Bách Luyện Thành Thần

Dù sao Mạc Xán đã nói chắc như đinh đóng cột, lời lẽ lại chuẩn xác, cho dù nói thế nào, Mạc Hưu Ngôn cũng không thể cãi lại được.

Đương nhiên, đối với cường giả mà nói, khi bọn họ không tranh luận nổi thì sẽ bắt đầu lấy thế đè người rồi. Mạc Hưu Ngôn lạnh giọng nói: “Xán nhi, hôm nay có khách quý ở đây, đừng có nói bậy. Những chuyện trong nhà, về sau chúng ta lại bàn bạc!”

Nhưng Mạc Xán lúc này cũng rất quật cường, mặc dù đối mặt với gia chủ, cũng không có ý muốn nhượng bộ chút nào: “Tam thúc, về sau bàn bạc cũng được, thế nhưng vòng Hỗn Nguyên Huyết này không thể tặng được, bởi vì đây không phải đồ của người!”

“Im miệng!” Mạc Vũ cuối cùng cũng không nhịn được nữa.

Hắn thực sự hối hận, sớm biết vậy thì hắn đã ra tay ngay từ đầu là được rồi, thừa dịp Chu Thiên Ngưng chưa đến liền đuổi Mạc Xán và đám người bên cạnh hắn ra ngoài luôn cho xong.

Không nghĩ tới, giữ bọn họ lại đến bây giờ sẽ gây ra phiền phức như vậy, vô duyên vô cớ làm cho Chu Thiên Ngưng chê cười.

Đây đúng là chuyện đáng chê cười. Dù sao cũng là hắn tặng đồ cho người ta, vậy mà đồ lại là vật có chủ! Nghĩ đến chuyện vì Mạc Xán mà mình bị Chu Thiên Ngưng khinh thường, trong lòng Mạc Vũ lại dâng lên từng đợt sát ý.

Mạc Hưu Ngôn không nói gì. Dù sao lão ta cũng là trưởng bối, càng lớn chuyện thì lão càng khó rút ra được nên trước tiên cũng chỉ có thể quan sát thế cục, biện pháp tốt nhất là để con trai mình đè ép Mạc Xán!

Mạc Xán trời sinh nhát gan, là một phế vật, từ nhỏ đã sợ con trai mình, nói không chừng chỉ vì một tiếng gào này của Mạc Vũ, hắn sẽ nhượng bộ.

Nhưng Mạc Xán không hề nhượng bộ, đồng thời cũng không nói gì, bởi vì có người đã giành nói trước hắn.

Người nói chuyện là La Chinh.

“Im miệng? Vì sao lại muốn Mạc Xán im miệng?” La Chinh cười hì hì, nhưng trong mắt hắn lại không mang ý cười. Sau khi xem xong màn khôi hài này, La Chinh cuối cùng cũng hiểu rõ, tụ hội hôm nay đã định trước sẽ khó mà kết thúc một cách yên bình. Nên hắn chỉ có thể chọn thời điểm thích hợp nhất để mà nhảy ra.

“Ngươi cũng im miệng cho ta, đây là địa bàn của Mạc gia ta, một đệ tử ngoại môn nho nhỏ như ngươi có tư cách gì mà nói?” So với Mạc Xán, hận ý của Mạc Vũ đối với La Chinh lại càng sâu đậm hơn!

Mạc Xán đứng lên, giọng nói cứng rắn, lớn tiếng: “La Chinh là bạn của ta, ta là người Mạc gia, hắn đương nhiên có tư cách!”

Vốn hôm nay là ngày Mạc gia tụ hội, chính là một chuyện vui mừng, giờ đây khu vực bên này lại xảy ra chút tranh cãi, mọi người cũng đều hạ giọng.

Nhưng Mạc Xán lớn tiếng như vậy, lập tức thu hút hết ánh mắt của những khách mời khác.

“Ngươi là người Mạc gia? Ha ha! Mạc Xán, trong Mạc gia có chỗ nào cho ngươi dung thân? Ta cho ngươi biết, bắt đầu từ hôm nay, cửa lớn Mạc gia, Mạc Xán ngươi không có tư cách tiến vào thêm một bước! Người đâu, đuổi hắn ra ngoài cho ta!” Mạc Vũ bây giờ hoàn toàn xé rách mặt nạ. Lúc này hắn cũng đã tính toán, cứ đuổi đám Mạc Xán ra ngoài rồi sau đó nghĩ biện pháp hạ độc thủ!

Mạc Vũ vừa quát xong, lập tức có mấy hạ nhân tay cầm Thủy Hỏa côn, khí thế hung hăng chạy tới.

Thấy như vậy, Mạc Xán chán nản cười, lắc đầu có chút buồn khổ. Hắn mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại không thốt ra lời, kìm nén một lúc lâu rồi mới vỗ bả vai La Chinh, ý bảo La Chinh với Chương Vô Huyền và Chu Hiển cùng hắn rời khỏi đây.

Nhìn bộ dáng chán đến chết của Mạc Xán, trong lòng La Chinh cũng hơi rung động. Nghĩ đến lúc trước hắn ở La gia, còn không phải cũng chịu hết khổ sở giống vậy? Hôm nay hắn nhất định phải giúp Mạc Xán lấy lại uy thế.

Vì vậy La Chinh lắc đầu, bỗng nhiên cười nói: “Mạc Xán nếu họ Mạc thì chính là người của Mạc gia, mà hắn lại là bạn bè của ta, để ta xem hôm nay ai dám đuổi Mạc Xán ra ngoài!”

Mạc Vũ cười lạnh một tiếng, vung tay lên, mấy tên gia đinh lập tức vung gậy Thủy Hỏa, đập về phía La Chinh.

Đối mặt với những tên gia đinh kia, La Chinh nhíu mày, cánh tay đột nhiên vung lên, ngay khi cánh tay hắn chạm vào mấy cây Thủy Hỏa côn thì chúng lập tức gãy thành mấy khúc, đồng thời hắn đá ra một cước.

“Cút!”

Mấy tên gia đinh cùng lắm cũng chỉ là Luyện Tủy Cảnh mà thôi, làm sao có thể tránh được một cước của La Chinh? Trong nháy mắt đã bị La Chinh lần lượt đá bay ra ngoài.

“Đánh nhau rồi! Thằng nhóc Tiên Thiên Nhất Trọng kia cũng quá kiêu ngạo đi? Dám đánh người của Mạc phủ?”

“Mặc dù Mạc gia đã xuống dốc, nhưng dù gì cũng là sĩ tộc, Mạc Hưu Ngôn cũng là cường giả Chiếu Thần Cảnh, làm gì đến phiên một tiểu bối Tiên Thiên Nhất Trọng quát tháo!”

“Hắn làm ầm lên như vậy, khiến Mạc Hưu Ngôn mất hết mặt mũi. Quả này chết chắc rồi, chết chắc rồi!”

Lúc này, rất nhiều vị khách cũng không còn tâm tư ăn uống, nhao nhao rời khỏi bàn của mình, đứng lên vây xem.

Mạc Vũ cũng không còn tâm trí đâu để lấy lòng Chu Thiên Ngưng, hắn lạnh giọng cười nói: “Dám gây chuyện trong Mạc phủ chúng ta, không có mấy ai sống mà ra ngoài được đâu!” Mạc Vũ chạm vào ngón tay của mình rút ra một cây trường thương, nhắm thẳng vào La Chinh: “Nếu ngươi đã định ra tay, thì hẳn cũng đã tính đến cái chết của mình.”

Mắt thấy tình hình trở nên căng thẳng, Chu Thiên Ngưng kéo mấy vị nữ đệ tử Ngọc Nữ Phong lui vào một bên.

Lúc này, sắc mặt Mạc Vân cũng trắng bệch, trong lòng có chút lo lắng: “Ca, không nên đánh nhau, chuyện này cứ vậy đi!”

“Im miệng! Mạc Vân, đây không có chuyện của muội, thằng nhãi này dám làm loạn ở Mạc gia ta, nhất định phải trả giá thật lớn vì hành vi của hắn!” Mạc Vũ lúc này đã một lòng một dạ muốn lấy mạng La Chinh!

Mạc Hưu Ngôn là trưởng bối, lại là cường giả Chiếu Thần Cảnh, với thân phận của lão ta mà tham dự vào loại tranh chấp này trước mặt mọi người thì không ổn. Huống hồ mấy người Mạc Xán đưa tới, lợi hại nhất cũng chỉ là tên oắt Tiên Thiên Nhất Trọng kia, còn kém xa thực lực con lão nên lão cũng không cần ra tay.

Dù vậy, lão ta vẫn không quên nói thêm: “Vân nhi, chuyện này không liên quan gì đến con, bọn tiểu bối muốn so tài một chút thì cứ mặc bọn họ đi!” Mặc dù nói vậy, nhưng người sáng suốt đều nhìn ra Mạc Hưu Ngôn đang cổ vũ con trai mình đi dạy dỗ La Chinh.

Mạc Vân cắn cắn môi, không dám nói nhiều nữa.

Ngược lại Chu Thiên Ngưng trầm tĩnh nhìn Mạc Vân hỏi: “Mạc Vân, ngươi đang lo lắng cái gì?”

Mạc Vân lắc đầu nói: “Thiên Ngưng tỷ, ta sợ ca ca của ta chịu thiệt.”

Tuy Mạc Vân hiểu Mạc Vũ làm không đúng, nhưng Mạc Vũ dù sao cũng là ca ca nàng.

Mạc Vân làm bạn tốt của Chu Thiên Ngưng nên cũng đã nghe qua truyền kì về La Chinh, hiểu rằng thực lực La Chinh vượt xa bề ngoài!

Chu Thiên Ngưng khẽ cười nói: “Ca ngươi sẽ không chịu thiệt đâu.”

Mạc Vân chớp mắt một cái rồi hỏi: “Vì sao?”

“Bởi vì hắn ngay cả tư cách so đấu cùng La Chinh cũng không có, đổi cho cha ngươi tới còn tạm được.” Chu Thiên Ngưng thản nhiên nói.

Đôi mắt Mạc Vân lập tức trợn trừng, vẻ mặt không thể tin tưởng được. Tuy nghe Chu Thiên Ngưng kể rằng La Chinh từng đối phó với yêu tướng, trong thành Bạch Đế cũng nảy sinh mâu thuẫn với Gia Cát gia, biết thực lực La Chinh mạnh mẽ không gì sánh được, nhưng nếu nói thực lực của La Chinh có thể địch nổi cường giả Chiếu Thần Cảnh thì thật khiến người ta khó tin.

Chu Thiên Ngưng thấy phán đoán của mình không sai.

Lúc ở thành Bạch Đế, La Chinh lợi dụng chân khí đặc thù của mình, đã suýt nữa giết chết Hứa Hưu!

Lúc đó La Chinh mới chỉ là Nửa Bước Tiên Thiên, còn chưa tiến vào Tiên Thiên Cảnh.

Mà La Chinh bây giờ đã trở thành cao thủ Tiên Thiên, thực lực đã tăng rất nhiều, cứ cho là La Chinh không đánh lại được cường giả Chiếu Thần Cảnh, thế nhưng cũng có tư cách để đấu thử một trận.

Nhưng Chu Thiên Ngưng trên miệng thì nói như vậy, trong lòng thực ra lại có một chút lo lắng. Dù gì đây cũng là Đế Đô Phần Thiên, Chu gia của nàng cách nơi này cũng không xa, nàng tính toán trong lòng, nếu như Mạc Hưu Ngôn thực sự muốn ra tay, nàng sẽ triệu tập cao thủ trong tộc đến đây trước!

Lúc này còn một người khác cũng có chung dự định giống Chu Thiên Ngưng, đó chính là Chương Vô Huyền.

Chương Vô Huyền hiểu rõ thực lực của La Chinh, đối phó với Mạc Vũ nhất định không có vấn đề. Thế nhưng Mạc Hưu Ngôn tiến vào Chiếu Thần Cảnh đã lâu. Tuy rằng lão ta không phải là người nổi bật trong Chiến Thần Cảnh, thế nhưng với tuổi tác của lão ta hiện nay, chỉ sợ La Chinh cũng không phải đối thủ. Nếu Mạc Hưu Ngôn thực sự không cần mặt mũi, ra tay chèn ép La Chinh, Chương Vô Huyền không ra tay không được.

Trong lòng Mạc Vũ cực hận La Chinh, trường thương từ trong nhẫn tu di vừa nhảy ra tay, liền đâm thẳng ra.

Thương pháp mà Mạc Vũ luyện thành rất đặc biệt. Trường thương của hắn cũng không dài, độ dài thông thường sẽ là tám thước nhưng trường thương của hắn lại ngắn hơn hẳn ba thước.

Hơn nữa toàn bộ cán thương được làm từ cật của cây phong liễu, cực kì nhẹ. Có người nói cây phong liễu trăm năm với thân to bằng thùng nước nhưng cũng không nặng tới năm mươi cân. Nếu như cưa xuống đất, một người trưởng thành bình thường cũng có thể nâng được.

Cật cây phong liễu chính là phần tinh hoa ở chính giữa thân cây nên càng nhẹ hơn.

Dùng cật cây phong liễu làm cán thương, không chỉ có thể làm cho cán thương dẻo dai gấp mười phần mà trọng lượng gần như bằng không.

Bởi vì thương nhẹ, cho nên tốc độ cực nhanh.

Nháy mắt một cái, thương của Mạc Vũ đã đâm ra mười hai phát.

Tốc độ đâm thương này, đúng là đủ để cho hắn kiêu ngạo với người cùng cảnh giới. Bởi vì phương thức công kích chủ yếu của thương là do mũi thương xuyên qua tạo nên thương tích, loại vết thương này có lực phá hoại mạnh hơn rất nhiều so với kiếm đâm, đao chặt.

Thế nhưng trường thương cũng có một khuyết điểm, đó chính là thu chiêu quá chậm. Giả sử ngươi đâm ra một thương, sau khi người ta né được, đối phương sẽ theo thương mà phản kích, lúc này người sử dụng thương thường khó ứng phó.

Thế nhưng thương của Mạc Vũ ngắn nên thu chiêu hay ra chiêu đều cực nhanh, cơ bản che giấu được khuyết điểm của trường thương.

Hơn nữa thời điểm Mạc Vũ đâm thương cũng đã truyền chân nguyên vào trong trường thương, tạo nên từng đường đâm cứng rắn, sắc bén.

Chân nguyên hóa hình bao phủ trên mũi thương này kéo dài tới ba thước nên đã bù lại chiều dài bị thiếu của cán thương.

Mạc Hưu Ngôn nhìn thương pháp mà con trai mình đánh ra, không khỏi gật đầu, trên mặt cũng hiện ra vẻ hài lòng.

Mạc Vũ vẫn luôn là hy vọng của Mạc Hưu Ngôn, từ nhỏ năng lực lĩnh ngộ của hắn đã kinh người. Hơn nữa năm mười bốn tuổi, khi hắn chơi đùa ở ngoại ô Đế Đô, đã gặp được một vị cao nhân và được người đó truyền thụ cho bộ “thương pháp Liễu Diệp”. Bộ thương pháp kia, Mạc Hưu Ngôn từng tự mình điều tra, không ngờ đó lại là một bộ công pháp thiên giai.

Con trai mình có được cơ duyên lớn như vậy, lão là cha đương nhiên hy vọng hắn thành tài, vượt qua chính mình, dẫn dắt Mạc gia đi lên đỉnh cao.

Cho nên Mạc Hưu Ngôn dốc hết tiền tài của Mạc gia, trợ giúp Mạc Vũ chế tạo thanh “Vân Liễu Loạn Hoa Thương” kia.

Những năm gần đây Mạc gia vẫn trên đà suy bại, chính là bởi Mạc Hưu Ngôn đánh cược hết phần lớn tiền của lên người con trai mình!

Nhưng cũng may, biểu hiện của Mạc Vũ không khiến cho người làm cha như lão thất vọng, dù là tốc độ tu luyện hay thực lực đều vượt xa người cùng cảnh giới. Mặc dù hiện tại Mạc Vũ mới chỉ là Tiên Thiên Tứ Trọng, nhưng thực lực bản thân đã vượt xa người cùng giai, dựa vào phán đoán của Mạc Hưu Ngôn, cho dù Mạc Vũ có phải đối kháng với võ giả Tiên Thiên Thất Trọng cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui