Ngay lúc Khương Thế Ly ngâm nga Thích Khách Thập Giới, La Chinh bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống đất, sau đó chợt nghe hắn lớn tiếng hỏi trọng tài cách đó không xa: “Trọng tài, đối thủ của ta Khương Thế Ly không đối kháng chính diện với ta, có phải ta được nghỉ ngơi một chút hay không?”
Vẻ mặt trọng tài chủ trì trận so đấu trông cứ ù ù cạc cạc. Mỗi đối thủ đều có phương thức tấn công của mình, đối với vấn đề của La Chinh, trọng tài cũng không trả lời.
Nhưng La Chinh hỏi rất lớn tiếng, không chỉ trọng tài nghe được mà đông đảo đệ tử dưới võ đài cũng nghe thấy.
Đại hội toàn phong, từ lúc tiến hành đến giờ, trận đấu của La Chinh luôn làm cho người khác chú ý nhất, thậm chí còn chú ý nhiều hơn trận của Hoa Thiên Mệnh!
Bởi vì cảnh giới của La Chinh quá mức chênh lệch, dù là ai cũng muốn xem hắn rốt cuộc có thể tiến được bao xa ở đại hội toàn phong này.
Huống chi có trận La Chinh đánh bại Vương Yến Diêu vô cùng hứng thú kia, đông đảo đệ tử lại càng phấn khích, chờ mong trận này!
Nhưng ngay từ đầu hai người đã không nói một lời mà cứ giằng co trên võ đài, từ đó tới giờ cũng chỉ giao phong một lần, thậm chí không phát sinh bất cứ va chạm gì, trận đấu này... rất nhàm chán.
Mà La Chinh nói vậy lại càng làm tăng ấn tượng nhàm chán của trận này lên, hoặc là nói mọi người đều hiểu, đầu sỏ làm cho trận này nhàm chán chính là Khương Thế Ly!
“Ta nói, Khương Thế Ly này rốt cuộc là có chuyện gì? La Chinh nhàm chán ngồi dưới đất, thế mà gã còn không ra tay!”
“Trời ạ, đây là so đấu sao? Nhìn mà ta muốn đi ngủ! Rõ ràng Khương Thế Ly là đệ tử thân truyền, luôn khoác lác rằng mình lợi hại, vậy mà lên võ đài liền biến thành rùa đen rụt đầu như vậy là sao? Còn cái gì mà nằm trong năm người đứng đầu Thanh Vân Tông, ta thấy thứ năm từ dưới đếm lên còn nghe được!”
“Đúng vậy, có lẽ gã ta là đệ tử thân truyền có lá gan nhỏ nhất, đến bây giờ cũng không dám lộ diện, không dám đối kháng chính diện thì rõ ràng là định nhận thua. Trận này ta xem còn thấy buồn ngủ!”
Lời La Chinh nói chỉ là một mồi dẫn mà thôi, rất nhanh sau đó liền khiến chúng đệ tử bất mãn, bắt đầu sôi nổi phun trào.
Thấy cảnh này, vài vị đệ tử thân truyền, bao gồm cả vị Bùi sư ca vị và bọn người Mạc Vũ Hinh đều nở nụ cười.
Người quen biết tất nhiên hiểu rõ, Khương Thế Ly tu luyện chính là đạo ám sát, thích khách tất nhiên không thể đối kháng chính diện với võ giả, cái này tương đương với đội cung thủ đấu với kỵ binh...
Đạo ám sát chính là một kích tất sát, Khương Thế Ly có lẽ chỉ điểm tay một lần trên võ đài, nhưng chính lúc ấy lại có thể quyết định toàn bộ trận đấu.
Cho nên chiến đấu với thích khách tu luyện đạo ám sát đều vô cùng nhàm chán. Nhưng ở trong mắt cao thủ, loại chiến đấu tâm lý lặng yên không một tiếng động này thậm chí còn hung hiểm hơn dùng kiếm thật, đao thật sống mái với nhau!
Từ đầu tới cuối, Khương Thế Ly thực hiện loại phương thức chiến đấu này không tồi, ít nhất Mạc Vũ Hinh và Bùi sư ca, còn có một số đệ tử thân truyền khác đều vô cùng coi trọng. Bởi vì Khương Thế Ly giấu khí tức quá tốt, không chỉ La Chinh không cảm nhận được, mà nhóm đệ tử thân truyền Chiếu Thần Cảnh đó cũng không cảm nhận được.
Nhưng cũng bởi vì một câu của La Chinh mà nhất thời phá hỏng gần hết bầu không khí Khương Thế Ly xây dựng.
Tiếng chửi rủa của đông đảo đệ tử như làm cho cả võ đài trở thành truyện cười, mà thủ pháp ẩn nấp cao thâm của Khương Thế Ly cũng biến thành cái cho đám đệ tử cười nhạo.
Bùi sư ca luôn luôn ổn trọng như núi mà lúc này cũng mang theo ý cười nói: “La Chinh này rất nham hiểm, không biết tâm tình Khương Thế Ly đang ẩn mình trong chỗ tối giờ này thế nào!”
“Hắc hắc, chắc là cũng hộc máu!” Hai mắt Mạc Vũ Hinh sáng lên: “Ta càng ngày càng chờ mong được giao thủ cùng La Chinh! Thắng rồi, hắn có thể mặc ta xử lý nhỉ? Ta nên xử lý hắn như thế nào?”
“Không sợ thua thì phải mặc hắn xử lý?” Bùi sư ca cười hỏi.
Mạc Vũ Hinh ra vẻ không sao, bỗng nhiên giở giọng non nớt ra nói: “Mặc hắn xử lý! Không biết hắn sẽ xử lý thế nào nhỉ?”
“...” Bùi sư ca đảo cặp mắt trắng dã. Ngồi dưới đất đối mặt với sư muội điên điên khùng khùng này, cạn lời cũng là chuyện bình thường.
Khương Thế Ly ẩn nấp trong bóng đen đúng là suýt chút nữa hộc máu!
Gã đã hiểu vì sao sư phụ muốn xử lý thằng nhóc đáng giận này.
Tên này đúng là thất đức!
Nghe những đệ tử dưới võ đài đó chửi rủa, gã hận không thể lao ra khỏi võ đài mà cắt bỏ đầu của những tên kia.
Trong mắt Khương Thế Ly, thực lực của đám đệ tử trong các phong đó chỉ tựa như con kiến, dùng đầu ngón út cũng có thể đánh bại bọn họ, vậy mà bọn họ dám soi mói gã, chửi rủa không tiếc lời. Bọn họ có tư cách gì?
Tất cả đều do La Chinh.
Nghĩ đến đây, một nỗi hận liền dâng lên trong lòng gã. Vào lúc này La Chinh bỗng quay ngoắt đầu sang, giống như nắm bắt được gì đó, nhìn về phía Khương Thế Ly.
Khương Thế Ly nhất thời thót tim, mạnh mẽ áp chế luồng hận ý này xuống, tiếp tục niệm Thích Khách Thập Giới.
Khắc chế, khắc chế...
Giới kiêu, giới nóng, giới giận, giới...
Muốn tức giận nhưng lại không dám giận, chỉ có thể cứng rắn nuốt ngược vào trong, đây là phương thức tra tấn người ghê gớm nhất. Trạng thái hiện tại của Khương Thế Ly chính là như vậy.
Khương Thế Ly vốn cảm thấy mình có thể thoải mái khống chế tiết tấu, làm La Chinh từng bước một lâm vào bối rối và sợ hãi, khó có thể tự kìm chế, làm tan rã phòng tuyến tâm lý của La Chinh, khiến hắn chậm rãi sụp đổ. Thế nhưng hiện tại, tất cả đều ngược lại...
La Chinh nhàn nhã ngồi dưới đất, thậm chí nhắm mắt lại bắt đầu dưỡng thần, tiếng chửi bậy bên ngoài võ đài thì càng lúc càng lớn, lửa giận trong lòng Khương Thế Ly cũng ngày càng khó áp xuống.
Không thể nhẫn được!
Nếu còn như vậy, Khương Thế Ly biết tâm tình mình sẽ càng ngày càng kém, cuối cùng chỉ sợ sẽ thực sự để lộ vị trí của mình, cho nên gã quyết định ra tay.
Cũng có thể nói, vị đệ tử xếp thứ năm trong Thanh Vân Tông này bị những đệ tử ngoài võ đài kia chửi rủa không ngừng nên buộc phải ra tay.
Những bóng đen vốn bay lơ lửng giữa không trung, lúc này bắt đầu không ngừng xoay tròn, còn Khương Thế Ly cũng chuyển động cùng những bóng đen đó.
Cho dù Khương Thế Ly lựa chọn ra tay, nhưng những đệ tử ngoài võ đài vẫn dây dưa không dứt, không chịu buông tha.
“Khương Thế Ly này rốt cuộc cũng ra tay. Nghe nói gã ta tu luyện đạo ám sát. Thích khách là phải tĩnh lặng, nhanh như vậy đã nhịn không được, ta thấy trận này gã nhất định sẽ thua!”
“Ta cũng nghĩ vậy. Làm một thích khách phải có giác ngộ của thích khách. Nghe nói trong Đông Vực có một vị thích khách đã từng vì ám sát mục tiêu mà ẩn núp một chỗ tới nửa năm! Đây mới là điển hình của thích khách! Chỉ một ví dụ này, Khương Thế Ly còn kém xa!”
Nghe đám đệ tử đó bàn tán, Khương Thế Ly thật sự muốn hộc máu.
Bọn ngu ngốc đó thật quá đáng. Gã không ra tay thì bọn họ mắng, gã ra tay thì bọn họ vẫn tìm được lý do để đả kích gã như trước. Thật quá đáng!
Nhưng lúc này, Khương Thế Ly không có thời gian so đo. Một khi thích khách đã quyết định ra tay thì phải là một kích tất sát con mồi của mình, tên đã rời cung thì không quay đầu lại, mạng của La Chinh gã phải lấy!
Tốc độ chuyển động của những bóng đen càng lúc càng nhanh, tốc độ của Khương Thế Ly cũng tới nhanh hơn.
Nhưng điều làm Khương Thế Ly thấy kỳ quái chính là La Chinh vẫn ngồi dưới đất, nhắm mắt lại, dường như chẳng quan tâm tới chuyện xảy ra trước mắt.
Kẻ này đến giờ còn có thể duy trì bộ dáng bình tĩnh như thế, khinh người quá đáng! Rốt cuộc vào lúc này, Khương Thế Ly ra tay.
“Dù thanh thế của ngươi thế nào, hay dù ngươi chắc chắn có thể đối phó thì cũng đi chết đi!”
Trong nháy mắt khi thích khách lựa chọn ra tay thì sẽ không áp chế khí thế của mình.
Giống như một con báo ẩn núp trong bụi cỏ, nháy mắt khi đánh về phía linh dương sẽ gầm lên giận dữ, làm cho con mồi của mình khiếp sợ!
Khương Thế Ly chính là con báo rống giận kia, còn La Chinh đương nhiên là một con linh dương.
Một luồng khí thế dường như ngưng kết trở thành vật chất, mạnh mẽ lao về phía La Chinh. Luồng khí thế này chính là sát ý của Khương Thế Ly!
Hơn nữa luồng sát ý này của Khương Thế Ly vô cùng đặc biệt, trong sát ý của gã ta ẩn chứa một tia linh hồn. Nói cách khác một đòn kia của Khương Thế Ly ẩn chứa công kích linh hồn hung hãn.
Cho dù là võ giả thuộc Chiếu Thần Cảnh thì cũng không nhiều người có thể ngăn cản được công kích linh hồn, mà La Chinh mới chỉ là Tiên Thiên Nhị Trọng mà thôi, căn bản không có khả năng ngăn cản được sát ý chứa công kích linh hồn này của gã!
Lúc trước Khương Thế Ly đã góp nhặt không ít tư liệu về La Chinh. Gã ta xem trận đấu của La Chinh và Vương Yến Diêu từ đầu tới cuối. Khương Thế Ly cũng lưu ý đến một chi tiết, lúc ấy dường như Vương Yến Diêu đã nhắc tới đòn sát thủ của La Chinh, hình như La Chinh cũng biết công kích linh hồn.
Chẳng qua một võ giả Tiên Thiên Nhị Trọng thì linh hồn có thể mạnh đến mức nào?
Từ lúc nhỏ, mỗi ngày Khương Thế Ly đều ăn một cây Dưỡng Hồn Thảo. Giá của Dưỡng Hồn Thảo cực kỳ cao, một cây đã trên trăm viên Phương Tinh.
Bởi vì hiện tại gã là hy vọng duy nhất của Ảnh tộc, tuy Ảnh tộc bị vương triều Phần Thiên đánh tan nhưng vẫn để lại tài sản kếch xù, nên chỗ tài sản này cơ bản đều được đầu tư lên người Khương Thế Ly.
Nếu không phải vậy, thì chỉ sợ cho dù là con cả trong dòng chính của bảy đại sĩ tộc, muốn từ nhỏ đến lớn mỗi ngày đều ăn một cây Dưỡng Hồn Thảo cũng ăn không nổi! Cứ cho là bảy đại sĩ tộc mua được nhiều Dưỡng Hồn Thảo như vậy, nhưng cũng không thể vùi hết vào một người, như vậy quá mạo hiểm.
Nhưng Khương Thế Ly thì khác, gã là hy vọng duy nhất của Ảnh tộc sau ba trăm năm, là thiên tài duy nhất!
Ăn nhiều Dưỡng Hồn Thảo như vậy nên linh hồn gã mỗi ngày đều mạnh lên một phần, trải qua mấy năm tu luyện, linh hồn gã mạnh hơn võ giả cùng giai rất nhiều.
Đây là lý do khiến gã vẫn luôn khinh thường “công kích linh hồn” của La Chinh, bởi vì đãi ngộ của La Chinh căn bản không cùng đẳng cấp với mình!
Vậy nên Khương Thế Ly cho rằng, chỉ cần lợi dụng sát ý cũng đủ để biến La Chinh thành một tên ngốc!
La Chinh, ta xem ngươi cản lại thế nào!