Bạch Liên Hoa Tìm Đường Chết FULL


Trong nhà vệ sinh tối đen như mực, Tô Viêm giãy giụa vỗ vỗ cái tay đang bịt mồm mình lại, ý bảo hắn buông ra đi.

Mịa, sao lần nào tui cũng bị nam chính chết tiệt dọa muốn tè ra quần.

Chọc ghẹo người ta cũng không nên chọc kiểu này chứ.

Thật là ác độc, muốn đánh hắn quá làm sao đây.

Tần Trạch Vũ buông tay ra, Tô Viêm chống tay thở hồng hộc.

Ngẩng đầu lên nhìn Tần Trạch Vũ giọng chất vấn:Sao anh lại đứng đằng sau dọa người vậy!
Là người nằm dưới, anh ta cao như vậy làm gì?
Thôi được rồi...!
Tần Trạch Vũ nhìn Tô Viêm, ánh mắt có vẻ kỳ quái.

Trầm mặc rồi khẽ môi, chậm rãi nhả ra một chữ:Cút.

Tô Viêm không nhịn được chửi, nam chính quả nhiên khó mà ở chung.

Người ngoài không biết còn tưởng cậu đắc tội gì hắn....!Tô Viêm chẳng buồn nói, liếc nhìn Tần Trạch Vũ một cái rồi im lặng rời nhà vệ sinh.

Sau khi trở về, Tô Viêm không nghĩ gì về câu nói kia, nhắm mắt ngủ luôn.

Một đêm vô mộng.

Buổi sáng, Tô Viêm bị âm thanh ồn ào đánh thức.

Đám người Phi Vũ đều dậy rất sớm.

Bốn năm chục người tự chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị rời khỏi đây.

Tô Viêm theo bản năng nhìn xung quanh, không thấy Tần Trạch Vũ đâu, trong lòng có hơi thất vọng.

Chỉ là bộ dạng anh ta có hơi giống, chỉ cần nhìn thấy thì tâm trạng sẽ vui vui một tí.

Học trưởng...!
Nghĩ gì mà mặt nhăn dữ vậy.

Trương Quân Hạo chạy tới chỗ Tô Viêm, thấy cậu tâm trạng không tốt nên lo lắng hỏi.

Tối qua không ngủ được à?

Không sao, chỉ là tôi nhớ tới chuyện trước đây...!Tô Viêm lắc lắc đầu, hồi tưởng những chuyện năm đó.

Ra vậy, dù không biết trước đây cậu đã trải qua chuyện gì.

Nhưng người ta có câu, việc đã qua, sẽ buông được thôi.

Trương Hạo Quân vô vỗ vai Tô Viêm.

Nếu có thể quên được thì tốt rồi.

Tô Viêm nhỏ giọng nói, mình cũng từng muốn quên đi nhưng nào dễ như vậy.

Đã qua nhiều năm rồi nhưng vẫn không thể quên được.

Ầy, thôi đừng nghĩ nữa.

Trương Quân Hạo nói.Cuộc đời ngắn ngủi, nghĩ mấy chuyện thương tâm chỉ tổ phí thời gian.

Trương đại ca, cảm ơn anh.

Tô Viêm thực sự cảm động, lâu lắm rồi mới có người quan tâm cậu như vậy.

Cách đó không xa, Ngụy Thừa nhìn thấy hai người thân thiết mà bỏng mắt nhíu mày, hô to:Lão Quân, lại đây, có nhiệm vụ!
Trương Quân Hạo nghe thấy Ngụy Thừa rống liền hoảng sợ, anh vỗ vỗ ngực, ai oán nói:Ngoan nhé.

Ngụy Thừa tự nhiên hét lớn vậy làm gì, dọa người vậy chi.

Tô Viêm khẽ cười, đẩy Trương Quân Hạo về hướng Ngụy Thừa, nói:Anh nhanh qua đi, nhiệm vụ quan trọng.

Ngụy Thừa chắc chắn là ghen tị, moa moa moa, hai người này thật thú vị.

Được, anh đi trước đây.

Trương Quân Hạo vẫy vẫy tay ới Tô Viêm rồi chạy qua chỗ Ngụy Thừa.

Ông qua kia làm gì, cọ tới cọ lui gọi nửa ngày mới qua đây.

