Sau khi Diêm Vương gia thu hồi lại kết giới cổng, mọi thứ như một giấc mộng, tan biến đầy mơ hồ. Chỉ duy có âm hắn ngẩn ngơ giữa bầu trời đen kịt. Lương Quân Nhất muốn ôm lấy cơ thể suy nhược đã ngất lịm tràn đầy máu huyết kia của Lương Khất lại như bị một lực vô hình kéo đi.
Âm hồn Lương Quân Nhất bị cưỡng chế trở về nơi thể xác hắn cư ngụ. Hắn lơ lửng nhìn cơ thể mình nhiễm đầy huyết tinh nằm trên giường. Khắp phòng là tơ đỏ giăng đầy, lão thái thái miệng đầy một ngụm máu níu lấy sợi dây giăng khắp phòng mà gào thét. Mẫu thân hắn đã ngất xỉu từ lâu trong lòng cha hắn. Cơ thể kia đang nằm, mắt nhắm nghiền, đầy máu, từ những vết ngọt lịm tứa ra y như những chỗ âm hồn hắn bị tơ đỏ của Đình Vân cắt đứt.
"Kế tiếp ngươi định như thế nào?" Đình Vân từ phía sau hắn trầm giọng mệt mỏi hỏi.
Lương Quân Nhất quay đầu lại nhìn vị Phán Mệnh Quan toàn thân đầy chật vật kia mà cười khổ: "Ta luôn là kẻ cố chấp như vậy."
Hắn và Lương Khất tinh hồn đều bị hao tổn. Nhưng ngay từ đầu lão Bạch Long là nhắm vào tinh hồn sinh vào ngày âm, giờ âm của Lương Khất, cộng theo pháp chú khai ấn để cưỡng chế mở cổng Diêm Điện. Lương Quân Nhất hắn chỉ xui xẻo là vật dẫn trung gian, lại được kết giới bảo vệ, nên âm hồn của hắn dù bị đánh tan nát cũng chỉ cần xác nhập đầy đủ vào cơ thể thuận lợi, thì từ từ điều dưỡng sẽ dần bình phục.
"Lão Bạch Long xem ra đã giữ lời hứa với lão thái bà giữ lại mạng sống cho ngươi."
Đình Vân nhếch môi đỏ vẻ mặt khó coi chứa đầy sự khinh thường. "Tiếc là Lương Khất không may mắn được như thế. Tinh hồn của y bị âm khí cắn nuốt dự là ba hồn bảy phách đều bị tổn hại nặng nề."
Lương Quân Nhất nhíu mày, mặt đen lại, giọng hắn khàn khàn đầy oán khí chất vấn: "Hừ, chẳng phải là do ngươi đã khiến mệnh cách của chúng ta thay đổi sao?"
"Vốn tên Bạch Long đã khai mở pháp trận lúc các ngươi còn bé. May là khi đó gã đang thi triển pháp chú thì bị mẫu thân Lương Khất xông vào phá rối cướp người…"
Giọng Đình Vân trầm thấp thuật lại một ít chuyện xưa nghẹn ngào. Nhưng nếu không phải do bản thân tên phán quan này sơ suất ghi sai mệnh cách của hai huynh đệ bọn họ, thì mọi việc đã không diễn ra phức tạp như vậy.
Mệnh cách của Lương Quân Nhất lúc bé sau khi trải qua một trận thập tự nhất sinh thì lớn lên vẫn khỏe mạnh, một đường làm quan thẳng tắp nào có yểu mệnh chết sớm.
Còn mệnh cách của Lương Khất dù là trải qua cuộc sống bình dị thì vẫn an ổn tốt đẹp.
Bọn họ sẽ giống như hai đường thẳng song song không bao giờ chạm đến nhau. Vì tiểu Phán Quan hồ đồ mà tên Bạch Long mới có thể dự mưu nuôi dưỡng ràng buộc huyết chú giữa hai huynh đệ họ, lão đã chờ được chờ đến ngày cực âm giờ âm thì khai mở mà thôi.
Nhưng dù thế nào sự thật mệnh của hai người bọn họ đã gắn kết với nhau, huyết chú ràng buộc tinh hồn máu cả hai. Chính vì vậy sau khi Lương Quân Nhất tỉnh dậy một thân đầy thương tích thì đã ở Thạch Lục Trấn này cùng với Lương Khất.
Hà đại phu đã chăm sóc chữa trị cho huynh đệ hắn. Lão bảo thiếu tên kia một cái ân tình giờ được hắn nhờ cậy thì coi như trả nợ. Lương Quân Nhất không biết Đình Vân làm cách nào để đưa hai huynh đệ hắn đến được đây, hẳn là dùng pháp thuật đi, dù gì tên đó cũng là quỷ thần. Điều mà hắn không ngờ là kẻ yêu dị kia vậy mà chưa đầy nửa năm lại chết bởi một chén rượu độc nhân gian.
Lương Quân Nhất mơ màng suy nghĩ, một chốc lại thở dài. Hắn nhíu mày, cổ tay dù đã quen với việc này nhưng vẫn cảm thấy nhói bứt khó chịu, song trong tiềm thức lại len lõi một sợi dây thỏa mãn kỳ dị.
Máu chảy trong cơ thể huynh ấy có một phần là của ta, trong cơ thể huynh ấy chứa đựng ta.
Dòng màu đỏ tươi tí tách rơi xuống bát thuốc. Hà đại phu gọi đó là dẫn dược, nuôi dưỡng tinh hồn bị tổn hại. Chỉ cần dùng đến khi tinh hồn Lương Khất phục hồi hoàn toàn là được.
Sau khi sắc xong bát thuốc, Lương Quân Nhất lại khập khiễng bưng vào phòng, đưa đến tận giường cho Lương Khất. Khi hắn mở cửa bước vào, người trên giường đang thẫn thờ, nghe tiếng cửa mở quay đầu lại, yếu ớt nở nụ cười.
"Tử huynh đệ, ngươi đến rồi à?"
"Thính lực huynh ngày càng tốt."
Lương Quân Nhất khàn giọng cười cười. Hắn sờ sờ yết hầu nơi vết sẹo dài được che kín dưới lớp cổ áo cao, chất giọng hắn bây giờ khó nghe đến cực điểm nhưng lại tràn đầy vẻ sủng nịch. Chỉ là Lương Khất lại không có tinh lực để ý đến.
Lương Quân Nhất ngồi xuống cạnh giường, đỡ vai Lương Khất dựa vào vai mình, lại để y tự cầm chén thuốc uống. Từ ngày Lương Khất tỉnh dậy, việc uống thuốc đã thuận tiện hơn, nhưng mỗi lần nhìn thấy Lương Khất sắc mặt dần hồng hào, hắn lại lo sợ.
Trong lòng hắn luôn có một going nói được lập lại, đối với hắn lại như một câu hỏi không dám đối diện với câu trả lời: Nếu huynh ấy phục hồi sẽ vì phát hiện ra thân phận của mình mà một lần nữa chán ghét mình.
Trong thâm tâm Lương Quân Nhất từng muốn dừng việc điều trị cho Lương Khất. Để huynh ấy cứ mãi mơ hồ như vậy đi, xem hắn như một kẻ xa lạ, đệ đệ giả mà lại đối xử chân thành, còn hơn đến khi huynh ấy bình phục lại rời xa hắn. Đến lúc đó máu của hắn cũng không còn có thể ràng buộc huynh ấy được nữa.
Lương Quân Nhất chăm chú nhìn huynh trưởng uống thuốc, môi nhỏ mở ra khép vào. Trong lòng Lương Quân Nhất cảm thán, người này dù bệnh nhược vẫn xinh đẹp như vậy, luôn làm hắn rung động như thế. Bát thuốc gần cạn, mắt hắn vẫn không thể dời đi được. Đôi môi hồng nhạt kia đã từng bị hắn ép buộc đến điên cuồng đồng thời cũng làm hắn dục tiên dục tử bao lần. Lương Quân Nhất siết chặt cái chén trong tay, hơi thở phả ra nặng nề, đã bao lâu rồi hắn không được chạm vào làn môi này.
Lúc trước khi Lương Khất còn hôn mê, Lương Quân Nhất hắn thỉnh thoảng trong lúc chăm sóc người mà ăn đậu hủ không ít, giờ đây người tỉnh, hắn đương nhiên không dám manh nha gì. Chỉ có thể cam chịu nhìn chén thuốc cạn mà miệng đắng lưỡi khô.
Lương Quân Nhất thu lại bát thuốc, vuốt nhẹ làn nước bóng loáng đọng trên miệng thành, mắt hắn tối lại, như vô thức hắn lại đưa thành chén lên miệng mình. Chạm khẽ môi vào vành chén, đánh nhẹ lưỡi như muốn liếm sạch lấy khí tức của huynh trưởng còn lưu lại trên đó. Không còn hương Cẩm Lan đậm đà nhưng lại quấn quýt mùi thuốc đông y nhàn nhạt, vậy cũng đủ câu hắn lên chín tầng mây. Lương Khất ngồi dựa thành giường không hay biết hành động vô sỉ của đệ đệ mình. Lương Quân Nhất thấy mình đúng là hết thuốc chữa thật rồi.
"Lát nữa ngươi đi dạy học sao?" Lương Khất đánh vỡ bầu không khí im lặng đến ngượng ngùng.
Lương Quân Nhất còn đang mơ màng trong liêm sỉ của mình, nghe y hỏi thì giật mình, ngỡ ngàng.
"Huynh biết a?"
"Hà đại phu nói cho ta. Ngươi... ngoài việc chăm sóc ta, còn phải đến thư quán dạy học kiếm sinh hoạt phí…" Nói đến đây giọng Lương Khất càng nhỏ lại, có lẽ ngượng ngùng xấu hổ, thân từng là Trạng Nguyên lại rơi vào tình cảnh sống nhờ lương một hộ vệ đi dạy học, nói ra nghe thật tróe ngoe.
"Thư quán gì! Chỉ là lớp nhỏ do một vị tú tài mở, nơi đây lại là thôn quê hiếm người biết chữ. Đệ may mắn biết được vài câu trong Tứ Thư Ngũ Kinh nên mới xin được vào dạy cho đám tiểu yêu kia mà thôi.”
"Thân là hộ vệ ta cứ nghĩ ngươi sẽ dạy võ chứ?" Lương Khất có vẻ ngạc nhiên.
"Cũng có a, một ít võ phòng thân cho bọn nhóc. Nhưng nơi thôn quê yên bình này, người ta vẫn chuộng học chữ mong có ngày đỗ đạt thoát khỏi quê nghèo mà thôi.” Lương Quân Nhất ha ha mấy tiếng, lúng túng trả lời, trong đầu thầm tính toán ngày mai phải thêm một tiết rèn luyện thân thể cho tụi nhóc.
Lúc nhỏ Lương Quân Nhất sau khi khỏi bệnh thì được Lương lão gia mời về không ít thầy dạy võ, hắn chịu đủ huấn luyện, nhưng chủ yếu rèn luyện sức khỏe là chính. Lớn lên hắn tuy không võ nghệ cao cường như Hoàng Hoa, nhưng công phu dưỡng sinh, tự bảo vệ vẫn có, chỉ là sau này hắn ăn chơi đàn đúm bỏ bê luyện tập mà thôi. Chính là từ sau khi nhận thức được tình huống trước mắt, Lương Quân Nhất càng ra sức rèn luyện thân thể khỏe mạnh, để đủ sức làm dược dẫn cho Lương Khất.
"Là hộ vệ của Hoa phủ thật đa tài…"
Lương Khất hơi cảm thán, sau đó y lại nghiêng đầu về phía Lương Nhất nói nhỏ: "Thật vất vả cho ngươi, Tử huynh đệ."
Lương Quân Nhất hơi sững sờ. Hắn nhìn huynh trưởng mình một bộ lúng túng, nở một cái nụ cười mím chi hơi gượng gạo, ấy mà lại như một chén nước xuân ngọt ngào lại dịu dàng, ánh mắt cong cong kia trông thật nhu hòa.
Lương Quân Nhất chưa bao giờ được hưởng thụ đãi ngộ tuyệt vời như thế. Cảm giác cơ thể hắn đều đắm chìm trong sự dịu dàng ngọt ngào đầy thỏa mãn, còn hơn cả sự điên cuồng thỏa mãn xác thịt lúc trước. Ngón tay hắn bất chợt chạm vào khóe môi vương đọng giọt thuốc của người trước mặt.