Bách Luyện Thành Thần

Nghiêm khắc mà nói, Truy Điện Câu này không chỉ là một con ngựa mà có thể xem như một con linh thú. Loại linh thú này thường bị một số người có kinh nghiệm phong phú và thực lực cao cường thuần hóa.

Tốc độ ban đầu của Truy Điện Câu không quá nhanh, nhưng một khi phi nước đại thì tốc độ sẽ tăng lên nhanh chóng. Truy Điện Câu như hóa thân thành tia chớp, chở La Chinh chạy băng băng trên đường. Trong mấy ngày này, La Chinh thỉnh thoảng sẽ dừng chân để Truy Điện Câu nghỉ ngơi một chút, sau đó lại lập tức lên đường, hành trình gần như không chậm trễ một phút giây nào.

Dù vậy, La Chinh phải mất mấy ngày mới từ quận Quảng Hán chạy tới Đế Đô Phần Thiên. Bước vào Thanh Vân Tông, La Chinh gửi Truy Điện Câu trong khu chăn nuôi linh thú của Thanh Vân Tông, sau đó đi thẳng tới Tiểu Vũ Phong.

Thời gian La Chinh rời đi cũng không ngắn, các sư huynh đệ cùng tham gia thử luyện trảm yêu với La Chinh đều đã trở về từ rất sớm.

La Chinh vừa tới dưới chân Tiểu Vũ Phong, lúc chuẩn bị rẽ vào con đường lên núi thì chợt nhìn thấy hai người mặc áo giáp tím đang đứng bên đường. Họ là lính tuần tra của Thanh Vân Tông.

Hai tên lính tuần tra vừa thấy La Chinh liền bước tới chặn trước mặt hắn, chỉ tay về phía thắt lưng La Chinh: “Đưa thẻ đệ tử của ngươi ra!”

Lính tuần tra của Thanh Vân Tông có quyền lực rất lớn, nhiệm vụ chủ yếu là duy trì trật tự trong Thanh Vân Tông. Tuy nhiên, trật tự trên các phong đều do các vị đạo sư quản lý, vậy nên bọn họ chỉ quản lý các khu vực khác dưới chân núi mà thôi.

La Chinh không nghĩ nhiều, đưa thẻ đệ tử cho một tên lính tuần tra.

Lính tuần tra kia vừa thấy thẻ đệ tử của hắn liền liếc nhìn người bên cạnh với ánh mắt đầy thâm ý, sau đó quay đầu nói với La Chinh: “Hiện tại ngươi không thể lên núi, phải đi theo chúng ta một chuyến.”

“Vì sao?” Sắc mặt La Chinh trầm xuống, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Đến nơi ngươi sẽ biết.” Tên lính tuần tra kia còn nói thêm: “Chìa hai tay ra.”

La Chinh vừa chìa tay ra liền bị một tên vỗ nhẹ một cái lên hai tay đồng thời lẩm bẩm một câu gì đấy, ngay sau đó, một luồng chân nguyên đột ngột xuất hiện vờn quanh tay La Chinh. Cuối cùng, nó hóa thành một sợi dây gai xanh mơn mởn trói chặt hai tay hắn lại.

“Rốt cuộc các ngươi định làm gì?” La Chinh cắn răng hỏi. Dù sao cũng đang ở trong Thanh Vân Tông, La Chinh hiểu rõ phải tuân theo quy định, nhưng việc tự dưng bị người khác trói tay gần như đã chạm đến giới hạn của hắn.

Trên khuôn mặt tên lính tuần tra hiện ra vẻ giễu cợt: “Không phải ta đã nói với ngươi sao? Đến đó ngươi sẽ biết!”

La Chinh cố kìm nén lửa giận trong lòng. Nơi này dù sao cũng là Thanh Vân Tông, hắn tin bọn họ không dám làm xằng làm bậy.

Sau đó, La Chinh bị hai tên lính tuần tra dẫn lên một chiếc phi thiên liễn. Phi thiên liễn bay trong Thanh Vân Tông, chỉ chốc lát đã chở La Chinh tới một ngọn núi nhỏ. Trên đỉnh núi dựng một tấm biển sắt rất lớn, bên trên khắc ba chữ “Huấn Minh Sơn”.

Nhìn thấy ba chữ kia, chân mày La Chinh hơi nhíu lại. Hắn từng nghe nói về Huấn Minh Sơn. Nơi đây được xem là “công đường” của Thanh Vân Tông. Chỉ có đệ tử mắc sai lầm, thậm chí phạm tội nặng mới bị giam giữ trong Huấn Minh Sơn, đến khi sự thật được điều tra rõ ràng thì sẽ tùy theo tình huống mà thả ra hoặc nhốt trong Luyện Ngục Sơn.

Hai tên lính tuần tra vừa kiểm tra thẻ đệ tử, biết hắn là La Chinh liền mang hắn tới Huấn Minh Sơn, chẳng lẽ hắn đã vi phạm quy định nghiêm trọng nào đó của Thanh Vân Tông?

Sau khi Phi thiên liễn đáp xuống, một tên lính tuần tra quát: “Đi xuống!” Nói xong, gã đẩy vai La Chinh một cái.

Thấy thái độ của hai tên lính tuần tra này thay đổi đột ngột, La Chinh tức khắc hiểu rõ, xem ra có người muốn ra tay với hắn. La Chinh nhếch môi cười lạnh. Không cần biết Huấn Minh Sơn này là đầm rồng hang hổ thế nào, nếu ai hãm hại hắn, hắn sẽ không nương tay!

Giờ phút này, La Chinh vẫn không tỏ thái độ gì, thành thật mà đi theo hai tên lính tuần tra vào trong Huấn Minh Sơn. Đi men theo con đường lên núi, trước mắt hắn xuất hiện một tòa nhà đen tuyền, trên tấm biển khắc ba chữ “Huấn Giới Đường”.

Thính lực của La Chinh rất nhạy bén, lập tức nghe được tiếng roi quật và tiếng gào thét không ngừng vọng ra từ trong tòa nhà, có lẽ Huấn Giới Đường đang dụng hình với những đệ tử vi phạm môn quy.

La Chinh đi vào bên trong liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc trường bào thêu hình cá chuồn màu tím vàng đang ngồi ở sảnh trước. Người này mặt chữ điền, da ngăm đen, vẻ mặt lạnh lùng uy nghiêm.

Hai tên lính tuần tra đẩy La Chinh vào trong sảnh, người đàn ông trung niên lập tức đập miếng gỗ vuông trong tay xuống bàn thật mạnh, phát ra âm thanh vang dội, ngay sau đó ông ta lớn tiếng quát: “Kẻ vừa tới hãy quỳ xuống!”

“Quỳ?” Khóe miệng La Chinh khẽ nhếch lên. “Ta quỳ trời, quỳ đất, quỳ cha mẹ, chưa bao giờ quỳ trước những cái khác!”

“Ngươi!” Sắc mặt người đàn ông trung niên lập tức trở nên lạnh lẽo. “Người không hiểu quy định thường hay chết rất thảm!”

“Quy định? Quỳ trong Huấn Giới Đường là quy định do ai lập ra? Là tông chủ Thanh Vân Tông? Hay là ngươi?” La Chinh hỏi ngược lại.

Lúc trước, để hiểu rõ về Luyện Ngục Sơn, ngay cả Huấn Minh Sơn, Huấn Giới Đường này La Chinh đều tìm hiểu cặn kẽ. Nghe nói ban đầu Huấn Minh Sơn vốn không có uy quyền lớn như vậy. Thế nhưng theo sự phát triển của Thanh Vân Tông, địa vị của nơi này bắt đầu được đề cao. Vì để thẩm vấn đám đệ tử tốt hơn, Huấn Giới Đường đã rập khuôn theo nha môn của vương triều Phần Thiên.

Nhưng quy định trong Thanh Vân Tông quả thật không có điều này.

La Chinh là đệ tử của Thanh Vân Tông, tất nhiên chỉ tuân thủ theo quy định của Thanh Vân Tông. Còn quy định của Huấn Giới Đường là cái gì vậy?

Người đàn ông trung niên này tên Tần Mộc, là đường chủ của Huấn Giới Đường. Những năm gần đây, đám đệ tử mà hắn thẩm vấn không được một ngàn thì cũng tám trăm, chưa từng gặp phải một thằng nhóc dám nói năng vô lễ như vậy với hắn.

Hắn đang định bùng nổ, định cho thằng nhóc này nếm mùi lợi hại, nhưng nghĩ đến lời nhắn nhủ của người kia, sắc mặt hắn lập tức thay đổi, nói: “Không quỳ cũng được, ngươi biết vì sao hôm nay ta gọi ngươi đến chứ?”

“Không biết!” La Chinh lắc đầu.

Hắn quả thật không biết rốt cuộc mình vi phạm quy định nào để bị gọi đến đây.

Sau khi tham gia thử luyện trảm yêu, La Chinh chưa từng trở lại Thanh Vân Tông. Vừa nãy ngay cả Tiểu Vũ Phong cũng chưa kịp lên thì hắn đã bị hai tên lính tuần tra dẫn đi. La Chinh nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mình đã phạm tội gì.

Tần Mộc cười lạnh: “Ngươi thật sự không biết?”

“Không biết chính là không biết, ta cần gì phải lừa ngươi?” La Chinh lạnh nhạt nói. Hắn cây ngay không sợ chết đứng, tất nhiên không chột dạ chút nào.

“Hừ, ngươi không biết, vậy để ta nói cho ngươi biết!” Tần Mộc chỉ vào La Chinh, gằn từng tiếng: “Vài ngày trước, ngươi tham gia thử luyện trảm yêu nhưng lại cấu kết với Yêu tộc, âm mưu sát hại Gia Cát Diệp, đệ tử Thanh Vân Tông chúng ta! Cấu kết với Yêu tộc, mưu hại đồng môn là tội lớn, bị vạn đao lăng trì cũng không hết tội!”

Nghe được ba chữ Gia Cát Diệp, La Chinh lập tức hiểu ra mọi chuyện. Hắn nhịn không được thở dài một hơi. Những người này, ngay cả một chút kiêng dè cũng không có! Cho dù muốn lấy mạng của hắn thì tùy tiện áp đặt một cái tội danh nào đó cũng tốt hơn cái này nhiều, thế mà lại nói hắn cấu kết với Yêu tộc…

Vương triều Phần Thiên đối địch với Yêu tộc đã ngàn năm, con người cấu kết với Yêu tộc là chuyện cực kỳ kiêng kị, là tội diệt tộc khó có thể dung tha!

Nhưng vẻ mặt La Chinh không có chút bối rối nào. Kẻ trước mắt này rõ ràng cái gì cũng không biết, lại muốn áp đặt một cái tội danh kỳ quái lên đầu hắn, hiển nhiên đã bị người sai bảo. La Chinh đoán người đứng sau có khả năng nhất là người của Gia Cát gia, rất có thể chính là vị Gia Cát Phong được gọi là Tam Phong Tử kia.

Nghĩ đến đây, La Chinh khẽ mỉm cười đáp: “Ngươi nói ta cấu kết với Yêu tộc, ta đây cũng thật muốn biết, ngươi định xử trí ta thế nào?”

Tần Mộc lạnh lùng nói: “Tội nặng như vậy, dù ở đâu cũng đều là tai họa diệt tộc. Nhưng ta đã điều tra rõ, người của La gia không hề tham dự vào việc này, một mình ngươi ngoan ngoãn đền tội là đươc!”

La Chinh đột nhiên bước lên hai bước, nhìn chằm chằm Tần Mộc, cười nói: “Tính mạng của ta ở đây, ai muốn lấy thì dựa vào bản lĩnh mà tới lấy. Nếu ngươi có bản lĩnh thì cũng có thể tới lấy! Không cần dùng mấy cái lý luận sáo rỗng kia, bởi ngươi còn chưa đủ tư cách!”

Một Huấn Giới Đường nhỏ bé, nói mấy câu linh tinh đã muốn định đoạt tội danh cho La Chinh, thật sự quá ngây thơ!

Cho nên La Chinh nói thẳng mục đích của bọn họ ra, nếu muốn đánh thì đánh thôi, nói đông nói tây, chụp bừa tội danh, đúng là quá nhàm chán! La Chinh cũng không có thời gian đứng đây nghe bọn họ lải nhải.

Tần Mộc tái mặt, cười lạnh với La Chinh: “Một khi đã như vậy, người đâu! Mang Thiên Tuyệt Bổng tới, ta muốn đánh chết hắn!”

Tần Mộc vừa dứt lời, lập tức có bốn người cầm bốn cây gậy dài ánh vàng rực rỡ đi từ trong Huấn Giới Đường ra. Thiên Tuyệt Bổng vốn dùng một loại gỗ kỳ lạ để tạo thành, cứng rắn như sắt thép, càng quan trọng hơn là, loại gỗ này có thể dễ dàng xuyên qua chân nguyên.

Dù dùng chân nguyên hộ thể, Thiên Tuyệt Bổng cũng có thể xuyên qua dễ dàng, đánh lên da thịt, cho dù là cao thủ Tiên Thiên cũng có thể bị đánh chết!

Thực ra lúc này Tần Mộc cũng có chút chột dạ. Huấn Giới Đường vốn không có tư cách lấy mạng người khác. Dựa theo quy định của Thanh Vân Tông, đệ tử trong tông chỉ khi phạm phải tội lớn như phản bội tông môn mới có thể xử tử, nhưng cũng phải được sự cho phép của những người cầm quyền trong Thanh Vân Tông. Còn những tội danh khác bình thường đều là nhốt trong Luyện Ngục Sơn.

Nhưng hắn được người khác nhờ vả, mục đích chính là lấy mạng La Chinh!

Huấn Giới Đường muốn lấy mạng người thật ra cũng có biện pháp gián tiếp. Ta không thể giết chết ngươi, nhưng là có thể khiến ngươi chết trong quá trình dụng hình. Đó cũng là một thủ đoạn gián tiếp.

Nếu La Chinh chống cự, Huấn Giới Đường càng có cớ để ra tay với hắn, nếu không chống cự, vậy cứ trực tiếp dùng gậy đánh chết hắn thôi!

Giờ phút này La Chinh đã chuẩn bị tốt để chiến đấu. Bất kể là ai, muốn lấy mạng hắn đều phải trả giá đắt, cho dù là con quái vật khổng lồ như Thanh Vân Tông này cũng không ngoại lệ!

Hắn vừa nhìn thấy bốn người trong Huấn Giới Đường cầm gậy bước ra liền cảm thấy vô cùng vui vẻ. La Chinh hắn không sợ nhất chính là bị đánh…

Hiện tại hắn đột phá lên Tiên Thiên Cảnh, đang lo không người đánh mình đây! Một khi đã như vậy, La Chinh tạm thời không hề phản kháng, cứ yên tâm “thưởng thức” một bữa gậy gộc trước đã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui