Công pháp Phật gia tự lập thành một phái, uy lực vô cùng lớn mạnh, nhưng cực kỳ khiêm nhường cũng vô cùng thần bí.
Cho dù là trong Thiên Thư Các của Thanh Vân Tông cũng chưa từng thu giữ công pháp gì liên quan đến Phật gia.
Không ai biết rõ, Bùi Thiên Diệu rốt cuộc tu luyện công pháp Phật gia này từ đâu.
Bùi Thiên Diệu nói là ba chiêu, nhưng chỉ là dựa vào lá chắn bảo vệ do chân nguyên ngưng kết thành để chống đỡ hai chiêu của Tạ Vân, trên thực tế hắn dự định chỉ dùng một chiêu tấn công mà thôi.
Phật Chi Luân Hồi…
Người trong Phật giáo có nói về luân hồi, sau khi con người chết đi không phải hồn tiêu phách tán mà sẽ luân hồi trong lục đạo. Lục đạo này chia thành Thiên đạo, Nhân đạo, A Tu La đạo, và ba đạo ác là Địa Ngục đạo, Quỷ Đói đạo và Súc Sinh đạo.
Lúc này, bên cạnh Bùi Thiên Diệu đột nhiên có sáu quả cầu nhỏ màu vàng bay lên, ngoài vỏ những quả cầu này là màu vàng rực rỡ, nhưng trên bề mặt lại khắc những đường vân khác nhau, sáu quả cầu này đại diện cho các thế giới trong lục đạo.
Đây cũng là vì tu vi của Bùi Thiên Diệu còn thấp, nên những quả cầu nhỏ này mới có trạng thái như vậy, nếu như tu vi của hắn thâm sâu hơn nữa, tu luyện Phật Chi Luân Hồi thành công thì trong quả cầu nhỏ sẽ sinh ra sáu thế giới nhỏ không giống nhau, giống như không gian trong nhẫn tu di.
Có điều trong nhẫn tu di không tồn tại sự sống, nhưng trong sáu quả cầu nhỏ này lại là sáu đạo thế giới thật sự.
Đương nhiên, nếu trong sáu quả cầu này có thể sinh ra sáu thế giới nhỏ, thực lực của Bùi Thiên Diệu lúc này e là không thể tưởng tượng. Cho dù là nhân vật như tông chủ Thanh Vân Tông - Thạch Kinh Thiên thì chỉ sợ cũng bị giết chết.
Sau khi xuất hiện, những quả cầu nhỏ này nhanh chóng xoay chuyển, cùng với đó tạo thành một vòng xoáy phía trước Bùi Thiên Diệu.
Bộ công pháp này của Bùi Thiên Diệu nhìn thì có vẻ bình thường, không có gì đặc biệt, cho dù thi triển Phật Chi Luân Hồi cũng chỉ là sinh ra một vòng xoáy mà thôi, vả lại vòng xoáy này xem ra vô cùng ôn hòa, cũng không thu hút.
Nhưng công pháp Phật gia chính là như vậy. Nhìn thì có vẻ ôn hòa bình thản, nhưng không ai có thể phủ nhận sự mạnh mẽ của nó.
“Cố làm ra vẻ! Phá cho ta!”
Bảo đao của Tạ Vân chém ra một nhát.
Chiêu Tu La Trảm này là sát chiêu mạnh nhất của Tạ Vân. Trong những trận đấu trước hắn chưa từng dùng tới, bởi vì những người đó căn bản không có tư cách để hắn dùng chiêu này.
Tạ Vân không phải tên ngốc, mặc dù hắn kiêu ngạo nhưng cũng không thể coi thường sự lớn mạnh của Bùi Thiên Diệu. Danh xưng thứ hai Thanh Vân Tông không phải tự có, còn về vị trí thứ nhất của Thanh Vân Tông - Lý Dật Phong, tên biến thái đó không nhắc tới cũng được.
Cho nên Tạ Vân lúc này đã thi triển toàn bộ sức lực! Sư tử vồ thỏ cũng dùng toàn lực, huống hồ đối với Tạ Vân, Bùi Thiên Diệu rất có khả năng là một mãnh thú còn mạnh hơn sư tử!
Đao ý tiểu thành của Tạ Vân lúc này ngưng luyện thành một đường đao nhọn màu xám tro. Đường đao này được ngưng kết từ đao ý lần này cường hãn hơn rất nhiều so với đường đao do chân nguyên ngưng kết thành. Lúc đầu, khi Tạ Vân tu luyện xong chiêu này đã từng bổ một đao vào ngọn núi nhỏ cao hai mươi trượng, một đường Tu La Trảm liền bổ vỡ cả ngọn núi!
Đao chính là trùm trong các loại binh khí, tu luyện đến cực hạn có thể phá núi chém đất, tung ra bá khí không thể địch được.
Trong chớp mắt đao khí hung hãn này sinh ra khiến không khí xung quanh chấn động kịch liệt, dường như không có cách nào chống đỡ được luồng đao khí bá đạo này, từng tiếng gào rít sắc nhọn phát ra.
“Xiu”
Đao khí này chỉ trong chớp mắt đã thâm nhập vào trong vòng xoáy lục đạo của Bùi Thiên Diệu.
Khi vừa tiếp xúc, lớp ngoài cùng của vòng xoáy rất nhanh bị cắn nát, đao khí thế như chẻ tre, cắn nát từng lớp từng lớp vòng xoáy của Bùi Thiên Diệu.
Nhìn thấy cảnh này, trên mặt Tạ Vân lộ ra nụ cười lạnh: “Ta xem ngươi chặn thế nào!”
Tạ Vân cảm thấy mình đã thắng chắc rồi.
Nếu Bùi Thiên Diệu đã khoác lác thì với địa vị của hắn đương nhiên cũng sẽ giữ lời. Nếu vì ước định ba chiêu mà Bùi Thiên Diệu bị thua, Tạ Vân coi như đã chiếm được không ít tiện nghi, bởi vì nếu tiếp tục đấu với Bùi Thiên Diệu, Tạ Vân cũng không chắc chắn lắm.
Nhưng rất nhanh, nụ cười của Tạ Vân bỗng khựng lại.
Tu La Trảm của hắn càng ngày càng khó thâm nhập, tốc độ tiến lên dần dần chậm lại. Từ đầu thế như chẻ tre nay đã biến thành di chuyển khó khăn, về sau càng khó để tiến thêm một bước, dừng lại luôn trong vòng xoáy.
“Đao khí của ta lại bị giam cầm? Đây là thủ đoạn gì?” Mặt Tạ Vân lộ ra vẻ kinh hãi, dù là chân nguyên hay đao ý đều chịu sự điều khiển của Tạ Vân hắn. Nhưng lúc này, hắn lại phát hiện đao khí bản thân chém ra bị Bùi Thiên Diệu nhẹ nhàng cướp đoạt rồi.
Trên mặt Bùi Thiên Diệu không có biểu cảm gì, hắn chỉ giơ ngón tay ngắm chuẩn vòng xoáy trước mặt, vòng xoáy đó lập tức chuyển động về hướng ngược lại, hơn nữa tốc độ di chuyển cực nhanh.
Mà đường Tu La Trảm cực kỳ cô đọng bị giam cầm trong vòng xoáy kia, lúc này cũng không ngừng chuyển động theo vòng xoáy.
“Ầm!”
Chỉ nghe trong không khí truyền tới một tiếng động mạnh, đường Tu La Trảm kia bay về phía Tạ Vân.
“Đây là Tu La Trảm của ta! Vậy mà lại chém về phía ta? Không… uy lực còn lớn hơn Tu La Trảm của ta nữa, Bùi Thiên Diệu này…”
Không ai hiểu rõ uy lực của Tu La Trảm hơn Tạ Vân, nhưng lúc này Tạ Vân lại phát hiện Tu La Trảm trong vòng xoáy kia đi ra còn có uy lực mạnh hơn, khủng bố hơn so với đường lúc đầu hắn chém.
“Lui!”