Ngụy Thừa lạnh nhạt nói.

Trương Quân Hạo vuốt đầu cười ngây ngô một hồi, cạn lời.


Ngụy Thừa thấy thế không hỏi thêm, nói thẳng nhiệm vụ rồi rồi lùa hắn đi.

Đoàn xe đã chuẩn bị xong, Tô Viêm đúng ngốc một lúc mới qua chỗ Trương quân Hạo đang ngồi trong chiếc Hummer.

Cậu vừa mở cửa xe liền nghe thấy tiếng Tần Trạch Vũ kêu mình.

Nam chính? Tô Viêm xoay đầu lại, thấy Tần Trạch Vũ ngồi yên vị trong xe ngoắc tay gọi mình.

Cậu đi tới chiếc Hummer Tần Trạch Vũ đang ngồi, nhỏ giọng hỏi:Có việc gì sao?
Lên xe.

Tô Viêm nghe Tần Trạch Vũ nói thế liền sửng sốt, ủa? nam chính đây là muốn cậu ngồi chung xe?!!? Mẹ ơi, bộ đã xảy ra việc gì mà mình không biết sao? Sao điểm hảo cảm tự nhiên tăng không phanh vậy nè!!??
Tần Trạch Vũ thấy cậu đứng ngốc trước cửa xe, nhăn mặt.

Tên này lúc nào cũng ngố ngố vậy à, hắn mở cửa xe trực tiếp kéo Tô Viêm vào.

Phanh!!!
Tô Viêm vuốt cục u bự chảng trên đầu do vừa mới hôn nhau với cửa xe, an phận ngồi bên cạnh nam chính.

Lòng rơi lệ đầy mặt, quả nhiên mình nghĩ nhiều rồi, điểm hảo cảm free ở đâu ra, này là điểm thù hận thì có.

Mẹ ơi, đau chết tui rồi!
Trên chiếc xe này ngoài tài xế và Tô Viêm cũng chỉ có mỗi Tần Trạch Vũ.

Tô Viêm giật giật mông, ngồi trên ghế đệm mềm mại, cậu nắm hai tay xoa xoa, nam chính đúng là biết hưởng thụ.

Vì có dị năng giả dẫn đoàn mở đường nên tốc độ đoàn xe di chuyển rất nhanh.

Không lâu sau, đoàn xe mênh mông cuồn cuộn đã rời khỏi Thấm Viên trấn.

Bên trong xe thật an tĩnh, trên đường đi Tần Trạch Vũ không nói tiếng nào, không khí bên trong xe có chút áp lực.

Tô Viêm không nghĩ được gì nhiều, cậu an phận chịu đựng.

Cậu không thoải mái à.Bỗng bên cái truyền đến âm lanh lãnh đạm dễ nghe.

Tô Viêm trợn mắt nhìn Tần Trạch Vũ một cái rồi ấm úng nói:Tại ngại quá.

Cậu Tần Trạch Vũ nhìn khuôn mặt tái nhợt thiếu máu của Tô Viêm, nhíu mày, sao yếu ớt thế.


Say xe à?
Không, tôi không có.

Tô Viêm nháy mắt, bóng phản chíu của lông mi trải dài trên khuôn mặt tái nhợt, làm người ta cảm thấy cậu thật yếu ớt, Là sợ ngồi trong xe.

Nhưng mà.

Tô Viêm ngẩng đầu, cố rặn cười Tôi sẽ cố gắng khắc phục, anh yên tâm đi.

Tôi tuyệt đối sẽ không kéo chân Phi Vũ đâu.

Tần Trần Vũ nhìn cậu cười rồi sửng sốt một hồi, nhẹ nhàng nói:Vậy thì tốt.

Tô Viêm thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mắn là nam chính cũng không hỏi gì thêm.

Cậu không muốn vạch vết sẹo trong lòng, chỉ nói cho người khác hiểu là tật xấu.

Tô Viêm dựa vào ghế, cố gắng nhắm mặt lại, ngủ một giấc đối phó.

Hiện ra trước mắt là hình ảnh huyết tinh rợn người, tiếng hét chói tai, tiếng còi xe, thính giác bị các thể loại âm thanh ồn ồn ào càn quấy.

Cơ thể không ngừng truyền tới sự đau đớn.

Trên tay dính đầy máu đỏ tươi, không khí ổ nhiễm xộc vào mũi mùi máu, mùi xăng,...!
Một loạt hình ảnh tràn tới ào ạt như phim điện ảnh,
Trái tim dần bị tuyệt vọng bao phủ,
Không cần.

Tô Viêm mồ hôi đầy đầu, không ngừng lắc đầu, khe khẽ:Không cần.

Cả người đau đớn, mệt mỏi,
Không cần
Cuối cùng bên tai có ai đang quanh quẩn gọi
Tỉnh, tỉnh.

Tần Trạch Vũ ánh mắt lo lắng gọi cậu, Lâm Nguyên, tỉnh tỉnh.

Phải sống sót.

Không cần đi! Tô Viêm chợt bừng tỉnh, ngây người nhìn phía trước.

Mắt mở to, nước mắt chảy xuống.

Tần Trạch Vũ ấn cái nút bên canh, một tấm ngăn màu đen trải xuống che mất ghế sau, chặn tầm mắt tài xế.

Hắn duỗi tay mang Tô Viêm vào không gian.


Tô Viêm bị Tần Trạch vũ ném trên cỏ chật vật, cậu ngốc ngốc nhìn Tần Trạch Vũ rồi nhìn quanh không gian, bốn mùa cả năm đều tràn đầy ánh nắng tươi sáng, không có đêm tối.

Ánh mắt trời rọi lên khuôn mặt xinh đẹp của Tần Trạch Vũ, từ góc độ này Tô Viêm nhìn thấy hắn có vẻ phá lệ nhu hòa, thật giống học trưởng.

Tô Viêm một hồi mới lấy lại tinh thần, thấp giọng nói: Xin lỗi, tôi nói mớ làm phiền tới anh phải không.

Cậu gặp ác mộng à.

Tần Trạch Vũ híp mắt.Nói đi, biết đâu tôi có thể giúp cậu giải quyết.

Tô Viêm không trả lời, Tần Trạch Vũ trầm mặc nhìn Tô Viêm, cau mày.

Hắn nắm cổ cậu, đi tới linh tuyền.

Tô Viêm thấy Tần Trạch Vũ làm thế bị dọa sợ, vội vàng giãu giụa, kêu to:Buông ra, để tôi tự đi.

Tần Trạch Vũ lại chẳng để ý đến Tô Viêm đang giãy giụa, hộc ra hai chữ:Câm miệng.

Tô Viêm nghe Tần Trần Vũ nói lạnh như băng, không dám giãy giụa cũng không dám lên tiếng nữa.

Tô Viêm bị Tần Trạch vũ ném vào linh tuyền, nước ngập tới mắt Tô Viêm, cậu tí nữa thì bị sặc.

Nháo tới nỗi thống khổ, bất an trong lòng cậu cũng quên mất.

Tô Viêm vội vàng bơi tới bờ ao, bò lên.

Bộ cậu không thể nhẹ nhàng một chút à?!!
Ai cần anh lo.

Sau này cậu sẽ hối hận cho coi.

Thì sao nào.

Tô Viêm á khẩu, hai người này lúc nào cũng gắt gỏng như vậy.

Nếu không phải trước đó cậu biết đã biết thái độ của Tần Trạch Vũ với hắn, cậu lại tưởng rằng giữa hai người này có một chân.

Oan gia hoan hỉ chính là như vậy đó ~╮(╯▽╰)╭
Có lẽ vị thần bí Viêm chính là người kia của nam chính, tuy rằng không biết vì sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này.

Nhưng nếu cậu cũng xuất hiện ở đây thì có khả năng liên quan tới chuyện của thần mã.

Hơn nữa mỗi lần gặp mặt đều trong tình huống hai đứa này đấu võ mồm, thì chắc chắn người thần bí kia là Đường Tử Hiên à!!! Tô Viêm cảm thấy bản thân vừa phát hiện bí mật không thể mật bí!!
Tô Viêm càng nghĩ càng thấy logic, yên lặng trong lòng cấp cho Viêm một địa vị o(≧v≦)o~~
Có thể tận mắt nhìn thấy quá trình phát triển thần mã, lòng mình vui sướng cỡ nào ah~~
Còn là hai vị vai chính đặc biệt~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận