Một đòn này của Thạch Kinh Thiên khiến nguyên khí trong trời đất bắt đầu trở nên hỗn loạn!
Từ trong tay hắn xuất hiện một đường quyền màu vàng nhạt. Quyền này vừa xuất hiện liền kéo dài vô hạn một cách quỷ dị trước mặt mọi người, trực tiếp bay lên trời!
Tốc độ bỏ chạy của Thiên Khung chân nhân cũng cực nhanh. Như trong truyền thuyết, tu vi Chiếu Thần Chung Cực thúc đẩy chân nguyên toàn thân bỏ chạy có thể đạt tới “ngàn dặm một ngày”.
Tốc độ này vô cùng kinh người, Thiên Khung chân nhân gần như chỉ trong chớp mắt đã biến thành một chấm đen nhỏ trong không trung.
Thế nhưng đường quyền này của Thạch Kinh Thiên dường như vượt qua không gian thông thường, nháy mắt đã đánh vào chấm đen nhỏ trong không trung kia!
Người có thị lực tốt có thể nhìn thấy, khoảnh khắc Thiên Khung chân nhân bị đường quyền đó đánh trúng, cả người lập tức nổ tung, sau đó biến thành một cơn mưa máu rơi xuống mặt đất.
Một quyền giết chết chân nhân ở khoảng cách xa như vậy, tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh, thực lực của tông chủ khủng bố đến mức khiến mọi người khó có thể tưởng tượng được.
Tử Thanh chân nhân đứng trên mặt đất nhìn thấy thảm cảnh của Thiên Khung chân nhân thì sắc mặt xám như tro.
Ông ta cũng vừa định bỏ chạy, vốn nghĩ rằng dựa vào tốc độ của hai người mà chia nhau ra chạy thì cũng sẽ có một người có thể thoát được, nhưng giờ nghĩ lại, cách này mới ấu trĩ buồn cười làm sao?
Thạch Kinh Thiên nhìn chằm chằm Tử Thanh chân nhân nói: “Tử Thanh, ta niệm tình những cống hiến ngươi làm vì Thanh Vân Tông năm xưa, hôm nay cũng là bị Thiên Khung xúi giục, vậy thì ngươi tới Luyện Ngục Sơn sống nốt quãng đời còn lại đi!”
Tử Thanh chân nhân mặc dù có cảnh giới Chiếu Thần Chung Cực, nhưng tuổi tác ông ta đã cao, nhiều nhất cũng chỉ có thể sống thêm ba bốn chục năm nữa. Lần này đi, quãng đời còn lại của ông ta cũng chỉ có thể kết thúc ở trong Luyện Ngục Sơn thôi.
Có điều sống cũng còn tốt hơn là chết, huống hồ chuyện này có lẽ vẫn còn cơ hội quay đầu, Tử Thanh chân nhân đương nhiên không dám có phản bác gì, chỉ gật gật đầu, ngược lại cảm ơn Thạch Kinh Thiên đã không giết mình.
Tiếp sau đó Thạch Kinh Thiên lại quét mắt qua Khương Thế Ly ở trên võ đài. Vừa rồi Khương Thế Ly bị tiếng gầm của Thạch Kinh Thiên ảnh hưởng, lúc này nằm bò trên mặt đất không thể động đậy giống như một con chó chết. Thạch Kinh Thiên lập tức lắc đầu, Khương Thế Ly vẫn chưa có tư cách để hắn tự tay xử lý, trong Thanh Vân Tông sẽ có Giới Luật Đường xử lý hắn.
Sau đó ánh mắt Thạch Kinh Thiên lại rơi trên người La Chinh.
Khi ánh mắt nhàn nhạt của Thạch Kinh Thiên nhìn tới La Chinh, La Chinh lập tức có một kiểu cảm giác bị người khác nhìn thấu. Lát sau, Thạch Kinh Thiên nói ra ba chữ “Ngươi không tệ!”, sau đó lật tay ném một đồ vật màu đen sì sì ra: “Vừa rồi ta đã khống chế sóng âm, nhưng hình như vẫn ảnh hưởng đến ngươi. Ăn viên thuốc này đi, ta muốn xem ngươi phát huy thực lực của mình trên võ đài!”
La Chinh nhận lấy vật đen sì sì kia tập trung nhìn. Đúng là một viên thuốc, chỉ là nhìn từ bên ngoài La Chinh lại không nhìn ra viên thuốc này có gì quý hiếm.
Sau khi Thạch Kinh Thiên ném viên thuốc ra thì cũng không quay đầu lại mà bay lên trên đài cao kia. Ngược lại Từ trưởng lão đi đến bên cạnh La Chinh điềm đạm nói: “Ăn viên thuốc này đi. Đây là Ngưng Huyết Đan, không chỉ có thể loại bỏ tất cả nội thương, mà còn có thể tăng cường khí huyết trong cơ thể!”
Thực tế La Chinh không hề bị thương.
Cho dù tiếng gầm kia của Thạch Kinh Thiên có uy lực quả thực kinh người, chỉ là dư âm thôi mà cũng khiến La Chinh chịu chấn động không nhỏ, nhưng muốn cơ thể linh khí của La Chinh bị thương cũng không phải là chuyện dễ dàng.
Có điều nghe giọng điệu của Từ trưởng lão, viên thuốc này có vẻ vô cùng quý, được tông chủ ban thưởng, hắn dĩ nhiên không lý nào trả lại.
La Chinh không hề biết, Từ trưởng lão và mấy vị trưởng lão khác biết lai lịch của Ngưng Huyết Đan này, trong lòng vô cùng ngưỡng mộ La Chinh…
Ngưng Huyết Đan này không chỉ có thể xóa bỏ nội thương, đây chẳng qua chỉ là công năng phụ của Ngưng Huyết Đan mà thôi, mấu chốt là đan dược có thể tăng cường khí huyết.
Khí huyết có sức ảnh hưởng vô cùng quan trọng với con người. Một người có khí huyết dồi dào thì cho dù bị thương cũng có thể hồi phục rất nhanh. Nếu không đủ khí huyết, vậy thì chỉ một vết thương nhỏ cũng có thể rất lâu mới lành. Hơn nữa khí huyết không chỉ ảnh hưởng đến tốc độ lành vết thương mà còn có tác dụng với sức chịu đựng và khả năng phục hồi thể lực.
“La Chinh Tiểu Vũ Phong thắng! Đệ tử thân truyền Khương Thế Ly thua!”
Sau khi trọng tài tuyên bố kết quả trận đấu thì có hai vị chấp sự lên võ đài kéo Khương Thế Ly đi.
Qua trận đấu này, phần đông đệ tử Thanh Vân Tông lại hiểu biết rõ ràng hơn về thực lực của La Chinh.
Trước khi giao đấu với Khương Thế Ly, mọi người cảm thấy La Chinh rất có khả năng tiến vào tốp 10, nhưng hiện tại La Chinh lại có thể đánh bại Khương Thế Ly luôn ở hạng năm! Hơn nữa còn có thể hoàn toàn khắc chế Khương Thế Ly – kẻ theo đạo ám sát.
Hiện tại thực lực của La Chinh trong mắt phần đông đệ tử cũng trở nên thâm sâu khó lường.
Quan trọng hơn là câu đánh giá của Thạch Kinh Thiên!
“Ngươi không tệ!”
Thạch Kinh Thiên là tông chủ Thanh Vân Tông, có thể nói là sự tồn tại ngang với thần thánh ở đất Đông Vực.
Lúc trước còn có một vị Hoàng đế Tô Khiêm của vương triều Phần Thiên có thực lực mạnh hơn Thạch Kinh Thiên, nhưng sau khi Tô Khiêm mất tích, Thạch Kinh Thiên cũng chính là người đứng đầu Đông Vực!
Được người đứng đầu Đông Vực đánh giá hai chữ “không tệ”, chẳng còn nghi ngờ gì nữa, đây đã là vinh hạnh đặc biệt không gì hơn rồi.
Trong trường hợp này, còn ai dám coi thường La Chinh?
Đương nhiên cũng không phải chỉ vì một câu đánh giá của Thạch Kinh Thiên mà mọi người cho rằng La Chinh có thể dành được vị trí đệ nhất đại hội toàn phong.
Chỉ là cuối cùng tất cả mọi người đã trực tiếp nhận thức được, La Chinh tuyệt đối không phải là kẻ yếu, hắn đã có thể đứng trong hàng ngũ đệ tử hàng đầu của Thanh Vân Tông.
Trở về với đội ngũ Tiểu Vũ Phong.
Vừa rồi người lo lắng cho an nguy của La Chinh nhất dĩ nhiên là Văn đạo sư và đám người trên Tiểu Vũ Phong. Chỉ là bọn họ ngoài lo lắng và sốt ruột ra thì không có cách gì có thể giúp La Chinh. Dù gì vấn đề liên quan đến chân nhân và tông chủ, đến tư cách xen vào bọn họ cũng không có.
Nhìn thấy La Chinh không chỉ hóa nguy thành an mà còn được tông chủ ban thưởng cho một viên đan dược thì bọn họ mới yên tâm, đồng thời trong lòng còn vô cùng ngưỡng mộ! Mặc dù không biết rõ Ngưng Huyết Đan rốt cuộc là vật gì, nhưng đan dược tông chủ ban cho, có kém thì cũng có thể kém đến mức nào?
Sau khi La Chinh ngồi xuống liền bỏ viên Ngưng Huyết Đan vào miệng.
Mùi vị của Ngưng Huyết Đan này vô cùng đặc biệt, vào miệng liền tan, đồng thời giải phóng ra mùi máu tanh nồng. Dường như thứ La Chinh ăn không phải là một viên đan dược mà là một viên máu.
Một lúc sau dược hiệu của Ngưng Huyết Đan bắt đầu lan ra khắp cơ thể La Chinh, lúc này tốc độ lưu thông máu trong huyết quản La Chinh tăng nhanh hơn gấp đôi, khắp mặt là một màu đỏ au.
Ngưng Huyết Đan có thể tăng cường khí huyết, mà khí huyết lưu thông càng nhanh, tác dụng trực tiếp mang lại cho cơ thể càng lớn.
Cùng với dược hiệu dần dần tăng lên, La Chinh cảm thấy từng mạch máu trong cơ thể dường như đều đang bị thiêu đốt, khí huyết của hắn cũng cuồn cuộn không ngừng giống như đang xen lẫn vào từng luồng hỏa diễm.
Nhưng loại cảm giác này không hề khó chịu, ngược lại còn khiến La Chinh cảm thấy vô cùng dễ chịu, cảm giác toàn thân đều có sức lực dùng không thể cạn được vậy.
…
Khi La Chinh đang ngồi luyện hóa viên Ngưng Huyết Đan kia, trận đấu mới trên võ đài lại bắt đầu mở màn.
Đối với phần đông đệ tử, việc vừa rồi La Chinh bị chân nhân ám sát chẳng qua chỉ là một khúc nhạc đệm mà thôi, còn đại hội toàn phong trước mắt này mới là chuyện quan trọng nhất.
Từ khi mở màn vòng đấu luân phiên, càng về sau trận đấu trên võ đài càng kịch liệt.
Đám đệ tử của ba mươi ba phong lúc này đều đang nỗ lực liều mạng vì kết quả xếp hạng.
Nếu như đụng phải đệ tử thân truyền không đấu được, hoặc là đệ tử cấp cao của ba mươi ba phong, đa phần đều dứt khoát nhận thua, bảo tồn thực lực nghênh đón vòng đấu tiếp theo. Còn gặp phải đối thủ có sức lực tương đương thì sẽ dốc toàn sức lực đánh thắng đối thủ.
Dưới sự cạnh tranh kịch liệt này, tiềm năng của mỗi đệ tử đều có thể được phô ra.
Sau khi tiến hành được bảy tám vòng, theo kết quả rút thăm, lại đến lượt La Chinh.
Nhưng trọng tài duy trì trận đấu thấy La Chinh đang ngồi trên mặt đất, có vẻ như đang luyện hóa Ngưng Huyết Đan nên hơi do dự. Dù gì Ngưng Huyết Đan là do tông chủ ban cho, đan dược quý hiếm này buộc phải hấp thụ hoàn toàn, lãng phí một chút cũng là tội lớn tày đình, thế là trọng tài hỏi: “La Chinh vẫn đang luyện hóa đan dược, vòng này hay là miễn đấu được không?”
Lúc này La Chinh đột nhiên mở mắt nói: “Không cần đâu. Không cần vì ta mà phá vỡ quy tắc.”
“Nhưng…” Trọng tài cảm thấy có chút khó xử, hắn lo không biết mình cho La Chinh lên đấu có khi nào khiến tông chủ không vui không? Mặc dù Thạch Kinh Thiên không thể can thiệp trực tiếp vào công việc của trọng tài, nhưng tông chủ tùy tiện ám chỉ một cái, e là trọng tài cũng không gánh nổi trách nhiệm.
“Ngưng Huyết Đan ta đã luyện hóa hoàn toàn, hơn nữa cơ thể ta căn bản không có gì đáng ngại, tại sao không thể lên đấu?” La Chinh nghiêm mặt nói.
Nếu La Chinh đã nói vậy, trọng tài cũng an tâm, khuôn mặt từ đầu đến cuối vốn không một biểu cảm nay lộ ra một nụ cười: “Vậy ngươi lên đấu đi!”
Nhưng La Chinh vừa bước chân lên võ đài, người đứng ở bên kia sân đấu liền nói: “Ta nhận thua.”
Người nhận thua chính là đệ tử thân truyền Trưởng Tôn Bác, là một đệ tử cấp cao của Vong Ưu Phong, thực lực cũng không tầm thường. Lúc trước hắn cũng chỉ thua Tạ Vân một trận, ngoài ra thì luôn duy trì thắng lợi.
Mọi người lập tức cạn lời. Trước giờ chỉ có đệ tử thân truyền luôn áp chế đệ tử các phong, chứ chưa gặp qua đệ tử thân truyền nào chưa đấu đã nhận thua! Đại hội toàn phong năm nay quả thực đã phá vỡ nhận thức của không ít người về đệ tử thân truyền, hoặc là nói đệ tử các phong năm nay quá xuất sắc!
Không chỉ xuất hiện một La Chinh, còn có một Hoa Thiên Mệnh. La Chinh thì khỏi bàn, Hoa Thiên Mệnh thắng liên tiếp hai vị đệ tử thân truyền mà vẫn không rút kiếm, điều này trước nay vẫn không thể tưởng tượng được.
Ngoài ra, đám người Tạ Vân, Ngô Tà cũng đánh bại mấy vị đệ tử thân truyền!
Trưởng Tôn Bác nhận thua sảng khoái như vậy, quả thực khiến người khác mở rộng tầm mắt. Theo nhiều người thì năng lực của Trưởng Tôn Bác e là cũng có thể cạnh tranh trong tốp 10.
Nhưng cũng hết cách, thực lực La Chinh thể hiện ra lúc trước quá mạnh, hơn nữa lại hiểu rõ công kích linh hồn! Khương Thế Ly từng tu luyện linh hồn mà còn không chịu được, huống chi bản thân mình? Tu luyện linh hồn khó khăn thế nào? Phần lớn võ giả đều không có cái cơ duyên đó.
Những vòng đấu tiếp theo, La Chinh đều lục tục lên võ đài. Nhưng đối thủ gặp phải cơ bản đều nhận thua, cho nên hắn cứ hết lên lại xuống…
Trong lòng Mạc Vũ Hinh ở bên cạnh vô cùng buồn bực.
Rút thăm nhiều vòng như vậy vẫn không đến lượt nàng ta gặp phải La Chinh.
Thực ra lúc trước Mạc Vũ Hinh định sử dụng quan hệ của mình, trong lúc rút thăm âm thầm giở chút mánh khóe để mình bốc trúng vào đấu với La Chinh.
Nhưng vì xảy ra chuyện của Khương Thế Ly, kẻ ngu cũng có thể đoán ra Khương Thế Ly đấu với La Chinh là do hai vị chân nhân cố ý sắp xếp, lúc này cho dù nàng có địa vị đặc biệt đi nữa thì còn ai dám giúp nàng giở trò?
Cho nên mỗi khi bốc thăm đến lượt nàng, cái miệng nhỏ luôn mặc niệm, bốc được La Chinh, bốc được La Chinh. Kết quả nguyện vọng mỗi lần của nàng đều thành công cốc.