Bách Luyện Thành Thần

Trong Thanh Vân Tông, tông chủ là người có quyền lực lớn nhất. Nếu không phải bởi vì Tô Khiêm của vương triều Phần Thiên lấy thiên phú kinh người mà vùng lên rồi gia nhập Vân Điện, thì tông chủ Thanh Vân Tông chẳng khác nào thái thượng hoàng trong Đông Vực.

Sau đó là phó tông chủ, trưởng lão, tiếp đó mới là chân nhân.

Cái gọi là chân nhân trên thực tế chỉ là dựa vào tuổi tác và cảnh giới nhất định. Với thiên phú của bọn họ, nếu không gặp được cơ duyên lớn thì chỉ có thể bò lên tới cái chức chân nhân trong Thanh Vân Tông mà thôi. Vân Điện thần bí uy phong tuyệt đối không bao giờ thu nạp bọn họ.

Trước đây La Chinh và nhóm chân nhân kia từng có mâu thuẫn. Hôm đó trong lúc thẩm vấn, người xét xử La Chinh chính là Tử Thanh chân nhân.

Biết được đối thủ của mình lại là đệ tử của Tử Thanh chân nhân, La Chinh tất nhiên sẽ sinh lòng cảnh giác.

Khương Thế Ly không mặc trường bào tím của đệ tử thân truyền mà mặc một chiếc áo đen đơn giản. Dung mạo gã đen gầy, đứng nơi đó tựa như một đứa trẻ cô độc, lầm lũi. Điều kỳ quái là trên người gã không tỏa ra chút khí thế nào! Nếu không nói gã là Khương Thế Ly, thì chẳng ai nghĩ kẻ có tướng mạo tầm thường trước mắt này lại là một trong những đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông!

Dù là ai thì cũng có khí thế của mình, như trẻ con thì có sự “ngây thơ”, tướng quân có “sát khí”, văn nhân có “Nho khí”… Chẳng qua khí thế của người bình thường yếu hơn khí thế của võ giả rất nhiều.

Dù sao khí thế vẫn căn cứ vào khí huyết để quyết định. Võ giả bình thường đã trải qua tu luyện nên khí huyết mạnh mẽ hơn người bình thường, có thể nói là “khí mạnh như trâu”, khí thế phát ra một cách tự nhiên và cường đại.

Nhưng Khương Thế Ly có thể hoàn toàn thu lại khí thế của mình, hiển nhiên có bí pháp che giấu khí thế.

Sau khi bước lên võ đài, chân nguyên trong cơ thể La Chinh đã chậm rãi vận chuyển. Hắn không sợ người như Vương Yến Diêu, nội tâm yếu ớt. La Chinh có thể nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Vương Yến Diêu, nhưng Khương Thế Ly trước mắt lại cho La Chinh một loại cảm giác quỷ dị khó lường.

Khi trọng tài tuyên bố trận đấu bắt đầu, Khương Thế Ly đột ngột nở nụ cười kỳ quái, không nói lời nào, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào liền lập tức ra tay!

Chân nguyên màu đen trên người gã tập tức tràn ra, không ngừng uốn lượn phía sau, phảng phất như những thước vải rách nát, mà Khương Thế Ly tựa như một u linh vẫn lơ lửng bay ở độ cao cỡ nửa người.

Những bóng đen cuồn cuộn bao vây xung quanh Khương Thế Ly và La Chinh, trôi lập lờ giữa không trung. Chúng rất khác Thiên Ma Mị Ảnh. Thiên Ma Mị Ảnh của La Chinh chẳng qua là một hình ảnh do La Chinh tạo ra, còn những bóng đen này lại cực kỳ giống bản thể của Khương Thế Ly, tựa như một phân thân của gã vậy.


