ mặt than, không cạo râu, còn có nhất định sẽ đem mình ra nắng phơi đen.
Nước từ bồn tắm tràn ra, nhỏ giọt trên sàn nhà.
Dòng nước yên tĩnh trong phòng tắm mát lạnh vang vọng.
Tô Viêm lấy lại tinh thần bước một chân vào bồn tắm, sau đó ngâm mình.
Nhiệt độ vừa vặn không nóng không lạnh, dòng nước vuốt ve làn da, lỗ chân lông thoải mái mở ra, mệt mỏi cũng dần tan biết.
Tô Viêm nhắm mắt hưởng hộ, vừa lòng mà than:Đáng tiếc, thoải mái muốn chết
Tô Viêm tắm xong liền trở về phòng ngủ, cậu cảm thấy may mắn vì mình không có thói quen xấu trước khi ngủ, nếu nghỉ ngơi không tốt, mạt thế mà tới liền phiền toái.
Vốn dĩ mạt thế thì làm gfi có thời gian nghỉ ngơi, càng miễn bàn chỗ ở có hoàn cảnh tốt.
Tô Viêm đọc qua rất nhiều tiểu thuyết mạt thế, lòng tự biết trong bối cảnh mạt thế mà có thể ngủ đến thoải mái, ngủ an ổn thì chỉ có nhân vật chính sở hữu năng lực, nhân lực mới có thể làm.
Tô Viêm nằm trên giường một lúc sau đã ngủ.
Hôm nay quá mệt mỏi rồi, có thể tiếp thu thân thể này, thế giới này thực sự quá khó.
Tô Viêm căn bản không có cách nào dung nhập, nhưng bản thân cũng không muốn hết, cậu sợ chết.
Cho nên chỉ có thể cưỡng ép mình tiếp thu, bắt buộc phải bình tĩnh, nhất định có thể tìm ra một con đường sống.
Tô Viêm biết như vậy rất mệt, nhưng không có cách nào khác.
Cậu không thể chết được, nhưng cũng sợ sống không tốt, sống được lại thống khổ, bởi vì cậu đã hứa với nguyên chủ phải sống tốt.
Ngày hôm sau khi trời còn chưa sáng, Tô Viêm đã tỉnh.
Cậu trừng mắt nhìn trần nhà, sau đó trên giường lăn vài vòng, rồi lại nằm bất động ăn vạ.
Một tiếng sau, Tô Viêm mới rời giưởng rửa mặt.
Tô Viêm tự xử lý tốt bản thân, sau đó lấy di động kiểm tra thấy có mấy cuộc gọi nhỡ từ Minh Dương.
Cậu chau mày, hình như tối qua mình ngủ khá sâu...!
Tô Viêm chép miệng rồi thuận tay vứt điện thoại ném vào bồn cầu, nhìn nó trôi sạch sẽ mới an tâm rời nhà vệ sinh.
Cậu nhìn phòng, xác định không thiếu thứ rồi sau đó mang khẩu trang đội mũ, kéo hành lý rời đi.
Tô Viêm biết thời gian gấp gáp, đến trưa đuổi theo vừa kịp giờ xe lửa.
Trên đường đi cũng không kịp ăn sáng liên tức tốc chạy tới ga tàu.
Ba tiếng sau Tô Viêm tiến vào ga tàu, cậu nhìn nhìn thời gian vài phút nữa là xe lửa tới.
Tô Viêm hốt hoảng, trời đất may mà mình không tới trễ.
Tô Viêm tới trạm thì xe vời đến, gồng hai tay cầm hành lý, hai cẳng tay gầy yếu vì dùng mức mà gồng rõ xương ngón tay.
Nhanh lên, tới kịp, tới kịp! Tô Viêm khuẩn trương.
Tô Viêm nhìn xe lửa đã tới, sắc mặt dần tái nhợt.
Cậu mất một lúc, cắn chặt răng lên xe.
Xe lửa đi hai tiếng đã tới thành phố A.
Mặt Tô Viêm tái như tờ giấy, không từ chối sự giúp đỡ của người nhiệt tình ghế sau.
Tô Viêm chỉnh lại sắc mặt rồi đi vào một tiệm bán di động, mua cái mới.
Sau đó lên mạng xem bản đồ, hỏi người đi đường rồi thuận lợi tới địa điểm muốn đến.
Trong [Mạt thế khuynh thành], nam chính Tần Vũ Trạch càn quét thành phố S thì không lâu sau, làn sóng tang thi triều đầu tiên rào rào xuất hiện.
Tuy rằng sóng tang thi kia cấp bậc thấp, lực công kích cùng tốc độ không cao nhưng số lượng nhiều, lực lượng lớn.
Hơn nữa trung tâm thành phố lúc này hơn nửa là người bình thường may mắn sống sót, những đội ngũ có dị năng cũng không nhiều lắm, phần lớn mọi người chỉ mới đạt cấp thấp.
Cấp bậc cao đều gia nhập đội Phi Vũ, Tần Trạch Vũ trọng sinh nên hắn càng rõ thành phố S không lâu sau bị chiếm cứ, trở thành địa phương toàn tang thi.
