Bách Luyện Thành Thần

Trong khi đi về dọc theo theo con đường cũ, La Chinh nhận ra thân thể của chính mình nhẹ như là lông vũ vậy, như thể chỉ cần nhảy nhẹ lên một cái thôi là có thể bay lên vậy.

Giờ đây hắn đã là Luyện Tạng Cảnh đỉnh phong, có thể giữ nhịp thở dài lâu hơn, thông thuận hơn, sức mạnh cũng được cải thiện thêm một chút. La Chinh chạy rất nhanh trên đường đi, rất nhanh sau đó liền trở về quảng trường ban đầu.

Những người không thông qua được khảo hạch hiện tại đã tự động rời khỏi nơi đây. Giờ phút này, những người còn lại trên quảng trường, chính là những người thông qua được Thử Luyện. La Chinh nhìn ước chừng một chút, có khoảng hơn nghìn người được thông qua. Tỉ lệ đào thải của cái Thử Luyện này rất cao, lên đến chín mươi phần trăm!

La Chinh vừa tiến vào quảng trường, liền có người hưng phấn chạy về phía hắn phất tay chào hỏi.

- La Chinh huynh! Huynh thông qua được khảo hạch rồi!

Ánh mắt của Mạc Xán nhìn vào miếng ngọc bội ở trên ngực La Chinh. Miếng ngọc bội kia hiển nhiên đã chuyển thành màu đỏ tươi.

La Chinh gật gật đầu, hỏi:

- Ta nghe người ta nói rằng phải đổi ngọc bội này thành Đệ Tử Danh Bài? Vậy đi nơi nào để đổi bây giờ?

Mạc Xán đưa La Chinh đi đến một góc của quảng trường. Tại đây có một cái bàn dài, Mạc Xán vừa đi vừa nói:

- Chính là ở nơi này. Sau khi đổi xong Đệ Tử Danh Bài, coi như cũng được xem là đệ tử thí luyện tạm thời của Thanh Vân Tông.

Dưới sự chỉ dẫn của Tại Mạc Xán, La Chinh đem ngọc bội lấy xuống, đặt lên trên bàn.

Ở phía đằng sau chiếc bàn dài, có hai người đang bận rộn kiểm tra những miếng ngọc bội. Một trong hai người liếc nhìn La Chinh rồi cầm miếng ngọc bội của La Chinh lên trên tay, sau đó nhìn xem xét qua miếng ngọc bội một hồi, hẳn là đang tin tức được ghi chép trên ngọc bội.

Sau khi kiểm tra xong, người nọ lại rút ra một mẩu thẻ gỗ nhỏ được viền bằng bạc và một con dao khắc khá bắt mắt.

Chỉ thấy người nọ quơ con dao khắc lên rồi khắc hai chữ to "La Chinh" lên trên thẻ gỗ. Kỹ năng chạm khắc khá tốt, như thể trong tay người kia không phải là con dao khắc mà là một cây bút, đang viết một cách nước chảy mây trôi vậy.

Sau một lúc, Đệ Tử Danh Bài của La Chinh rốt cuộc cũng đã được làm xong, người kia nói:

- Xin hãy giữ Đệ Tử Danh Bài của mình cho cẩn thận. Mời qua bên kia chờ!

La Chinh cầm tấm Đệ Tử Danh Bài tinh xảo này vào tay, sau khi vuốt vuốt một hồi, liền đi cùng Mạc Xán qua bên qua chờ đợi.

Bầu không khí trên quảng trường cũng không tốt cho lắm. Hơn nghìn người đều tìm lấy một góc cho riêng mình, đối với những người xung quanh đều lộ ra vẻ đề phòng.

Thử Luyện cũng không hẳn là một hệ thống đào thải thí sinh, chỉ cần người đó có thể chạy tới khoảng cách quy định là có thể thông qua rồi.

Tuy nhiên, ở phần thí luyện khảo hạch kế tiếp, độ khó trở lên lớn hơn rất nhiều. Hơn một nghìn người ở đây, bị loại hơn tám mươi phần trăm là bình thường như cơm bữa.

Chờ một hồi lâu sau, rốt cuộc cũng có người đi tới, tập hợp tất cả các đệ tử lại rồi đưa họ rời khỏi quảng trường.

Đi dọc theo một con đường phức tạp trong Thanh Vân Tông, sau đó mọi người dừng lại trên một ngọn núi thoai thoải. So với những ngọn núi cao dốc đứng của Thanh Vân Tông, ngọn núi này cũng không có gì nổi bật. Nhưng, thật kỳ lạ là toàn bộ ngọn núi đều đỏ như máu.

Bất luận là đất hay là thực vật, tất cả đều có chung một màu huyết hồng. Màu đỏ của huyết hồng này, so với sơn mạch xanh biếc ơ xung quanh, trông có vẻ cực kỳ chói mắt.

Nhìn thấy ngọn núi kia, Mạc Xán liền nói với La Chinh:

- Đây chính là Huyết Sắc Sơn trứ danh a!

- Huyết Sắc Sơn, ngọn núi này đúng như tên, rất đặc biệt!

Đây là lần đầu tiên trông thấy cảnh sắc này, ánh mắt của La Chinh cũng bị nó hấp dẫn.

- Có vẻ như thí luyện khảo hạch đệ tử lần này hẳn là "Huyết Sắc Thí Luyện" trong truyền thuyết.

- Huyết Sắc Thí Luyện này có điều gì đặc biệt sao?

La Chinh lại hỏi.

Từ quan điểm kiến thức, kỳ thực Mạc Xán không bằng La Chinh. Chỉ là, với tư cách là người của Đế Đô, Mạc Xán từ nhỏ đã có í chí, muốn tiến vào Thanh Vân Tông. Với quy củ trong Thanh Vân Tông, so với La Chinh, hiển nhiên Mạc Xán hắn thông thuộc hơn La Chinh nhiều. Ngay lập tức hắn liền giang giải:

- Ngọn núi này sở dĩ là có màu đỏ như máu, đó là vì ở trung tâm của sơn thể có chứa một loại khoáng thạch, gọi là Xích Huyễn Sa.

- Xích Huyễn Sa? Khoáng thạch được dùng để tạo ra ảo trận?

Lông mày của La Chinh nhướng lên. Xích Huyễn Sa này hắn có nghe nói qua, là tài liệu trọng yếu trong phương diện tu luyện ảo ảnh. Ví dụ như trong quá trình luyện chế ra Huyền Khí, lại dung nhập Xích Huyễn Sa vào trong, làm như vậy có thể tăng thêm tính hiệu quả trong việc mê hoặc cho kiện Huyền Khí này. Ngoài ra, loại quặng này còn thường xuyên được xử dụng trong ảo trận, cực kỳ hữu ích.

Mạc Xán gật gật đầu.

- Đúng vậy. Nghe nói Thanh Vân Tông lợi dụng Xích Huyễn Sa, đã biến cả ngọn Huyết Sắc Sơn này thành một đại ảo trận, được sử dụng cho việc thí luyện khảo hạch. Hôm nay chúng ta đến đây, chắc hẳn Thanh Vân Tông muốn tiến hành Huyết Sắc Thí Luyện rồi.

Về phần chi tiết về Huyết Sắc Thí Luyện, Mạc Xán cũng không biết quá rõ ràng. Nói tóm lại, Huyết Sắc Thí Luyện này chắc chắn là có liên quan đến ảo cảnh.

Thanh Vân Tông dẫn hơn một nghìn đệ tử tới chân núi để chuẩn bị cho việc thí luyện. Ở nơi đó có từng dãy nhà dân cư, trông cũng khá khí phái. Tất cả các đệ tử tham gia thí luyện đều được sắp xếp nơi ăn chỗ ở ở nơi đây.

Vào ban đêm, tất cả mọi người đều tranh thủ nghỉ ngơi rất sớm, chuẩn bị sẵn sàng cho Huyết Sắc Thí Luyện ngày mai.

Sáng sớm ngày hôm sau, hơn một nghìn đệ tử tham gia thí luyện bắt đầu tập hợp dưới chân núi.

Vào lúc này Thanh Vân Tông cũng không có đưa ra mệnh lệnh lên núi.

Sau khi chờ đợi ước chừng một canh giờ, mọi người mới hiểu ra vì sao, hóa ra là bọn họ đang chờ ai đó.

Ngoài một nghìn người thông qua Thử Luyện ra, còn có một nhóm người khác tham gia Huyết Sắc Thí Luyện. Những người này không ai khác, chính là những người thuộc sĩ tộc.

Bởi vì có đặc quyền, cho nên những người này không cần phải tham gia Thử Luyện.

So với những đệ tử thí luyện tham gia Thử Luyện, đám đệ tử sĩ tộc kia đúng là có phong cách hơn nhiều.

Mấy trăm chiếc Phi Thiên Liễn che khuất bầu trời, lướt không bay tới. Cùng đậu ở phía trước đó không xa, mỗi một đệ tử sĩ tộc tham gia Huyết Sắc Thí Luyện đều có ba, bốn người đi kèm. Những người đi cùng kia, có không ít người phảng phất tản mát ra từng đạo khí tức cường hãn.

Ngay lúc đám đệ tử sĩ tộc nhìn thấy đám đệ tử tham gia Thử Luyện, phần lớn trên mặt đều lộ ra tiếu ý, giễu cợt. Đó là một loại cảm giác cao cao tại thượng.

Sau khi bước xuống Phi Thiên Liễn, đám đệ tử sĩ tộc liền tụ tập lại cùng một chỗ, hình thành nên một đoàn thể nhỏ.

Vào lúc này, trong lòng một nghìn đệ tử thí luyện kia cũng có nhiều chỗ cảm thấy không được thoải mái. Tuy nhiên, đối với những người có tâm tính không tệ mà nói, để cho bọn họ đợi mấy canh giờ cũng được, bọn họ cũng không cảm thấy nôn nóng một chút nào. Thế nhưng chỉ vì chờ cho đám đệ tử sĩ tộc ngưu bức này đến, liệu có đáng để bọn họ mất thời gian để nãy giờ hay không?

Tuy tức giận trong lòng, những ai nấy cũng chỉ dám nhỏ giọng chửi bới vài câu mà thôi. Đối với đám đệ tử "rễ cỏ" bọn hắn, bọn hắn nào dám đắc tội với những đệ tử sĩ tộc này.

Huống hồ, bọn hắn đến đây là để tham gia Huyết Sắc Thí Luyện. Đám đệ tử sĩ tộc này tuy đều ngạo khí lăng nhiên, cực kỳ kiêu ngạo, nhưng bọn chúng đã được đào tạo tốt từ thuở nhỏ, được phục dụng các loại linh đan, dược liệu trân quý, có được công pháp mạnh mẽ. Vậy nên thực lực của đám đệ tử sĩ tộc này hẳn cũng sẽ không chênh lệch bao nhiêu so với bọn hắn. Nếu bây giờ ở đây làm chim đầu đàn, vậy lúc lên núi lại bị đám đệ tử sĩ tộc kia vây công, liệu có ai có thể chịu nổi?

Đúng vào lúc này, có một nhóm nhỏ đệ tử trong đám sĩ tộc lại hướng về phía đám đệ tử thí luyện mà bước tới.

Nhìn thấy dáng vẻ hung hăng của đám đệ tử sĩ tộc kia, chúng đệ tử tham gia Thử Luyện đều theo bản năng tách ra một con đường, phân tán ra hai bên. Ngay lúc này, ở giữa đám đệ tử tham gia Thử Luyện, vẫn có một người còn đang nhắm mắt đứng ở đấy. Người đang nhắm mắt này, không ai khác, chính là La Chinh.

La Chinh vẫn đứng tại chỗ, nhắm mắt lại dưỡng thần. Từ khi La Chinh phát hiện ra mình có thể đem tâm thần xâm nhập vào trong đầu, hắn vẫn thường xuyên duy trì trạng thái này, cũng chẳng hề để ý tới chuyện xảy ra xung quanh.

Bỗng cảm nhận được bầu không khí xung quanh có chút không đúng, lúc này hắn mới mở to hai mắt ra, lại nhìn thấy mốt đám đệ tử sĩ tộc quần áo đẹp đẽ quý phái đang tiến thẳng đến chỗ của mình.

La Chinh thậm chí còn nhìn trái nhìn phải, sau cùng mới nhận ra đám người kia đang đi đến chỗ hắn.

- Tìm ta có việc gì sao?

La Chinh tươi cười hỏi. Người không đụng ta, ta không đụng người. La Chinh hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ kéo thêm nhiều kẻ thù cho bản thân.

Ngay lúc này, trong đám đệ tử tộc kia đột nhiên có hai người bước ra. Một người là Vương Nhất Định, người còn lại chính là đường đệ của La Chinh, La Phái Nhiên.

Nhìn thấy La Phái Nhiên, trong mắt La Chinh liền hiện lên hàn ý, sắc mặt cũng trầm xuống, lạnh giống nói:

- La Phái Nhiên, chuyện giữa ta và ngươi, không cần phải liên lụy đến nhiều người như vậy.

Mặt La Phái Nhiên lộ ra nụ cười ảm đạm, đang muốn tiến đến nói chuyện, không ngờ Vương Nhất Định lại vỗ vỗ bả vai hắn, nói:

- Phái Nhiên, đừng nói nữa.

Sau đó hắn đi đến trước mặt La Chinh cười nói:

- Ta nghe nói ngươi có nhắn ta, nói rằng ta không nên nhúng tay vào chuyện của ngươi và La phái Nhiên?

- Vương công tử, mâu thuẫn giữa ta và La Phái Nhiên, chính là gia sự, không có liên quan gì tới ngươi.

La Chinh có nén lại lửa giận trong lòng, tỉnh táo nói.

Vương Nhất Định nhàn nhã bước lên hai bước, tay đùa bỡn với một miếng ngọc bội hình hồ điệp màu xanh lam, nói:

- Nếu như ta nói ta có liên quan thì sao?

- Xin Vương công tử giơ cao đánh khẽ.

La Chinh chắp tay nói.

- Ha ha, Vương Nhất Định ta chưa bao giờ nói chuyện không có đạo lý. Nếu ngươi muốn ta không nhúng tay vào, vậy thì phải đáp ứng ta một việc.

Vương Nhất Định ngẩng đầu lên nói.

- Việc gì?

La Chinh khẽ nhíu mày.

- Rút lui khỏi Huyết Sắc Thí Luyện của Thanh Vân Tông. Sau đó, đi đến cửa hàng của Vương gia ở phía Nam của thành, mua một thanh đao, đứng ở trên cầu Vị Thủy, rút đao tự vẫn. Rồi Vương Nhất Định ta sẽ bỏ qua chuyện này.

Giọng Vương Nhất Định vẫn giữ vẻ lạnh nhạt như vậy, phảng phất như đang nói ra một việc nhỏ chẳng đáng để nhắc tới vậy.

Nghe xong lời Vương Nhất Định vừa nói, một cảm giác tuôn trào dâng lên, lửa giận ngay lập tức lấp đầy lồng ngực. Một lúc sau, La Chinh bật cười lớn:

- Ha ha ha ha ha Ha…

Ngày hôm qua, La Chinh lại một lần nữa nhường nhịn. Bốn người mà Vương Nhất Định phái đến, La Chinh hắn cũng không có ra tay giáo huấn độc ác một lần nào. Nguyên nhân chủ yếu là do hắn không muốn đắc tội với Vương Nhất Định, Xét cho cùng, Vương gia dù sao cũng là sĩ tộc, mà hiện tại hắn lại một thân một mình.

Nhưng hiện tại, hắn lại nhận ra rằng, sự nhẫn nhịn của mình không hề có một chút tác dụng nào. Trong mắt Vương Nhất Định, La Chinh hắn chỉ như một con kiến hôi mà thôi. Đối phương căn bản không có ý muốn hắn đáp ứng việc gì. Trong nội tâm của người này, hắn cơ bản đã là một người chết, không hề có tư cách để đàm phán.

Đối với loại này người, nhẫn nại là vô dụng!

- Họ Vương kia, ngươi thật sự cho rằng ta sợ ngươi sao? Muốn ra rút lui khỏi Huyết Sắc Thí Luyện? Muốn ta rút đao tự vẫn sao? Bước đến đây! Mạng ta ở chỗ này, để ta xem ngươi liệu có bản lĩnh để đến lấy hay không?

Dứt lời, một cổ khí thế mãnh liệt từ người La Chinh bạo ra. Mặt mày lạnh lẽo tựa như sát thần, lệ khí vô cùng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui