Bách Luyện Thành Thần

“Hậu sinh khả úy? Ha ha! Vương Yến Diêu, chẳng qua ngươi chỉ già hơn ta mấy tuổi, cho dù bước vào Chiếu Thần Cảnh thì chắc gì đã mạnh hơn ta? Rốt cuộc là ai cho ngươi dũng khí gọi ta là hậu sinh?” La Chinh cười lạnh.

Toàn bộ đệ tử có mặt ở đại hội toàn phong còn đang hăng say thảo luận chuyện La Chinh là ca ca của La Yên, cũng vì chân tướng này mà khiếp sợ.

Lúc này lại nghe được lời La Chinh nói, mọi người càng nghẹn họng, trố mắt đứng nhìn.

Lúc trước, La Chinh thể hiện ra thực lực mạnh mẽ, nhưng đó là so với nhóm đệ tử đứng đầu ba mươi ba phong.

Chiến thắng Gia Cát Hi đã là một kỳ tích đối với cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng mà rồi. Sau đó hắn lợi dụng chân nguyên màu tím đen quỷ dị mà áp chế Châu Đan, đó chính là kỳ tích trong kỳ tích.

Nhưng…

Cho dù là Gia Cát Hi hay Châu Đan cũng chỉ là đệ tử đứng đầu ba mươi ba phong thôi. Ở ba mươi ba phong, bọn họ đúng là sự tồn tại đứng đầu, thực lực có thể gần bằng đám người Hoa Thiên Mệnh, Tả Vân, Ngô Tà, nhưng vẫn có sự chênh lệch rõ rệt với nhóm đệ tử thân truyền.

Năm đó Vương Doãn cũng là Tiên Thiên Nhị Trọng, là đệ tử thân truyền nên đã phô bày thực lực vượt xa những đối thủ cùng giai.

Ba ngôi vị đứng đầu bảng xếp hạng mỗi kỳ đại hội toàn phong thường thuộc về đệ tử thân truyền, trong lịch sử chỉ có lác đác mấy lần bị đệ tử ba mươi ba phong chiếm giữ. Khi đệ tử thân truyền cường thế, thậm chí ngay cả tốp 20, các đệ tử ba mươi ba phong cũng không thể chen chân.

Từ việc này có thể nhìn ra sự chệnh lệch giữa đệ tử ba mươi ba phong và đệ tử thân truyền. Số lượng đệ tử thân truyền mặc dù ít, nhưng lại có vô số tài nguyên từ Thanh Vân Tông, hơn nữa còn có sư phụ tự mình chỉ dạy! Chẳng có đệ tử thân truyền nào có thể bị xem thường.

Mà cho dù ở trong hàng ngũ đệ tử thân truyền thì Vương Yến Diêu vẫn là người nổi bật!


Dựa theo xếp hạng trên Thanh Vân Bảng, năm ngoái Vương Yến Diêu đã tiến vào tốp mười lăm, chẳng qua thứ hạng của đệ tử thân truyền ở Thanh Vân Bảng không thể nói lên được nhiều điều, bởi họ rất ít khi ra tay, tốc độ tiến bộ cực kỳ nhanh, thứ hạng này căn bản không cụ thể hóa thực lực chân chính của họ.

Có lẽ thứ hạng của Vương Yến Diêu trên Thanh Vân Bảng thuộc tốp 15, nhưng thực lực của hắn có thể đứng ngang ngôi vị đệ nhất! Khả năng này không phải là không có!

Nếu đám đệ tử nhát gan của ba mươi ba phong chạm trán Vương Yến Diêu sẽ giống như khi đối mặt với một vị tiền bối thực lực cao cường vậy, ngay cả nói chuyện cũng còn nói không rõ.

La Chinh nói ra những lời này thật sự quá ngông cuồng!

Lúc này sắc mặt vẫn luôn bình thản ung dung của Vương Yến Diêu đã càng khó coi hơn. Cho dù hắn nói gì, La Chinh cũng có thể phản kích một cách sắc bén, còn hắn lại vì sự khoe khoang của mình mà không cách nào phản bác được, nghẹn ở trong lòng khiến sắc mặt hắn tái xanh.