Bởi thế nên hắn nắm chắc thời gian mang theo tiểu đội cuồn cuộn rời khỏi thành phố S.
Mấy ngày sau khi đội Phi Vũ rời đi, toàn bộ nhân loại ở thành phố S đều rơi vào miệng tang thi, không ai may mắn thoát được.
Đội Phi Vũ rời đi liền tiến tới thành phố A cách thành phố S không xa.
Thành phố A có một trấn nhỏ tên là Thấm Viên trấn, Thấm Viên trấn chủ yếu sản xuất lúa mạch và bột mì.
Nếu chỉ có thứ này thôi thì nó đã chẳng nổi danh như vậy, Thấm Viên trấn tuy là chỉ là một cái trấn nhỏ nhưng có thể nói là ôm đồm toàn bộ cơ sở sản xuất mì ở thành phố A.
Dân số thành phố A thấp hơn so với thành phố S không là bao, ít nhất cũng phải bốn năm chực vạn dân cư.
Có thể thấy được sản lượng sản xuất của cái trấn này có bao nhiêu lớn.
Cái trấn có nhiều lương thực vậy tự nhiên cũng bị Tần Trạch Vũ để mắt tới.
Tô Viêm liền thuê một chỗ ở trong trấn, chờ Tần Trạch Vũ đến.
Tô Viêm thuê một phòng đơn, giao cho chủ nhà tiền thế chấp cùng một tháng tiền thuê, sau đó phát hiện tiền trong tay đã ít đi hơn nửa.
Tô Viêm thấy tiền trên tay cũng không còn nhiều lắm, nghĩ đến sinh hoạt hơn một tháng sau liền phát sầu.
Sẽ không phải thiếu tiền ăn cơm tới mức chết đói ha.
Cậu không nghĩ tới tiền thuê phòng ở thành phố A lại mắc như vậy.
Đây chỉ là cái trấn nhỏ, thuê cũng chỉ thuê phòng đơn, tiền thế chấp cùng với một tháng tiền phòng không nghĩ tốn tận một nghìn hai trăm đồng.
Cho dù Tô Viêm không thấy xót, cậu nhìn phòng ở mà lòng tự an ủi.
Tính xem, ít nhất thì chỗ này ít người, mạt thế có tới thì ra ngoài tìm thức ăn cũng an toàn hơn một chút.
Hơn nữa phòng này cũng có tủ lạnh, đồ ăn dự trữ cũng bảo quản được lâu.
Nghĩ đến chuyện này thì Tô Viêm hâm mộ Tần Trạch Vũ không thôi, không gian Thần Mã thật sự rất tiện phải không! Công năng giữ tươi của không gian thật sự quá đáng yêu, chậm hơn không gian bên ngoài gấp mười lần vô cùng tiện lợi.
Sở hữu linh tuyền trị thương có một không hai, còn có thể mang theo vật sống, mỗi ngày đều có thịt chất lượng cao mà ăn, thực sự vô cùng hạnh phúc.
Tô Viêm càng nghĩ càng buồn bực, yên lặng tự an ủi chính mình.
Ài, đến lúc đó bản thân cũng có sẽ dị năng, tuy rằng cái dị năng này không có lực công kích gì.
Trong [Mạt thế khuynh thành], loại năng lực phát triển thực vật cùng dị năng chữa khỏi của hệ mộc so với dị năng không gian giả cũng không thấy nhiều mấy.
Nói đúng ra là vô cùng thưa thớt, đề cập trong tiểu thuyết cũng chỉ có ba người Mộc hệ dị năng giả, một trong số đó là Tô Ngôn.
Dị năng giả Mộc hệ được các căn cứ vô cùng chào đón, là nguyên nhân chủ yếu dù một thân chân tay lúng túng như Tô Ngôn cũng có thể sinh tồn trong mạt thế.
Bất quá Tô Viêm lại cảm thấy cái dị năng này thật yếu ớt.
Nếu như bản thân bị ném vô chỗ có tang thi liền không có biện pháp bảo vệ chính mình, cái dị năng này lực công kích không có thì chẳng nói, một chút lực phòng ngự cũng không luôn.
Nói trắng ra là một tên vú em muốn sống cũng phải cầu người giúp đỡ.
Đối với Tô Viêm tôn sùng vũ lực vô cùng thất vọng.
Hơn nữa nếu để lộ dị năng hệ mộc, Tần Trạch Vũ chắc chắn sẽ phát hiện thân phận của mình, sau đó 99% là ngược chết mình.
Bởi thế dù sở hữu một cái dị năng hệ bị động mà cũng chẳng thể dùng...!
Tô Viêm tự trấn an mình nửa ngày, ngược lại càng thêm uể oải.
Xem ra việc gì cũng phải dựa vào thân mình, cố gắng rèn luyện đem con thần mã kia đốt rụng lông nó.
- ----------------------------------------------------------
CCT: khởi đầu đầy sự nohope.