Toàn bộ mọi người trong Thanh Vân Tông đều nghe được rõ ràng! Dù là những đệ tử đang bị khiển trách ở Luyện Ngục Sơn hay là đệ tử ngoại môn ba mươi ba phong, lúc này mấy chục vạn đệ tử đều cảm thấy bên tai ong ong!
“Là ai? Là ai phát ra tiếng quát khủng bố như vậy?”
“Hình như là dưới chân núi truyền đến, khoảng cách xa như vậy mà có thể phát ra âm thanh lớn như thế, đây là người sao?”
Sắc mặt không ít đệ tử ngoại môn cũng trắng bệch. Trong tưởng tượng của một số đệ tử ngoại môn, người có thể phát ra tiếng quát thật lớn này thì ít nhất cũng phải là nhân vật trong truyền thuyết.
Các đệ tử trên ba mươi ba phong đều có phản ứng như thế, thì nghĩ cũng biết đệ tử xung quanh đại hội toàn phong hiện giờ thế nào!
Chỉ có vài người có thể chống đỡ lại tiếng quát này như Hoa Thiên Mệnh, Tạ Vân và các đệ tử thân truyền, nhưng sắc mặt cả đám cũng tái nhợt, rõ ràng để chống lại luồng sóng âm khủng bố này cũng tiêu hao không ít chân nguyên.
Thật ra sóng âm này là một luồng năng lượng cô đọng cực độ, chín mươi chín phần trăm sóng âm trong đó ngưng tụ thành một đợt sóng màu vàng, trực tiếp lao vào võ đài, đập tia sáng tím kia thành mảnh nhỏ.
Cùng lúc đó, Khương Thế Ly đang trốn cũng lảo đảo ngã ra khỏi bóng đen. Gã ta trốn ngay chỗ gợn sóng đánh vào nên bị thương nặng nhất. Lúc này mặt gã cắt không còn giọt máu, sau khi rơi xuống từ giữa không trung thì kêu lên một tiếng, máu tươi phun đầy đất.
Mà một luồng sóng âm này được khống chế cực kỳ tinh chuẩn, thậm chí tinh chuẩn tới mức đáng sợ! Sau khi cắn nát tia sáng tím trước người La Chinh kia thì lập tức biến mất!
Tuy La Chinh cũng bị năng lượng của tiếng quát lan tới nhưng cũng không nhiều...
“Một tiếng ‘làm càn’ vừa rồi, là ai hô lên? Sức mạnh kinh khủng như thế...” Trong mắt La Chinh cũng toát ra một tia hoảng sợ, may là luồng sóng âm này không hướng về phía mình, nếu thật sự nhằm vào mình thì chỉ sợ đã tan xương nát thịt!
Chỉ chốc lát sau, một người trung niên chậm rãi lơ lửng trên không trung, đó đúng là tông chủ Thanh Vân Tông - Thạch Kinh Thiên.
Mà Từ trưởng lão cũng đi theo phía sau Thạch tông chủ.
“Người vừa ra tay là tông chủ!”
“Mạnh quá, một tiếng quát to của tông chủ là để cứu La Chinh! Vì sao tông chủ muốn ra tay?”
“Đây là thực lực của tông chủ sao? Quả thực sâu không lường được, nếu vừa rồi ông ấy không ngưng sóng âm lại một chỗ mà khuếch tán ra thì chỉ sợ có thể gầm chết mọi người ở đây rồi...”
Lúc này trưởng lão chủ trì trận đấu và trọng tài đều chắp tay hành lễ với Thạch Kinh Thiên: “Tham kiến tông chủ!”
La Chinh ngẩng đầu nhìn Thạch Kinh Thiên, trong lòng mãi cũng không thể bình tĩnh lại được...
Võ đạo mạnh tới mức không thể tả được, khi nào ta mới có thể tu luyện đến trình độ của tông chủ?
Thạch Kinh Thiên thản nhiên nhìn lướt qua La Chinh, lập tức lên tiếng: “Thiên Khung, Tử Thanh, hai lão già kia lăn ra đây cho ta!”
Nghe Thạch Kinh Thiên nói vậy, phần lớn các đệ tử đều ù ù cạc cạc, chẳng hiểu mô tê gì.
Thiên Khung, Tử Thanh? Ý là Thiên Khung chân nhân và Tử Thanh chân nhân trong mười đại chân nhân?
Vừa rồi tông chủ gầm lên giận dữ có liên quan tới hai người này? Nhưng mà phần lớn các đệ tử đều nghĩ mãi không ra, vì sao so đấu trên võ đài lại liên quan đến hai vị chân nhân trong Thanh Vân Tông.
Đệ tử Thanh Vân Tông nghĩ không ra, nhưng vài đường tọa và trưởng lão cũng vừa mới nhìn ra manh mối.
Tia sáng tím vừa rồi Khương Thế Ly phóng ra không phải là từ tay Khương Thế Ly.
Khương Thế Ly tất nhiên là thiên tài mấy trăm năm khó có được, mà còn bởi vì gia tộc của gã nên cũng có được cơ duyên rất lớn. Nhưng gã mới vào Chiếu Thần Cảnh, làm sao có thể phóng ra uy lực của Chiếu Thần Chung Cực?
Trên thực tế lúc ánh sáng tím xuất hiện thì vài vị trưởng lão đã biết đó là Tử Thanh chân nhân ra tay.
Nhưng bọn họ lại chọn giữ mình, tuy nói ra tay trên võ đài là trái với quy tắc một cách nghiêm trọng, nhưng Khương Thế Ly dù sao cũng là đệ tử thân truyền, là đệ tử của Tử Thanh chân nhân, còn La Chinh là ai? Một thiên tài xuất thân bình dân mà thôi. Ai có thể lộ diện vì một đệ tử bình dân?
Nhưng bọn lại sai rồi. Những chân nhân và trưởng lão ngồi ở địa vị cao lâu nên đã quên mất ước nguyện ban đầu khi thành lập Thanh Vân Tông mất rồi.
Là thánh địa võ học trong Đông Vực, Thanh Vân Tông không phải là nơi các chân nhân và trưởng lão dùng để dưỡng lão, kiếm lợi! Mục đích của Thanh Vân Tông là tìm kiếm đệ tử thiên tài trên khắp Đông Vực cho Vân Điện!
Đó cũng là lý do Thạch Kinh Thiên rất ít quản lý chuyện Thanh Vân Tông, nhưng đại hội toàn phong ba năm một lần thì hắn lại nhất định tự mình tham gia. Hắn yêu cần phải dựa vào đại hội toàn phong để duyệt qua thiên tài trong Thanh Vân Tông, đưa viên minh châu rực rỡ nhất trong đó đến Vân Điện.
Theo Thạch Kinh Thiên thấy, La Chinh có thể nói là một viên minh châu sáng nhất từ khi hắn nhậm chức tông chủ đến nay!
Thậm chí hắn có dự cảm, cho dù là Vân Điện nhân tài đông đúc, hội tụ đủ các đệ tử từ Đông, Tây, Nam, Bắc, Trung trong Đại Vực thì cũng không thể xem nhẹ thiên phú của La Chinh.
Vì thế Thạch Kinh Thiên đầy hứng thú chú ý từng trận đấu của La Chinh. Hứng thú của hắn với La Chinh đã vượt xa những đệ tử thân truyền có thiên phú kinh người khác.
Trong đó có một nguyên nhân, là bởi La Chinh là đệ tử bình dân.
Bản thân Thạch Kinh Thiên cũng thế. Đứng ở độ cao hiện tại của hắn, hắn rất rõ những đệ tử thân truyền đó kể từ khi bắt đầu học tập, tu luyện đều được cung cấp rất nhiều tài nguyên, còn La Chinh xuất thân bình dân, không có nhiều tài nguyên cho hắn tu luyện như vậy. Có thể lấy được thành tựu như hiện tại thì chỉ có thể nói lên thiên phú càng thêm lợi hại của hắn!
Nhưng mà viên trân châu Thạch Kinh Thiên xem trọng lại bị chân nhân của Thanh Vân Tông ra tay đánh chết trước mắt bao người!
Chuyện này không chỉ động đến thể diện của tông chủ Thạch Kinh Thiên, mà còn vượt qua ranh giới của hắn.
Sắc mặt Thiên Khung chân nhân và Tử Thanh chân nhân lúc này đã xám ngoét. Hai người bọn họ cũng không thể giữ vững phong thái thần tiên kia nữa, mà lảo đảo đi tới.
Vừa rồi một đòn toàn lực của Tử Thanh chân nhân suýt chút nữa đã thành công, trên mặt Thiên Khung chân nhân thậm chí còn đắc ý. Trong mắt ông ta, La Chinh chỉ là một con châu chấu, cho dù con châu chấu này có nhảy nhót thế nào thì cũng sẽ chết trên tay ông ta.
Dù La Chinh che dấu bao nhiêu thực lực đi nữa thì cũng không thể tránh được một đòn toàn lực của Tử Thanh chân nhân.
Nhưng mắt thấy một đòn kia sắp thành công thì một tiếng gầm giận dữ lại đánh nát bấy tia sáng tím của Tử Thanh chân nhân!
Hai người nghe được tiếng quát của tông chủ, trong lòng chấn động kịch liệt.
Bọn họ ý thức được mình sai rồi, hơn nữa còn sai thậm tệ.
Đúng là sẽ không có ai đứng về phía La Chinh kia. Dù là trưởng lão, hay là chân nhân, đường tọa đều không đáng vì La Chinh mà đắc tội với Tử Thanh và Thiên Khung, ra mặt bảo vệ thằng nhóc ấy. Đối với La Chinh, bọn họ không thân cũng chẳng quen, hắn không đáng để họ làm chuyện làm ơn mắc oán này.
Nhưng bọn họ đã quên Thạch Kinh Thiên.
Có lẽ là lâu lắm rồi Thạch Kinh Thiên không lộ diện, lâu lắm rồi không nhúng tay vào chuyện của Thanh Vân Tông, nên mới để cho Tử Thanh chân nhân và Thiên Khung chân nhân cho rằng bọn họ có thể thao túng cả Thanh Vân Tông này.
Đúng là vì loại ảo tưởng này, nên hai vị chân nhân mới dám giết người ở đại hội toàn phong!
“Tông… tông chủ...”
Hai người sợ hãi rụt rè bái một cái với Thạch Kinh Thiên.
“Ta không biết là ai cho các ngươi lá gan này, không hiểu các ngươi ngu như chó hay đã hoàn toàn quên tông chủ ta đây còn tồn tại rồi? Dám ra tay giết người trước mặt bao người ở đại hội toàn phong!” Thạch Kinh Thiên lớn tiếng nói.
“Trời ạ...”
Đệ tử Thanh Vân Tông nghe Thạch Kinh Thiên nói thì mới hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Một tia sáng tím kia vốn không phải là Khương Thế Ly ra tay mà là do hai vị chân nhân này.
Mười đại chân nhân cơ bản đều là có tu vi là Chiếu Thần Chung Cực, tia sáng tím kia không phải thứ La Chinh có thể ngăn cản được!
Nhưng vì sao La Chinh lại chọc phải hai vị chân nhân này?
Có lẽ vấn đề này đã không quan trọng nữa, quan trọng là lúc này Thạch Kinh Thiên đã tức giận rồi...
Hai vị chân nhân này cũng không biết xấu hổ, lại ra tay với tiểu bối trên võ đài, tất cả các đệ tử lúc này cũng tức giận. Chẳng qua lúc này bầu không khí bên võ đài đã trầm xuống, nên không ai dám lên tiếng bàn tán chuyện này.
Nhưng các đệ tử ba mươi ba phong lại khác.
Hiện tại đạo sư ba mươi ba phong đều dẫn đội hình tham gia đại hội toàn phong, mấy chục vạn đệ tử kia cũng biết toàn bộ sự tình từ đầu đến cuối thông qua Tín Khuê, lúc này dù trong mắt đệ tử nội môn hay đệ tử ngoại môn đều là phẫn nộ.
“Thanh Vân Tông này quá đen tối, cái loại chân nhân chó má gì kia cũng dám giết người ở đại hội toàn phong!”
“Đều nói quy định ở Thanh Vân Tông nghiêm khắc, nhưng cũng chỉ nhằm vào đệ tử chúng ta, đối với những chân nhân đó không có chút ràng buộc nào!”
“Nhất định phải nghiêm trị! Cho dù là chân nhân thì đã sao? Nhất định phải giết, giết, giết, giết!”
Đệ tử ba mươi ba phong sôi trào lên, chẳng qua địa điểm tổ chức đại hội toàn phong cách ba mươi ba phong rất xa, mà những đệ tử đó không có được thực lực khủng bố như Thạch Kinh Thiên nên tất nhiên tiếng nói cũng không truyền xa đến như vậy!
“Tông chủ, không phải như người nghĩ, vừa rồi đúng là ta ra tay, nhưng là do ta nhất thời hồ đồ. Chính là lão ta, là Thiên Khung chân nhân xúi giục ta, ta mới... “ Tính cách Tử Thanh chân nhân cũng không tàn nhẫn như Thiên Khung chân nhân, trước đó đúng là ông ta có do dự không biết nên ra tay hay không.
“Tử Thanh, ngươi đừng hất nước bẩn vào người ta! Khương Thế Ly là đệ tử của ngươi, vừa nãy cũng là ngươi ra tay, giờ ngươi lại bảo là ta?” Thiên Khung chân nhân cũng chỉ có thể cố gắng hết sức phủi sạch quan hệ. Trong lúc đang nói chuyện, ông ta đã chú ý tới một tia sát ý trong mắt Thạch Kinh Thiên.
Ông ta chợt ý thức được, Thạch Kinh Thiên đã muốn hạ sát thủ!
Ra tay ám sát đệ tử tham dự so đấu ở đại hội toàn phong, chuyện này toàn bộ đệ tử Thanh Vân Tông từ trên xuống dưới đều nhìn vào, nếu không có người trả giá, chỉ sợ cũng làm tổn hại lớn đối với danh dự của Thanh Vân Tông.
Trả cái giá gì? Đáp án đã rất rõ ràng.
Nghĩ đến đây, Thiên Khung chân nhân chợt bắn lên không trung, hóa thành một đường thẳng tắp, điên cuồng chạy trốn về một phía!
So với tính cách do dự của Tử Thanh chân nhân, Thiên Khung chân nhân làm việc tàn nhẫn quyết đoán hơn nhiều. Nháy mắt đã nhận rõ tình thế, nếu còn ở chỗ này thì kết quả chỉ có một, chính là chết! Còn không bằng liều mạng chạy trốn, không chừng còn có thể giữ được mạng!
Thấy Thiên Khung chân nhân chạy trốn, Thạch Kinh Thiên cười lạnh một tiếng, lập tức giơ cánh tay tráng kiện bắn ra một đòn về phía không trung!