Dưới sự kinh ngạc không thôi của người phàm mắt thịt, hình ảnh phía trước thật ma mị nhưng cũng đầy diễm lệ. Đình Vân lơ lửng trên không, vạt áo đỏ thẫm tung bay trong gió, họa với thân hình phiên dật của hắn mỏng manh đến huyền ảo. Mà giữa trán kẻ mỹ lệ kia lại là vô ngàn sợi tơ đỏ thẫm, thẳng một đường dài giằng co với luồng khí đen phóng ra từ cơ thể quỷ mị của Lương Quân Nhất.
"Ngươi rốt cuộc là ai?!!! Sao có thể…?"
Lương Quân Nhất chưa kịp hỏi hết thì hắn đã la rú lên đau đớn. Từng đợt khí đen của hắn như bị từng sợi tơ đỏ của Đình Vân cắn nuốt. Âm hồn Lương Quân Nhất đau đớn, hắn cấp thiết muốn thu hồi lại luồng khí của mình, nhưng không được. Cơ thể hắn không ngừng bị bòn rút âm khí, cơ thể dần tách rời từng sợi tơ khí.
Lương Quân Nhất giãy giụa đau đớn. Hắn la hét không cam tâm: "Ta giết ngươi!!! Ta sẽ giết tất cả kẻ cản trở huynh ấy đến bên cạnh ta!!!"
"Mang hai bọn họ rời khỏi đây ngay!!!"
Đình Vân quay ngoắt qua hét lớn về phía đám thị vệ. Đám thị vệ lập tức hiểu rõ, tập trung chạy tới bọc hậu, vây xung quanh cả hai hộ tống chủ tử chạy về phía cửa sau đình viện.
Lương Khất đỡ lấy tay Hoàng Hoa vác lên vai mình, rồi quay sang Đình Vân đang cố sức dằn co với Lương Quân Nhất.
Lương Quân Nhất một bên không ngừng tản ra khí đen chạy khắp trong ngoài hoa phủ hút sinh khí, một bên lại không ngừng bị Đình Vân hút khô. Đình Vân trán tứa mồ hôi, hắn chống đỡ được nhưng cơ thể người phàm vốn khó chứa được quá nhiều âm khí. Lương Khất thấy rõ Đình Vân đang dần đuối sức nhưng vẫn không ngừng tấn công, nhằm tranh thủ thời gian cho bọn họ.
Lương Khất lắc đầu, y trao Hoàng Hoa cho thị vệ bên cạnh: "Không được, các ngươi đem Hoa công tử rời đi. Ta không thể để mặc Đình Vân một mình đối phó với Lương Quân Nhất."
Lương Khất khuôn mặt tái nhợt, cơ thể suy yếu, nhưng y biết đạo nghĩa kẻ sĩ không cho y vì bản thân bỏ mặc huynh đệ, đồng quan. Lương Quân Nhất là muốn y, cùng lắm cả hai cùng chết là hết chuyện. Không thể kéo thêm người vô tội.
"Lương Quân Nhất!!! Ngươi dừng tay đi!!!”
“Đừng liên lụy người vô tội. Ta nghe ngươi… ta sẽ đi theo ngươi, trở về…"
Từ cuối cùng Lương Khất như muốn nuốt trong cổ họng nhưng lại cố gắng nhả ra đầy khó nhọc: "Nhà."
"Chúng ta cùng về nhà."
Lương Khất biết nhà đó là nơi mình sẽ bị trút đến giọt máu cuối cùng.
"Không được!!! Lương Nhất điên rồi huynh cũng đừng phát điên theo hắn!!!"
Hoàng Hoa tay ôm bả vai rướm máu, vết rạch sâu dù hắn đã tự điểm huyệt đạo nhưng vẫn rỉ rít không ngừng. Bên trong vết thương vẫn còn những sợi tơ khí đen đang len lỏi trong máu thịt của hắn. Hoàng Hoa ghìm chặt răng rít từng chữ, tay còn lại nắm chặt lấy cổ tay của Lương Khất kéo người về. Rồi không đôi lời, hắn đẩy Lương Khất về phía sau vòng hộ vệ, bản thân mình thì nắm chặt kiếm phóng tới nơi giao tranh. Hoàng Hoa hướng đến Lương Quân Nhất mà nhất kiếm xuyên tâm.
Lương Quân Nhất vừa đối phó Đình Vân, vừa phân tâm bởi Lương Khất, mà không ngờ thế tấn công của Hoàng Hoa. Bị đâm bất ngờ, Lương Quân Nhất không tránh được, mũi kiếm xuyên qua cơ thể hắn. Âm hồn trợn mắt nhìn huynh đệ từng thân thiết nay lại chĩa mũi kiếm muốn giết chết hắn. Còn người hắn yêu thương thì đứng bên dưới sững sờ gào thét lo lắng cho kẻ đang giết mình.
Hắn không cam tâm.
Một đời hắn không cam tâm.
Lương Quân Nhất cả đời yêu một người không nên yêu. Ca ca hắn, huynh trưởng ruột thịt của hắn.
Tâm nguyện của hắn chỉ là muốn bên cạnh huynh ấy. Lương Quân Nhất yêu Lương Khất đến tâm can cũng đem ra thế chấp đánh cược. Nhưng đổi lại hắn đã thua sạch sẽ. Thua cả thân tâm hắn lẫn Lương Khất.
Lương Quân Nhất đau đớn phun ra một ngụm máu, nhưng máu của hắn của nhuộm một màu đen. Khí đen phun ra rơi xuống đâu nơi đó xì lên một tiếng cháy khét.
Đình Vân thu tơ, từng sợi tơ nhanh chóng rút vào ấn ký mạn đà trên trán hắn. Đình Vân nhìn cơ thể vặn vẹo của Lương Nhất mà thở dài, cái chết của mỗi người đều được định sẵn trong sổ sinh mệnh. Dù cố thay đổi con đường thế nào thì đích đến cũng chỉ có một.
Phàm là người trần thì không tránh được cái chết, trước hay sau đều phải nạp tên mình vào sổ sinh tử.
Lương Quân Nhất nhìn người huynh trưởng đang kinh hãi kia, hắn không biết biểu tình đau đớn trên mặt y là dành cho ai. Có một chút nào là cho hắn không? Cho dù không phải là tình yêu, thì tình cảm huynh đệ bao năm chẳng lẽ không đủ đổi được cái tâm lạnh lùng sắt đá của người này sao?
"Ca, ta thật tâm yêu huynh."
Lương Quân Nhất thì thào, hắn nói xong đưa tay lên hôn nhẹ ấn ký Bạch Long đang bị khí đen bao phủ. Cái ấn ký duy nhất kết nối hắn với người hắn yêu kia.
Lương Khất nhìn đệ đệ mình đang dần bị âm hồn phi tán, khuôn mặt tái xanh, trong lòng y loạn thành hồ. Đối diện với ánh mắt như xuyên tâm thấu thịt, như đang lên án sự nhẫn tâm bạc bẽo của Lương Quân Nhất với mình. Lương Khất há họng muốn cất lên một tiếng, nhưng lời nói nghẹn lại trong cửa miệng. Y phải nói gì? Phải làm gì giờ phút này?
Không phải Lương Khất y đã mong muốn được giải thoát khỏi sự điên cuồng của Lương Quân Nhất, không phải y muốn trốn thoát khỏi sự khống chế điên rồ của vảy Bạch Long. Y không muốn đổi mạng với Lương Quân Nhất. Nhưng trong sâu thẳm ký ức y luôn có đứa trẻ lẽo đẽo theo đuôi gọi ca vẫn lượn lờ mơ hồ.
Cơ thể Lương Khất run lên, sức lực như bị trút xuống, từng luồng khí đen vốn vây kín y đang vây tản ra dần. Lương Khất ngước nhìn Lương Quân Nhất đang đau khổ vùng vẫy, trên khuôn mặt tái nhạt lạnh lẽo của y lăn một dòng nóng ẩm mà y không hề hay biết.
Có thứ gì đó siết chặt tim y.
Tâm y đau quá.
Rõ ràng y đã tự dặn lòng trong hai người cuối cùng đều sẽ có kẻ chết, y không muốn đó là mình. Nhưng khi chứng kiến cái chết xâm lược Lương Quân Nhất y càng thấy đau đớn hơn. Từng hình ảnh ấm áp chảy qua trong tâm trí. Ngọt ngào cùng cay đắng xen lẫn, chạy len trong đó là tiếng thủ thỉ đau tâm phế liệt: "Ca! Đệ yêu huynh.", "Ca.. về nhà với đệ."
"Quân Nhất... xin lỗi..."
Y còn có thể nói được gì. Nước mắt chảy dài, Lương Khất ngước nhìn cơ thể bị xé rách từng mảnh vụn của đệ đệ mà không biết rằng khuôn mặt y cũng vặn vẹo đau đớn đến chừng nào.
"Xin lỗi sao? Lương Khất, huynh xin lỗi ta vì điều gì?”
“Xin lỗi vì nhẫn tâm cùng người khác giết ta? Hay xin lỗi vì... huynh không yêu ta...?"
Cơ thể Lương Quân Nhất vặn xoắn trong luồng khí. Nhưng khi hắn chưa kịp nói hết sự đau đớn dằn vặt trong lòng thì cái ấn ký lập lòe trên cổ tay kia bất chợt sáng lên, rồi nó dần nuốt chửng từng đợt khí đen trong cơ thể hắn. Lương Quân Nhất cũng kinh ngạc khi thấy chính hắn như đang bị hút vào trong ấn ký trên cổ tay mình. Nhưng không đợi hắn hoàn hồn xong, Đình Vân đã hét lên kinh sợ.
"Không xong!!! Cửa Diêm La bị phá mở!!!"
Khi Lương Khất nói với hắn: "Chúng ta về ... nhà."
Lương Quân Nhất đã tin đó là sự thật. Một niềm hân hoan xộc lên từ tận tim len lỏi nơi khóe mắt. Đôi mắt hắn đỏ ửng đầy tơ. Luồng khí đen lập lờ như chùng lại, lưỡng lự, lượn quanh. Cho đến khi mũi kiếm của người từng là huynh đệ chí thân một kiếm đâm vào tim hắn. Lỗ hỏng nơi ngực trái nhói buốt, theo đó là từng đợt khí đen mạnh mẽ bị từng sợi tơ đỏ kéo rút, da thịt hư ảo như bị kéo theo, rồi một nhát dứt khoát xé rách tất cả.
Cơ thể Lương Quân Nhất như bị xé toạc ngàn mảnh, vụn nát. Chỉ còn vảy Bạch Long nơi lòng bàn tay trái của hắn hiện hữu rõ ràng, chói sáng đến kinh diễm. Nó cắn hút tất cả luồng khí đen vốn vỡ vụn, tụ lại tất cả thành một điểm như rạch một vết trong lòng bàn tay ngọt lịm đầy sắt nhọn. Từ vết cắt đó mà xé mở ra, một không gian tăm tối cổng không gian đầy vặn vẹo giữa bầu trời đêm u tĩnh.
Âm hồn Lương Quân Nhất gần như tiêu tán, nhưng hắn vẫn nhìn thấy được nơi dấu ấn trên cánh tay bị xé vụn ra đã trở thành một liên kết mơ hồ với dấu ấn của Lương Khất.
Lương Khất ôm cánh tay đau đớn như bị xé vụn, từng đường gân máu như căng phòng rồi nổ bung ra, máu tuôn xối xả. Máu của của Lương Khất cứ không ngừng chảy. Đình Vân thấy thế vội niệm một miệng đạo bùa điểm vào vết nứt nơi cổ tay y, những tưởng sẽ cầm được máu, không ngờ chỉ là nước muối đổ biển, máu vẫn rỉ rít chảy ra.
Máu của Lương Khất cứ túa ra rồi chạy theo từng đường luồng khí đen từ cơ thể tràn ra mà bao bộc lấy cơ thể của y.
Hoàng Hoa muốn chạy đến bên Lương Khất nhưng như bị một lực cản vô hình đánh bật ra khiến hắn không thể tiếp cận được y. Hoàng Hoa chỉ có thể bất lực nhìn Lương Khất kêu gào giãy giụa, toàn thân y đã bị âm khí cắn nuốt. Thất khiếu tràn ngập tơ khí, chúng vặn vẹo uốn xoắn len lỏi vào mọi ngóc ngách lỗ hỏng trên cơ thể Lương Khất.
Rồi như bùng phát, cả cơ thể Lương Khất bị nâng lên lơ lửng giữa không trung. Từ lòng bàn tay, một sợi tơ bạc trái ngược hoàn toàn với những sợi khí đen quỷ dị kia. Nó óng ánh mê hoặc lan tỏa từ ấn ký chạy dọc xuyên suốt từng mạch máu đang bị nhuộm đỏ nơi cánh tay, rồi chạy thẳng đến giữa ngực. Cả cơ thể vốn bị màu đen tăm tối bao phủ đột ngột tỏa ra ánh sáng kinh diễm, nhưng đi kèm với luồng sáng khiến người chói mắt đó là ngàn tiếng kêu gào ghê rợn.
Cơ thể Lương Khất run lên đau đớn như bị từng tia sáng cắt xé. Tận cùng của địa phủ, nơi ở của Diêm La, từng đợt tiếng rên vang tận trong sâu thẳm hun hút kêu gào thảm thiết.
Tiếng kêu rên của ma quỷ u hồn.
Tiếng kêu rên khiến người rợn gai ốc.
Da lông từng tấc dựng lên như một cơ chế sợ hãi theo bản năng đang cố gắng thoát ra từ cơ thể Lương Khất, nơi ánh sáng không ngừng lan tỏa.
Đám thị vệ căng mắt, mồ hô lạnh lẽo tuôn đầm đìa, đôi tay cầm kiếm run bần bật. Hoàng Hoa cắn chặt môi để khiến mình bình tĩnh. Lương Quân Nhất lơ lửng trên không không ngừng rướn cổ đau đớn kêu gào, kêu đến điên loạn.
"Đau quá!!! Cứu ta!!!"
"A A A!!!"
Tất cả như bị hút sâu vào cánh cổng ánh sáng đầy nguyền rủa kia.
"Khốn khiếp!!! Rốt cuộc tên Bạch Y đó muốn gì?!!!"
Đình Vân nghiến răng, mày kiếm sắt nhọn chau lại gắt gao. Hắn không sợ âm khí, vốn hắn cũng là người âm tào địa phủ. Nhưng nếu cổng Diêm La mở sai ngày, không có đầu trâu mặt ngựa kiểm soát, lũ âm hồn quỷ sứ sẽ thừa dịp trốn chạy lên nhân gian, lúc đó nhân địa giới sẽ rối một nùi.
"Tên qủy Bạch Y kia ra đây!!!”
“Chỉ biết núp trong bóng tối giật giây!!!”
“Đồ con rùa!!! Không phải ngươi chỉ muốn lấy tinh hồn của Lương Khất thôi sao?!!!"
Đình Vân một bộ dạng mệt mỏi nhưng vẫn tức tối to giọng chửi bới. Hắn tiêu hao quá nhiều trong việc đối đầu với Lương Quân Nhất nên giờ cơ thể vốn yếu lại càng suy kiệt hơn. Nhưng chưa đợi hắn mắng cho đã, thở cho xong hơi, thì Đình Vân giật mình khi nghe tiếng la hét kinh hoảng của đám thị vệ.
Từ trong ánh sáng chói mắt một hình ảnh quỷ dị dần hình thành.
Một chiếc cổng khổng lồ ảo ảnh hiện lên, xen lẫn giữa ánh sáng đang dần yếu đi là từng làn khói đen mờ ảo quấn quanh. Khi ánh sáng dần tắt, mọi thứ bỗng trở nên kinh khiếp. Mọi người run rẩy như không tin vào mắt mình.
Từ lồng ngực đẫm máu tươi của Lương Khất là vô vàn sợi tơ đen quấn siết nhau bện thành một khối, một khối đắp chồng nhau xen kẽ. Nhưng nếu nhìn rõ hơn sẽ thấy được nó vốn hình thành bởi hàng trăm mặt người. Các khuôn mặt đầy đủ lão, trung, ấu tử với đủ cả mọi sắc thái thống khổ kêu gào, xếp chồng lên nhau. Chúng chen chúc đau đớn tạo nên cánh cổng bách quỷ u linh.
Cho đến khi cổng Diêm Điện hình thành rõ ràng. Nó uy nghi và quỷ dị thì những sợi tơ như tự động tách ra khỏi cơ thể Lương Khất khiến y vụt rơi xuống. Hoàng Hoa nhanh mắt phóng tới đỡ lấy cơ thể huyết nhục mơ hồ đã ngất xỉu, hắn ôm xiết y vào lòng mình mà đau đớn bảo hộ.
Cơ thể Lương Khất vốn đã gầy gò, nay dường như cả máu huyết và sinh khí đều bị rút hết khiến y trông suy yếu mỏng manh, trọng lượng càng thêm nhẹ đến đáng sợ. Hoàng Hoa đau lòng thốt lên: “Lương Khất… huynh sẽ không sao…” Câu vừa chưa dứt thì tiếng gào thét càng vang dội, chấn động đến cả đại não, khiến Hoàng Hoa đau đớn muốn gục xuống. Cơ thể hắn khụy xuống nền đất, tay ôm chặt Lương Khất, tay kia cầm kiếm chống xuống đất trụ thế.
GRÀO!!!
“Thả ta ra…”
“Ta muốn ra ngoài…”
RÍT…GRỪ…
Hàng loạt âm hồn dã quỷ chen chúc nhau muốn chui ra từ khẻ hở bị nứt giữa miệng cổng.