Nhưng Vương Yến Diêu dù sao cũng là Vương Yến Diêu. Có thể đi tới bước này, hắn cũng hiểu một võ giả lúc nào cũng phải giữ vững sự tỉnh táo. Vương Yến Diêu vận chuyển chân nguyên, trong tay hắn nở rộ một đóa hoa sen trắng cực kỳ đẹp đẽ, ngay sau đó liền bóp nát nó để từng luồng ý lạnh như băng tràn ra khỏi đóa hoa.

Chỉ chốc lát sau, sắc mặt hắn đã trở lại như bình thường, thậm chí còn nở nụ cười thản nhiên: “Không tệ. La Chinh, ngươi đã thành công chọc giận ta. Ta biết ngươi đang tính toán chuyện gì. Trông cậy vào việc chọc giận khiến ta mắc sai lầm, ngươi sẽ có một tia hi vọng thắng được ta sao? Ngươi thật sự làm được! Nhưng ngươi nhất định sẽ vì thế mà phải trả giá đắt!”

Vương Yến Diêu vừa mới dứt lời, một luồng ánh sáng đỏ rực đột ngột xuất hiện bên cạnh hắn, phảng phất như vô số ngọn lửa nhỏ tỏa ra tia sáng, ngay sau đó nở rộ thành những đóa hoa sen. Sau khi xuất hiện, những đóa hoa đó liền tràn về phía La Chinh.

“Trong thời gian này, thực lực của Vương Yến Diêu dường như lại có tiến bộ, trước kia ta chưa từng nhìn thấy những đóa hoa sen trắng kia. Nhưng dù hắn tiến bộ bao nhiêu, hôm nay ta cũng sẽ liều mạng đấu một trận, chẳng những vì chính mình, mà còn vì La Yên!”

Đối mặt với những đóa hoa sen của Vương Yến Diêu, sáu Thiên Ma Mị Ảnh phía sau La Chinh lập tức tràn ra, va chạm mãnh liệt với chúng bằng tốc độ và sức mạnh không hề thua kém…


Trên đài cao, Thạch Kinh Thiên ngồi trên chiếc ghế rộng rãi, một tay đặt trên thành ghế, nghiêng đầu nhíu mày, chất vấn: “Từ trưởng lão, ngươi nói trong Thanh Vân Tông, ta làm tông chủ có phải ngày càng không có cảm giác tồn tại hay không?”

Từ trưởng lão nghe được lời Thạch Kinh Thiên nói, trong lòng run lên, cẩn thận hỏi: “Tông chủ nói vậy là ý gì?”

“Ngươi nói xem, La Chinh là đệ tử có tiềm lực như thế, hơn nữa còn là ca ca của La Yên! Nhưng ta đây làm tông chủ thế mà hoàn toàn không hay biết, rốt cuộc là tại sao?” Thạch Kinh Thiên cảm thấy rất bất thường, cực kỳ bất thường! Với biểu hiện thiên phú của La Chinh, cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng mà có sức mạnh sánh ngang với cường giả Chiếu Thần Cảnh, loại đệ tử này ít nhất cũng có thiên phú cấp Thiên. Tuy Thạch Kinh Thiên không thường qua lại trong Thanh Vân Tông nhưng chẳng lẽ cả trưởng lão, chân nhân của Thanh Vân Tông cũng mù hết cả rồi? Hay những chấp sự kia cũng là người mù?

Suy cho cùng, Thanh Vân Tông cũng là tay sai của Vân Điện, giúp Vân Điện tìm kiếm đệ tử thiên tài trong Đông Vực! Để có thể tìm kiếm một cách tối ưu nhất, Thanh Vân Tông đã xây dựng một bộ quy tắc hợp lý, ví dụ như chấp sự phát hiện có đệ tử ưu tú tu luyện ở bí cảnh sẽ trực tiếp báo cáo lên trên, mà phần thưởng khi chiêu mộ được đệ tử thiên tài này cũng sẽ chia cho những chấp sự đó.

Như vậy, chỉ cần đệ tử có biểu hiện ưu tú, bình thường sẽ không bị mai một.

Mà hôm nay La Chinh mới là cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng đã có thể vượt mọi trở ngại thẳng tiến ở đại hội toàn phong, đánh đến mức độ này cũng đủ để nói rõ thiên phú của hắn.

Theo phán đoán của Thạch Kinh Thiên, thiên phú của La Chinh có thể xưng là thiên phú cấp Thiên!

Thế giới vốn không công bằng, có vài người sở hữu thiên phú võ đạo mạnh hơn những người khác rất nhiều. Cho nên có người đã phân chia thiên phú thành ba loại: Thiên, Địa, Nhân. Theo đánh giá chung về mặt bằng thực lực nơi Đông Vực, thiên phú cấp Nhân gần như đã là cấp bậc thiên tài, những đệ tử đó sớm muộn gì cũng sẽ bước vào Chiếu Thần Cảnh.

Còn thiên phú cấp Địa đủ để nhận được sự coi trọng tuyệt đối của Thanh Vân Tông, cho dù là đệ tử thân truyền hay đệ tử nội môn đứng đầu ba mươi ba phong thì gần như một nửa trong số đó có thể xưng là thiên phú cấp Địa.


Mà thiên phú cấp Thiên thì vô cùng hiếm thấy, đệ tử có thiên phú cấp Thiên không chỉ nhận được sự coi trọng của Thanh Vân Tông, mà thậm chí cả con quái vật lớn khổng lồ bao trùm phía trên Thanh Vân Tông là Vân Điện cũng cực kỳ coi trọng!

Có điều, những cấp bậc thiên phú vừa nói vốn dùng để đánh giá khả năng trưởng thành trong tương lai của một đệ tử! Cái tiêu chuẩn này cũng hơi mông lung, chỉ có thể dùng sự so sánh nhất định mới thể hiện ra.

Với con mắt của Thạch Kinh Thiên, hắn nói La Chinh có thiên phú cấp Thiên, trên thực tế cũng có chút dè dặt. Hắn cảm thấy thiên phú của La Chinh ít nhất phải là cấp Thiên, nhưng thực ra dựa trên biểu hiện khủng bố của La Chinh mà nói, rất có thể là thiên phú cấp Thánh!

Thiên phú La Chinh biểu hiện ra tất nhiên khiến Thạch Kinh Thiên kinh ngạc, nhưng còn chưa đủ để vì thế mà tức giận.

Điều khiến Thạch Kinh Thiên tức giận chính là, vì sao La Chinh là ca ca La Yên mà không ai nói cho hắn biết?

Cô nhóc La Yên này vô cùng quan trọng, nhưng ca ca nàng đã bước vào Thanh Vân Tông mà lại không có một ai nhắc nhở về sự tồn tại của La Chinh. Vào thời khắc này, Thạch Kinh Thiên chỉ cảm thấy đám người phía dưới hoàn toàn không coi tông chủ hắn ra gì.

“La Chinh được Tô Linh Vận thu về dưới trướng Tiểu Vũ Phong, có thể mọi người kiêng dè thân phận Tô Linh Vận…” Từ trưởng lão suy nghĩ một lúc lâu mới nghĩ ra được lý do này.

“Tô Linh Vận? Chính là con gái của Tô khiêm?” Thạch Kinh Thiên cau mày hỏi.

Từ trưởng lão gật đầu: “Tô Linh Vận là đạo sư của La Chinh, không thể không biết chuyện, có lẽ nàng không định báo.”

“Tạm thời không quản tiểu nha đầu đó. Từ trưởng lão, ta biết ngươi đang giải vây cho những chân nhân, trưởng lão kia. Tô Linh Vận chẳng qua chỉ là một đạo sư trên Tiểu Vũ Phong mà thôi, cho dù muốn đè ép mọi chuyện thì cánh tay cũng không thể dài đến vậy. Chẳng lẽ La Chinh chưa từng tới bất kỳ bí cảnh tu luyện nào? Không một ai, không có bất kỳ chấp sự nào lặng lẽ báo cáo? Ta không tin! Tra cho ta! Lập tức phái người đi thăm dò bản ghi chép quá trình tu luyện mấy tháng vừa qua của La Chinh! Ta muốn hỏi những chấp sự kia một chút, ánh mắt bọn họ có phải đều đặt dưới mông rồi phải không?” Thạch Kinh Thiên quyết không buông tha.

Đối mặt với lửa giận của Thạch tông chủ, Từ trưởng lão không dám chậm trễ, lập tức phân phó xuống dưới, sai người điều tra quá trình tu luyện mấy tháng này của La Chinh…

Bên này Từ trưởng lão đang xoa dịu lửa giận của tông chủ, bận rộn đến mức lửa xém lông mày, mà trận đấu trên võ đài thì ngày càng kịch liệt.


Những đóa hoa sen yêu dị không ngừng bung nở, tạo thành một làn sóng hoa sen cuồn cuộn tràn về phía La Chinh.

La Chinh từng nếm mùi đau khổ từ những đóa hoa sen này, một đóa hoa có trọng lượng mười đỉnh. Nếu bị chúng bám trên người thì sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng tới tốc độ của hắn.

Không chỉ có vậy, Vương Yến Diêu phát ra từng luồng Liên Hoa Sát Ý bao phủ hắn, muốn dùng Liên Hoa Sát Ý có uy lực cao cường để áp chế.

“Ta há lại dễ dàng bị ngươi áp chế vậy sao? Nằm mơ!”

Sức ảnh hưởng từ Liên Hoa Sát Ý của Vương Yến Diêu tới La Chinh không ngừng giảm xuống, giờ phút này La Chinh chân đạp kiếm bộ, không ngừng di chuyển trên sàn đấu, đồng thời thao túng sáu Thiên Ma Mị Ảnh hung hăng va chạm với những đóa hoa sen kia.

“Bụp bụp bụp…”

Sức mạnh của Thiên Ma Mị Ảnh cường đại thế nào?

Sau cú va chạm, những đóa hoa sen trở nên nát bấy, hóa thành hàng nghìn, hàng vạn cánh hoa rơi lả tả trên nền võ đài, cuối cùng trở thành một đống hỗn độn. Chỉ chốc lát sau, chúng liền biến thành vô số luồng chân nguyên tiêu tán trong không gian. Mượn nguyên khí của đất trời thì sớm muộn gì cũng phải trả lại.

Uy lực của Thiên Ma Mị Ảnh tuy cường hãn, nhưng dù sao hiện tại La Chinh cũng chỉ có thể triệu hồi được sáu cái, còn Vương Yến Diêu chỉ cần phất tay một cái liền có mấy chục, mấy trăm đóa hoa sen xuất hiện. Tuy phần lớn hoa sen đều bị Thiên Ma Mị Ảnh đè nát, nhưng vẫn có một phần lọt qua khe hở giữa các Thiên Ma Mị Ảnh, bám sát La Chinh không ngừng.

Đối mặt với mấy đóa hoa sen, La Chinh không hề sợ hãi. Ban đầu hắn đã có thể chống cự áp lực của chúng thì hiện tại còn tốt hơn, có thể lợi dụng chân nguyên Thiên Ma hấp thu chúng.

Nhưng khi chân nguyên Thiên Ma mà La Chinh phóng ra vừa tiếp xúc với những đóa hoa sen kia, trong nháy mắt, chúng đột nhiên biến đổi màu sắc. Vốn dĩ hoa sen đã cực kỳ rực rỡ, giờ phút này còn lóe ra hào quang đỏ rực càng thêm yêu dị.

Biến hóa bất ngờ xuất hiện khiến La Chinh dấy lên cảnh giác, lập tức lùi về phía sau.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận