Cho dù ngoài mặt tỏ ra không có việc gì, nhưng một người đã quá quen thuộc với sự ỷ lại người khác trong một thời gian dài, bất giác trong lòng Lương Khất tràn ngập lo lắng. Nguyên cả ngày từ lúc Lương Quân Nhất đi, yvẫn ngồi trong phòng không xuất môn.
Trong căn nhà cũ kỹ không rộng rãi này vậy mà y lại tràn ngập cảm giác không an toàn.
Tiểu cô nương chán chết ngồi nhìn nam nhân xinh đẹp có phần yếu nhược này mà cảm thấy bực bội. Người này kể từ lúc Tử ca đi thì chỉ ngồi yên vị một chỗ hướng cửa sổ nhìn ra cây đào già ngoài hiên. Rõ ràng mắt không thấy mà cứ mở to mắt nhìn ra đó suốt. Cô dù có cố gắng bắt chuyện nhưng y cũng chỉ trả lời ậm ừ qua loa, ngay cả cơm cô cố gắng nấu cũng chỉ gắp hai đũa có lệ mà thôi.
Mặc dù Lương Quân Nhất có chuẩn bị sẵn đồ ăn cho Lương Khất nhưng tiểu cô nương vì muốn lấy lòng ca ca của người thương mà cố ý làm thêm vài món riêng để xen vào, lại đặt sát trước mặt Lương Khất. Tiếc rằng người kia không đụng đũa bao nhiêu. Rõ ràng cô nấu không dở mà.
Tiểu cô nương mặt mày ủ ê, nằm ườn ra bàn lại không biết không phải cô nấu cơm không ngon chỉ là Lương Khất đã quen với mùi vị do người kia làm rồi mà thôi. Mà bản chất của Lương Khất trước giờ vốn lãnh đạm, chỉ lo học hành không tiếp xúc nữ nhi tình trường, thậm chí đối với những hồng nhan xung quanh đệ đệ mình cũng cố kỵ. Mà những hồng nhan này đa phần là kỹ nữ hoa khôi của các lầu quán nổi tiếng, khiến mỗi lần y đi tìm hắn mà như muốn lật tung cả trấn.
Lương Khất cảm thấy khinh thường với hành vi phóng đãng của đệ đệ mình lúc trước. Y cảm thấy hắn quá phong lưu lại bạc tình, đổi hồng nhan kỹ quán như thay áo, mà những nữ nhân này lại như phi tử tranh sủng, chỉ cần được đệ đệ y để mắt một chút đã đắc ý lên trời. Nên trong thâm căn cố đế Lương Khất đối với những nữ nhân vây quanh đệ đệ mình đều có chút chán ghét. Nhưng y nhìn tiểu cô nương phụng má có vẻ dỗi hờn đây ngây thơ trước mắt lại không biết phải cư xử thế nào đành giả vờ ngó lơ. Ta mù ta không biết gì.
“Lương ca… Tử ca có người trong lòng nào chưa vậy?” Giọng nói nhỏ nhẹ, có phần rụt rè làm phá vỡ không khí trầm lặng khó thở giữa gian phòng nhỏ hẹp.
Lương Khất như có tật giật mình, nghe câu hỏi từ miệng tiểu cô nương thì khẽ run vai, xoay người lại. Đôi mắt y mờ sương lại nhìn rõ một mảng ửng hồng trên gò má nho nhỏ của tiểu cô nương.
“Ta không biết.” Y trả lời từ tốn, trong lòng lại thập phần khó chịu.
“Muội biết ngay mà! Từ lúc huynh ấy dọn đến đây cũng không thấy cô nương nào ghé qua.”
Tiểu Mỹ cô nương hai mắt sáng rực, nhỏm cả người dậy kích động reo lên. Lương Khất cảm thấy trong lòng thập phần ủy khuất, rõ ràng hắn là yêu thích ta cớ sao phải có người nào khác trong lòng. Nhìn tiểu cô nương xoay vòng vòng đắc ý trước mặt, ánh mắt y lại len lỏi chút bất mãn lại đầy giễu cợt. Sao có tiểu cô nương được, tên đó đoạn tụ mà.
“Vậy huynh là ca ca, huynh có biết mẫu người Tử ca thích như thế nào không?”
“Là xinh xắn đơn thuần hay mỹ lệ thành thục?”
Tiểu Mỹ được nước hỏi dồn dập, cô nàng là dân quê mùa, không phải yểu điệu thục nữ chốn kinh thành. Thứ yêu thích nếu không nắm chặt sẽ bị người khác lấy mất, nên người chồng hoàn mỹ này cô phải nhanh chóng nắm vào tay mới được.
“Có lẽ là thanh nhã, đơn thuần đi.” Lương Khất cười nhẹ, mắt không tiêu cự không nhìn tiểu cô nương mà trả lời. Hừ, tên đoạn tụ đó là thích ca ca mình chứ hình tượng gì, hình tượng là ca ca của hắn đó, là y đó- Một kẻ vừa khó ưa, vừa khó hầu hạ được chưa. Lương Khất tự chế giễu một đoàn trong lòng rồi lại giật mình, như nhớ ra điều gì đó, mắt y tối sầm lại.
Hừ, tên khốn, thì ra là thế. Vậy mà trước giờ y lại không để ý đến điều này.
May mà Tiểu Mỹ mãi lo mơ mộng ảo tưởng đến người tình lý tưởng của mình mà không thấy ánh mắt sắc lẻm của y. Cái ánh nhìn như dao cạo muốn rạch lóc đi từng lớp da nõn mịn của thiếu nữ mới lớn kia, muốn khiến nàng trở nên thập phần xấu xí, xấu xí đến mức không dám tơ tưởng đến tên đệ đệ khốn khiếp nhà mình.
Mà ở đối diện, Tiểu Mỹ lại không ngừng ca ngợi một loạt đức tính tốn của Tử cả của nàng.
Tử ca a, huynh ấy người gì đâu mà vừa anh tuấn lại hiếu thuận với huynh trưởng. Muội chắc chắn sẽ là một trượng phu tốt biết chăm lo gia đình. Hắn lại văn võ song toàn, thật là một người chồng hoàn mỹ trong mắt của các thiếu nữ thôn quê đầy mơ mộng.
Sau đó, Tiểu Mỹ tự bổ não mình hàng loạt tình địch tương lai. Quyết định về nhà phải lén đem vài cây nhân sâm của lão sư phu lên trấn bán để mua sắm một ít phấn son y phục, không thể thua kém các nữ nhân khác được.
Càng nghĩ Tiểu Mỹ càng chộn rộn muốn mau chóng về nhà thực hiện kế hoạch tân trang bản thân. Nhưng, đã trễ thế này rồi mà Tử ca còn chưa về, còn người kia lại như trước ngồi im lặng nhìn một hướng. Chỉ là hướng nhìn của Lương Khất lại xéo qua vai nàng hướng ra ngoài cổng chính ngoài sân vườn. Tử ca ngoài lên thư viện dạy học thì suốt ngày phải chăm sóc một người mù lãnh tĩnh thế này, như vậy làm gì còn thời gian nói chuyện yêu đương với nàng đây. Hèn chi trước đây mỗi lần cô ngỏ ý rủ Tử ca đi lên trấn chơi đều bị huynh ấy từ chối. Suy nghĩ vẩn vơ một hồi, cô nàng lại oán trách lão sư phụ mình, sao không sớm chữa hết bệnh cho ca ca của Tử ca, để huynh ấy có thời gian đi chơi với mình kia chứ.
Lương Khất nhìn bàn ănthập mỹ sắc màu do Tiểu Mỹ đã chuẩn bị sẵn cho y, lại nhìn qua tiểu cô nương sắcmặt thay đổi liên tục thì nhíu mày.
“Tiểu Mỹ, đã trễ rồi, muội cũng về đi thôi. Đêm khuya quá đi về sẽ nguy hiểm.”
“Nhưng muội đã hứa với Tử ca ca...” Được lời như mở cờ trong bụng, tiểu cô nương thật chỉ muốn nhanh chóng gật đầu, nhưng lại nhớ tới lời hứa với Tử ca anh tuấn của mình mà tỏ ra ái ngại.
“Không sao, ta một đại nam nhân thì có gì phải lo chứ. Muội cứ về trước có gì đệ đệ về ta sẽ nói hắn một tiếng.”
Vừa được Lương Khất cho bậc thang, Tiểu Mỹ đã mặt vui như sáo, vội vã cáo từ rồi như sóc chạy bay ra ngoài, trước khi đi cũng ân cần đóng cửa lại. Cô nàng đã chán chết, chán chết lắm a, cô còn phải về xem xét mấy cây nấm linh chi thảo dược của lão sư phụ bán được bao nhiêu đây này.
Tiểu Mỹ đi rồi, căn phòng càng trở nên yên tĩnh hơn, Lương Khất nhìn ánh nến lập lòe gần tan chảy mà y cũng không buồn đi thắp tiếp. Một bàn ăn nguội lạnh, bình thường y sẽ cùng Lương Quân Nhất ăn cơm, nay trời ngoài kia đã tối xuống một màu, khí trời lại lạnh lẽo Lương Quân Nhất vẫn chưa về.
Một công tử hoa danh khắp chốn hồng trần, lại chấp nhận làm một kẻ dân quê vì miếng ăn phải theo đoàn đi săn bắn.
Vết thương trên người Lương Quân Nhất mới lành không biết có gây ảnh hưởng gì không, đi săn trong đêm như vậy rất nguy hiểm đi, tối nay đệ ấy có thể trở về không.
Lương Khất giật mình, cảm thấy sự quan tâm của mình đối với Lương Quân Nhất này càng nhiều.
Kể từ lúc tỉnh lại đến giờ cuộc sống sinh hoạt của y luôn được Lương Quân Nhất chiếu cố. Lương Quân Nhất xoay quanh y, chăm sóc cho y một cách toàn tâm tự nguyện. Lương Khất y vừa chán ghét lại vừa ỷ lại.
Rõ ràng mắt đã gần khỏi hẳn, nhìn cũng đã rõ ràng hơn mà vẫn lại một mực giả mù. Lương Khất không biết phải đối xử thế nào với kẻ từng cường bạo mình, ép mình vào con đường giao hoan loạn luân. Vì giờ quanh y đã bị vây lại bởi một cái lưới gọi là dịu dàng ôn nhu. Cái mà y đã từng khao khát tha thiết muốn có.
RÀO!!!
Lương Khất đang thẩn thờ nghĩ ngợi thì hoàn hồn bới tiếng động bên ngoài. Là tiếng nước chảy? Không phải mưa.
Lương Khất đứng dậy chậm rãi, bước đến cửa, mở hé cánh cửa gỗ cũ kỹ. Bên ngoài sân ánh trăng chiếu rọi rõ ràng một góc. Sân viện đơn sơ lại sạch sẽ, cạnh chiếc giếng trời bên gốc cây đào già, thiếu niên tuấn mỹ một thân cơ thể màu đồng cổ vạm vỡ đang lõa lồ dưới ánh trăng.