“Chân nguyên hóa hình lại hóa thành bản thể ư? Công pháp của người này thiên về ảo thuật và ám sát.” La Chinh lờ mờ hiểu được mục đích của Khương Thế Ly khi tạo ra không ít bóng đen trên võ đài. Chúng hòa thành một thể cùng thân thể mặc áo đen của gã, trở thành nơi che giấu tốt nhất cho gã. Khương Thế Ly đang biến võ đài trở thành hoàn cảnh có lợi với mình.

La Chinh nhanh chóng phóng thần thức của mình ra, tập trung trên người Khương Thế Ly, không dám thả lỏng chút nào. Khương Thế Ly biết rõ thần thức của La Chinh đang thăm dò gã, giờ phút này cũng không vội vã tấn công mà luôn tay sắp đặt từng đám bóng đen. Bóng đen trên võ đài càng lúc càng nhiều, tình huống càng hỗn loạn thì càng có lợi với gã.

Ước chừng sau mười nhịp thở, tốc độ của Khương Thế Ly chợt tăng nhanh, thân hình của gã lập tức thoát khỏi sự thăm dò của La Chinh, biến mất trên sàn đấu.

“Ẩn mình ư?” La Chinh nhướng mày, nhìn chằm chằm đám bóng đen lơ lửng trước mắt. Lúc này La Chinh đã không thể xác định được vị trí chính xác của Khương Thế Ly.

Đối với loại phương pháp tấn công kiểu ám sát này, La Chinh quả thật không có kế sách phá giải hiệu quả. Quan trọng nhất là Khương Thế Ly gần như che giấu hoàn toàn thân thể và hơi thở của mình, hiện tại La Chinh chỉ có thể bất động chờ cơ hội, đến khi Khương Thế Ly bắt đầu ra đòn tấn công mới có thể tiến hành phản kích.

Nhưng là Khương Thế Ly sẽ cho La Chinh cơ hội đó sao?

Khương Thế Ly trôi lơ lửng trong một bóng đen, bình thản nhìn La Chinh. Gã đã coi La Chinh là mục tiêu nhất định phải diệt trừ, nhưng không để sát ý tràn ra chút nào. Che giấu sát ý chính là thiên phú của Khương Thế Ly.

Khác với phần lớn võ giả, mặc dù Khương Thế Ly cũng tu luyện võ đạo, nhưng gã chủ yếu tu luyện công pháp ám sát.

Trong Đông Vực từng có một chủng tộc tên Ảnh tộc. Nghe nói tổng bộ của chủng tộc này nằm ở phía bên kia của đại lục, còn Ảnh tộc ở Đông Vực chẳng qua chỉ là một nhánh nhỏ mà thôi. Nhưng cho dù chỉ là một nhánh nhỏ thì bọn họ cũng đã ghi lại nhiều dấu ấn nổi bật trong lịch sử Đông Vực!

Số lượng Hoàng Đế bỏ mạng trong tay thích khách Ảnh tộc ít nhất phải hơn mười người, cho dù là hoàng đế của vương triều Phần Thiên cũng đã có ba người chết trong tay họ.

Người Ảnh tộc tinh thông đạo ám sát, cho dù đối mặt với đối thủ có thực lực mạnh mẽ hơn nhiều, bọn họ cũng tự tin kết liễu được đối phương.

Chính bởi vậy, đối với vương triều Phần Thiên và bảy đại sĩ tộc, sự tồn tại của Ảnh tộc là một mối uy hiếp. Không có bất kỳ vị quân chủ hay cường giả nào thích có một sát thủ có thể đứng bên giường uy hiếp tính mạng của mình.


Cho nên ba trăm năm trước, vương triều Phần Thiên đã bắt tay với Thanh Vân Tông và bảy đại sĩ tộc tiến hành truy sát Ảnh tộc. Một nhánh nơi Đông Vực của chủng tộc ám sát này từ từ sụp đổ, mãi cho đến ba trăm năm sau vẫn chưa thể khôi phục.

Khương Thế Ly là thiên tài mạnh nhất ra đời trong ba trăm năm nay của Ảnh tộc ở Đông Vực!

Gã trời sinh có thiên phú che giấu khí tức một cách hoàn mỹ và lực linh hồn vượt xa những người cùng tuổi. Chỉ dựa vào hai điều này đã đủ để gã tiến rất xa trên con đường sát thủ.

Mục tiêu của gã là rời khỏi Đông Vực, trở về bên kia đại lục, trở lại tổng bộ Ảnh tộc, sau đó phân cao thấp với nhóm thiếu niên thiên tài cùng tộc. Dù Thanh Vân Tông hay Vân Điện thì cũng chỉ là hòn đá kê chân của gã mà thôi.

Làm một thích khách, thu thập tình báo là cửa ải quan trọng nhất. Vậy nên mặc dù đây là lần đầu tiên Khương Thế Ly xuất chiến, nhưng toàn bộ thông tin về từng trận đấu diễn ra trong đại hội toàn phong, đặc điểm riêng biệt và thực lực của từng đệ tử gần như đều đã nằm trong đầu gã!

Đệ tử tên La Chinh trước mắt là một cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng, nhưng đã bộc lộ thực lực ngay cả Khương Thế Ly cũng phải cảm thấy kinh ngạc. Thiếu niên này gần như có thiên phú không thua gì gã. Cao thủ Tiên Thiên Nhị Trọng đã có sức mạnh như thế, nếu hắn bước vào Chiếu Thần Cảnh, há chẳng phải có thể trấn áp toàn bộ cường giả Chiếu Thần Cảnh hay sao?

Khi Khương Thế Ly đang đứng trong góc khuất lẳng lặng quan sát tiến trình của đại hội toàn phong, sư phụ của gã - Tử Thanh chân nhân bỗng bảo gã chuẩn bị ra sân, hơn nữa nói đối thủ là La Chinh, đồng thời yêu cầu gã phải giết chết đối phương.

“Giả bộ sơ suất ám sát La Chinh trên võ đài!”

Khương Thế Ly chưa bao giờ ghen tỵ với bất kỳ thiên tài nào, cũng sẽ không sợ hãi khi phải so đấu với bất kỳ thiên tài nào, bởi vì gã chính là thiên tài trong thiên tài. Hơn nữa chỉ khi tôi luyện, rèn giũa cùng thiên tài thì danh tiếng gã mới có thể vang xa. Đánh một trận với La Chinh, gã vốn đầy lòng mong đợi.

Quan trọng hơn là, sư phụ để cho mình giết hắn!

Mỗi kỳ đại hội toàn phong đều có đệ tử chết trên võ đài, đây là cái gọi là quyền cước không có mắt.

Nhưng bình thường không ai dám hiên ngang giết người trên sàn đấu.


Có thể tự tay loại bỏ một thiên tài, suy nghĩ đó khiến Khương Thế Ly cảm thấy hưng phấn tột cùng. Gã hết sức ung dung chấp thuận đề nghị này của sư phụ.

Khương Thế Ly rất tự phụ, gã tự tin mình có thể kết liễu La Chinh trong nháy mắt.

Hơn nữa đối với Khương Thế Ly mà nói, La Chinh tựa như một con mồi, gã thích nhất là được chứng kiến con mồi giãy giụa trong tay, lộ ra vẻ mặt sợ hãi, sau đó chết tức tưởi không cam lòng. Gã muốn thể nghiệm một cách trọn vẹn cảm giác đó.

Đám bóng đen kia chính là sát trận Ám Ảnh của Khương Thế Ly, là cái lưới gã tự tay dệt nên.

Nhưng giờ này khắc này, vẻ mặt của La Chinh lại khiến Khương Thế Ly có chút khó chịu. Đã rơi vào trong lưới của gã rồi, đáng lẽ hắn phải lộ ra vẻ mặt sợ hãi, ít nhất cũng phải có chút bối rối chứ?

Nhưng Khương Thế Ly không hề thấy chút bối rối nào trên gương mặt La Chinh. Ngược lại, hắn vẫn vô cùng bình tĩnh thong dong, không có một chút giác ngộ nào của con mồi!

Như vậy thì hoàn toàn vô nghĩa!

Khương Thế Ly cảm thấy cần phải cho hắn một chút áp lực.

“Khà khà khà…”

Khương Thế Ly đột ngột phát ra một trận cười kinh người.

Tạo dựng một bầu không khí áp lực, đè nén có thể đả kích sự tự tin của con mồi, khiến bọn họ kinh hãi, thậm chí hỗn loạn đến nỗi lộ ra sơ hở, đây là phương pháp thích khách thường xuyên sử dụng.

Ví dụ như khi ám sát lúc đêm khuya, có vài thích khách thậm chí còn bắt chước âm thanh của ma quỷ, đợi đến khi con mồi hoảng loạn thì ra tay giết chết.

Lúc này, tất cả bóng đen trên võ đài đồng thời phát ra tiếng cười giống hệt Khương Thế Ly, nếu chỉ dựa vào âm thanh thì căn bản không thể xác định được vị trí của gã.

“Ngươi có thể cười à, ta còn nghĩ ngươi là người câm đấy!” La Chinh bỗng nhiên lên tiếng.

Tiếng cười của Khương Thế Ly đột nhiên im bặt. Nghe được lời La Chinh nói, Khương Thế Ly cảm thấy mình đã làm một chuyện ngu ngốc, thậm chí còn cảm thấy như bị La Chinh trêu chọc. Cơn giận lặng lẽ dâng lên trong lòng gã.


Trong nháy mắt, La Chinh chợt cử động, sáu bóng Thiên Ma Mị Ảnh xuất hiện từ phía sau hắn rồi đột ngột lao tới.

Khương Thế Ly hít sâu một hơi, thân thể ẩn nấp trong bóng đen cuối cùng khẽ di chuyển, một Thiên Ma Mị Ảnh gần như đã bay sượt qua tai gã!

Mặc dù giao phong ngắn ngủi, nhưng lại cực kỳ hung hiểm.

La Chinh nhướng mày, cười khẽ: “Đáng tiếc! Công pháp ẩn thân của ngươi đúng là lợi hại, chẳng qua bị ta chọc giận mới làm lộ vị trí.”

Cảm giác của người này quá nhạy bén!

Chỉ dựa vào sự dao động cảm xúc rất nhỏ đã có thể xác định vị trí của mình…

“Không tệ. Giác quan của ngươi đúng là lợi hại, nhưng ngươi vẫn không phải đối thủ của ta.” Khương Thế Ly gọi ra tất cả bóng đen, cùng một lúc mở miệng nói.

“Ngươi đã cảm thấy ta không phải đối thủ của ngươi, vậy thì không nên lảng vảng xung quanh ta tìm cơ hội đánh lén, cứ trực tiếp ra tay đánh bại ta là được. Ngươi như thế chỉ là con rùa đen rụt đầu, làm sao có thể khiến ta tin rằng mình không phải là đối thủ của ngươi?” Nụ cười của La Chinh vẫn chưa hề vơi bớt.

Nghe vậy, đáy lòng Khương Thế Ly thiếu chút nữa bị dao động, nhưng gã đã cố gắng đè nén. Sao lại như vậy? Thường ngày mình có thể giữ vững tâm thái bình tĩnh, sao hôm nay mới bị thằng nhóc này nói khích mấy câu mà tâm tình đã dậy sóng thế này!

Bình tĩnh, bình tĩnh!

Khương Thế Ly thầm nhắc nhở chính mình, thậm chí phải đọc thầm một lượt Thích Khách Thập Giới(1) để ổn định tinh thần.

(1)Thích Khách Thập Giới: mười điều răn của thích khách.

Là một thích khách chuyên nghiệp, nhất định phải dẹp bỏ sự kiêu căng, nóng nảy, giận dữ…

Giữa giết và bị giết, bản thân phải đối mặt với một ván cờ tâm lý cực kỳ khó khăn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận