Một tiếng rên nhẹ của Lương Khất như có một dòng điện chạy xuyên qua màng nhĩ, xông thẳng tới đại não của Hoàng Hoa, đánh tan mọi phòng tuyến giữa cả hai.
Hoàng Hoa ngẩng đầu lên, rướn người áp miệng mình vào đôi môi đang hé mở của Lương Khất. Chiếc lưỡi vừa đi vào trong khoang miệng đối phương lập tức không ngừng khoáy đảo ác liệt, tạo thành một nụ hôn sâu dài mạnh mẽ. Đầu lưỡi quét vào từng khe nướu lợi, lại đánh vào từng chiếc răng bạch ngọc, hắn cố tình kích thích từng dây thần kinh trong đấy. Bằng kinh nghiệm phong lưu khắp chốn kỹ viện thanh quán, Hoàng Hoa biết được từng điểm nhạy cảm của nam nhân. Hắn đang không ngừng phát huy triệt để, áp đảo người bên dưới khiến y thần hồn điên đảo. Lương Khất bị tấn công bởi kỷ thuật của một tay điêu luyện khiến đầu óc hỗn loạn, bất giác đi theo sự chi phối của người phía trên mình, đầu lưỡi cũng chuyển động phối hợp theo.
Sự đáp lại đầy quấn quýt chân thật từ đầu lưỡi khiến Hoàng Hoa một phút như tê dại. Hai chiếc lưỡi đỏ thẫm cuốn lấy nhau, chuyển động không ngừng. Chúng vấn vít từ kẽ răng đến thành vách của đối phương. Hoàng Hoa đưa tay thò vào sâu bên trong vạt áo đang nửa mở đầy tính mời chào của Lương Khất. Cơ thể người bên dưới tỏa hương thơm mật ngọt khiến hắn tham lam không ngừng vuốt ve cơ thể suy yếu dưới thân.
Mỗi cái chạm nhẹ cũng đủ khiến Hoàng Hoa cảm nhận được da thịt non mềm kia vì mình mà nhiễm một tầng thủy quang ướt át, thấm đượm cả từng sợ lông tơ mỏng manh. Một tay hắn lần xuống vuốt ve bắp đùi non mềm, tay kia lại lượn quanh đầu vú hồng nhạt. Từ da thịt trắng nõn kia lại tỏa ra hương Cẩm Lan đầy dịu ngọt. Hương thơm như một tầng sương mờ đầy dụ hoặc khiến cơ thể hắn như bị hút sâu, dính chặt, không thể tách rời khỏi cơ thể mảnh mai mềm mại cảu Lương Khất. Mà bên dưới bộ vị nào đó của Hoàng Hoa vì bị cọ xát với lớp ngoại y mềm mại của Lương Khất, đã khiến dục hỏa của hắn có chiều hướng xuân phong nổi dậy.
Lương Khất đang được vuốt ve mơ hồ cảm thấy thật thoải mái. Cảm giác thả lỏng, thư thái đến mực Hoàng Hoa chỉ dùng ngón trỏ vuốt dọc sống lưng y cũng khiến từng sợi lông tơ sung sướng run rẩy. Trước giờ, y chưa từng được săn sóc từ thể xác đến cả tinh thần cũng thoải mái đến thế. Nhưng đến khi vật cứng từ kẻ phía trên không ngừng cọ quậy ma sát bên ngoài lớp ngoại bào, nó sát sao va chạm với tiểu đệ của mình thì y lại hoảng hốt thanh tỉnh. Lương Khất chậm chạp mở hờ mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đang say mê hôn mình thì trong lòng đầy hoảng sợ, y đã buông thả đến mức này ư?
Lương Khất lập tức hai tay buông đầu Hoàng Hoa thả ra, nhưng Hoàng Hoa lại bất chấp vòng tay ra sau ôm siết chặt lấy eo của người bên dưới, khuôn miệng há to hơn như muốn nuốt trọn khuôn miệng nhỏ nhắn của y.
Lương Khất không ngờ Hoàng Hoa lại bất chấp đến vậy. Y cũng biết rằng tên đã lên dây thật khó kiềm lại. Lương Khất bối rối. Đầu ngực bị niết nhẹ tê dại truyền đến khoái cảm chưa từng có, khác hắn với sự thô bạo của Lương Nhất là một sự ướt át đê mê. Trong một khắc, đại não Lương Khất như trì trệ bởi sự liếm mút chuyển từ môi lưỡi xuống cổ mình, dần đến xương quai xanh. Tiếng chụt chụt mạnh mẽ thể hiện sự nhiệt tình kịch liệt của nam nhân to lớn ở trên thân y.
"A… ngươi tên khốn này..."
Lương Khất muốn mắng chửi, nhưng lời vừa cất ra lại ngập tràn dâm sắc. Cổ Lương Khất hơi ngã ra sau, vòm lưng run run cong lên như muốn rướn đầu ngực cao hơn, áp sát vào khoan miệng theo từng cái mút lộng của Hoàng Hoa. Bên dưới hai bộ vị cách lớp ngoại bào đang không ngừng ma sát lẫn nhau. Bên trong đỉnh đầu nhỏ của tiểu đệ Lương Khất đã ướt đẫm một mảng, cứng rắn gào thét muốn thoát khỏi khố hạ của chủ nhân nó.
Lương Quân Nhất chưa bao giờ cảm thấy sát ý của mình lại tràn ngập như vậy. Những âm khí đen đặc tỏa ra ngày càng nhiều. Mắt nổi lên từng sợ tơ máu, lại bị khí đen luồn vào trong chỉ còn thấy mỗi đốm sáng lóe lên trong con ngươi sâu hút. Lương Quân Nhất nghiến răng nhìn một màn dâm loạn trước mắt, từ trong kẽ răng cũng phát ra những tia khí đen đầy âm lãnh. Thật không ngờ Lương Khất lại dám đối đầu với hắn, càng không ngờ người kia to gan hùa theo sự càn rỡ của tên bạn khốn nạn của mình.
"Lương Khất... huynh cả gan bỏ qua sự dạy dỗ của ta..."
Âm thanh đầy lãnh khí vang lên xuyên thấu vào trí não của Lương Khất đánh y thức tỉnh khỏi cơn mê loạn.
Khi đầu lưỡi của Hoàng Hoa tiếp tục xông pha thuận đà đi xuống phía dưới thì một cái tát vang dội khiến hắn choáng váng. Cả khuôn mặt lệch qua một phía, hai tay theo phản xạ buông bỏ người trong lòng ra. Trên mặt Hoàng Hoa hiện rõ năm dấu tay.
Hoàng Hoa dục hỏa bất mãn, tầng sương mờ kia cũng vỡ tan. Hắn nhíu mày ngước lên muốn trách móc kẻ gây lửa kia. Nhưng khi hắn nhìn thấy Lương Khất một đôi mắt mở to kinh khiếp, đi kèm với khuôn mặt tái trắng là một vạt mỏng đỏ nhuận thì bao nhiêu ủy khuất trong hắn cũng bị phủi sách. Hoàng Hoa nhanh chóng thấy mình một thân tội lỗi.
"Ngươi... vô sỉ..." Lương Khất tay khép vạt áo lại nắm chặt trước ngực, trừng đôi mắt đỏ âu về phía tên tội đồ Hoàng Hoa. Y nói mà mang theo giọng mũi, lời nói nghẹn giữa họng đầy tức giận cùng phẫn uất và xen lẫn sự sợ hãi không rõ ràng. Sau đó ánh mắt y lại lén lút hướng về phía sau lưng Hoàng Hoa, xuyên qua vai hắn nhìn đến âm hồn đang bị hắc tuyến quấn quanh. Đôi vai Lương Khất run lên bần bật.
Lương Khất cúi đầu cắn chặt răng, âm thanh xuyên qua kẻ răng phát ra ken két.
"Ngươi về đi!"
Hoàng Hoa sững sờ nhìn Lương Khất một bộ hoàng hoa khêu nữ vừa bị cường bạo mà tâm tình phức tạp. Hắn vốn thật động tâm với Lương Khất. Nhưng người kia dù gì cũng là đồng quan, lại là huynh trưởng của huynh đệ tốt của hắn. Hoàng Hoa vốn muốn từ từ vun đắp thiện cảm với mối tình đầu của mình, càng không nghĩ đến việc sẽ vô lễ với y. Nhưng tình huống vừa rồi... hắn đầu óc mụ mị lại bất chấp cả theo bản năng nguyên thủy mà dục hỏa bất tuân. Nhưng chẳng phải giây phút vừa rồi chính Lương Khất cũng đã đáp lại hắn sao? Sự đáp lại giữa môi lưỡi và da thịt nóng ấm kia sao lại nhanh chóng thay thế thành hành vi hắn cưỡng ép người.
"Ta..." Hoàng Hoa phút chốc cảm thấy mình thật oan uổng. Rõ ràng là Lương Khất câu dẫn hắn trước a. Nhưng nhìn một bộ dạng chật vật, ánh mắt muốn ngậm nước kia, những lời muốn phản bác đều nuốt hết vào bụng. Hoàng Hoa tay xoa xoa má thở dài nhận lỗi.
"Xin lỗi, ta nhất thời... kích động."
Hoàng Hoa chống tay đứng dậy muốn rời khỏi người Lương Khất. Nhưng khi hắn đứng lên, bộ vị dưới lớp ngoại bào chưa được xoa dịu kia vẫn bất khuất hiên ngang như một túp lều cường đại đập vào tầm mắt Lương Khất, như có như không quẹt ngang qua mũi y. Một màng xấu hổ bối rối giữa cả hai.
Hoàng Hoa bộ dạng cuống quýt, hắn vội nhảy xuống giường đồng thời nói xin lỗi liên tục. Tuy nói lời xin lỗi nhưng nhìn cái bộ dạng đỏ mặt câu nhân của Lương Khất, dục hỏa bên dưới của Hoàng Hoa càng chưa thể dập tắt nhanh chống được.
"CÚT!!!"
Lương Khất lập lại một lần nữa. Mắt trừng liếc xéo cái túp lều vẫn chưa hạ xuống của Hoàng Hoa, cái đồ vật to lớn dù được ngoại bào che đậy vẫn không hề mất uy nghiệm mà gục xuống kia. Một trận xuân sắc lúc trước xẹt qua, quả thật y đã từng chiêm ngưỡng qua hùng tính của kẻ này, không phải là hàng thường. Một trận mặt đỏ tai hồng, giận quá hóa thẹn, phát ra một chữ liên tục lập lại tiễn khách không khách khí.
Hoàng Hoa bị đuổi thẳng mặt, dù da mặt mặt dày vẫn cảm thấy bị tổn thương uy nghiêm. Hắn không cách nào khác đành phải gọi hạ nhân phân phó một số thứ về liều lượng thuốc thang, cách thay thuốc cho chân Lương Khất rồi nhẹ giọng khuyên bảo y: "Ngươi chú ý vết thương, mai không cần lên triều. Ta sẽ xin phép cho ngươi."
“Đa tạ.” Lương Khất nhỏ giọng, một bộ mặt lạnh quay đầu hướng khác, không thèm nhìn hắn. Một thái độ tiễn khách rõ rệt.
Hoàng Hoa thất vọng cùng uất ức một đường ra cửa lớn không quay đầu lại.
Sau khi Hoàng Hoa về, hạ nhân loay hoay lau dọn nước vương vãi dưới sàn, quét dọn những mảnh gỗ vụn vãi xung quanh dường như nát bấy.
Hạ nhân là Lưu Nhàn- một góa phụ đã hơn bốn mươi, làm cho Lương gia cũng khá lâu. Từ sau khi nhị thiếu gia gặp tai nạn, hai vợ chồng Lương lão gia về quê thì đại thiếu gia cũng đuổi đi không ít hạ nhân, chỉ chừa lại vài người lâu năm. Là một hạ nhân lâu năm, bà cũng tự biết thân phận, không hỏi qua sự việc xảy ra trong phòng. Tính khí đại thiếu gia trước giờ không thích người khác hỏi han mình, bà cũng chỉ có thể để lo lắng trong lòng. Nhưng nhìn bộ dáng của đại thiếu gia lúc này bà thật sự lo lắng, dù gì cũng là đứa trẻ bà nhìn lớn lên.
"Thiếu gia, chân người có cần thay thuốc?" Lưu Nhàn cẩn thận vừa nhìn sắc mặt Lương Khất vừa nhỏ giọng hỏi.
"Không cần, thím cứ về nghỉ ngơi đi." Lương Khất nhắm chặt mắt, hai tay bấu chặt lấy tấm trải giường nhỏ giọng nói.
Tấm trải giường nhăn nhúm. Ngón tay Lương Khất bấu chặt như muốn đâm thủng từng lớp vải dày bên trong chứa đầy bông mềm mại.
Lưu Nhàn thở dài trong lòng, bà cúi chào đại thiếu gia lạnh lùng khó tính rồi quay ra cửa. Cánh cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn một mình vị thiếu gia tóc tai có điểm rối, vạt áo lỏng lẻo, trông khá chật vật. Người vẫn ngồi im trong phòng, nhưng nếu chú ý sẽ thấy đôi vai gầy đang run lên từng nhịp. Một sự run rẩy từ tận sâu trong tâm.
"Mở mắt ra!!!"
"Đệ nói huynh mở mắt ra! Nhìn đệ!!!"
Âm hồn Lương Quân Nhất gào lên, hướng sát mặt về phía Lương Khất. Ánh mắt ám đen chỉ có một ít tia sáng trắng lấp lóe. Lương Quân Nhất càng gào to, Lương Khất càng run mãnh liệt, mắt càng nhắm chặt hơn.
Lương Quân Nhất đưa tay chạm nhẹ một bên thái dương của Lương Khất, nơi gần khóe mắt mồ hôi đã ướt đẫm. Ngón tay của một âm hồn thật lạnh lẽo, chạm vào khiến Lương Khất giật bắn mình. Cơ thể Lương Khất vì đụng chạm mà tự giác thối lui lại phía sau nhưng đôi mắt vẫn nhắm chặt. Y không muốn thấy những hình ảnh mà chỉ mình y có thể thấy.
Lương Khất biết mình đã đến cực hạn.
Y cực hạn sợ hãi.
Điều đó càng làm cho Lương Quân Nhất chán ghét cùng bất mãn, đi kèm theo đó là một cảm giác bất lực vốn đã chìm sâu, nay lại nổi lên tầng tầng lớp lớp.