Trong tình huống biết rõ không thể địch lại, Tạ Vân lựa chọn rút lui, nhưng tốc độ lùi của hắn hiển nhiên không thể bằng tốc độ của Tu La Trảm, gần như chỉ trong chớp mắt, đường Tu La Trảm đó đã chém đến trước mặt hắn.
Tránh cũng không thể tránh được, Tạ Vân nhấc bảo đao của mình lên chắn ở phía trước!
“Ầm!”
Cho dù bảo đao của Tạ Vân chặn được phần lớn đao khí, nhưng sức mạnh mãnh liệt ẩn chứa trong một đòn Tu La Trảm này vẫn trực tiếp đánh bay hắn, mà trong đao khí phát tán ra bốn phía có ẩn chứa đao ý, chém áo bào của Tạ Vân thành mảnh vụn.
Cuối cùng Tạ Vân đập thẳng lên trên kết giới rồi từ từ rơi tuột xuống, mà quần áo của hắn lúc này đã bị đao ý của chính mình chém nát, Đông một mảnh Tây một miếng mắc trên cơ thể hắn. Còn cơ thể hắn cũng bị chém thành từng đường, miệng vết thương sâu đến mức có thể nhìn thấy cả xương cốt!
Cặp mắt Tạ Vân thất thần, dựa vào kết giới, trong lòng vô cùng buồn bực.
Không phải hắn chưa từng nghĩ tới chuyện mình sẽ thua, nhưng hắn không ngờ lại thua một cách uất ức như vậy, bị đòn tấn công mạnh nhất của chính mình đánh bại. Hơn nữa sau khi qua vòng xoáy quỷ dị kia của Bùi Thiên Diệu, khi Tu La Trảm phản trở lại, uy lực còn tăng lên gấp đôi có thừa…
“Ba chiêu, thừa sức đánh bại ngươi.” Bùi Thiên Diệu nhàn nhạt nhìn qua Tạ Vân rồi lập tức quay đầu đi.
Đệ tử ba mươi ba phong nhìn thấy cảnh này, tất cả đều trầm mặc.
Biểu hiện của đệ tử trên ba mươi ba phong năm nay không tồi, La Chinh, Tạ Vân, Hoa Thiên Mệnh, Ngô Tà…
Thành tích của những con ngựa ô đột nhiên xuất hiện, hoặc những đệ tử cấp cao các phong thành danh đã lâu đều vượt qua những đệ tử thân truyền tự cho mình là siêu phàm, điều này khiến đệ tử nội ngoại môn ba mươi ba phong thi nhau hãnh diện. Không có kĩ nghệ thân truyền của sư phụ thì làm sao? Đệ tử bình dân thì làm sao? Đều có thể hành hạ đệ tử thân truyền các người.
Nhưng sự gặt hái của Bùi Thiên Diệu lại dạy cho đệ tử nội ngoại môn ba mươi ba phong một bài học sâu sắc.
Cho dù là nhân vật thiên tài như Tạ Vân - đệ tử ưu tú nhất Thiên Nhất Phong thì cũng chỉ cần ba chiêu mà thôi! Không, chỉ là một chiêu. Từ đầu đến cuối, Bùi Thiên Diệu chỉ tiến hành tấn công một lần, chính lần tấn công này khiến Tạ Vân mất đi sức chiến đấu.
Đệ tử thân truyền vẫn rất khủng bố…
“Bùi sư ca, quá xuất sắc!”
“Bùi sư ca, huynh không phải là dùng ba chiêu, huynh nhường Tạ Vân kia hai chiêu, cuối cùng chỉ dùng một chiêu mà thôi. Hơn nữa trong một chiêu này còn có nửa chiêu là xuất phát từ đòn tấn công của bản thân Tạ Vân!”
“Đúng, Bùi sư ca của chúng ta chỉ cần nửa chiêu đã có thể giải quyết hết đám châu chấu của ba mươi ba phong. Ha ha ha, ta xem đám châu chấu này làm sao nhảy về phía trước được!”
“Bùi sư ca vẫn chưa phải là mạnh nhất trong đệ tử thân truyền chúng ta. Lý Dật Phong – người mạnh nhất trong đệ tử thân truyền hiện tại vẫn đang bế quan cơ. Nếu như hắn xuất hiện, trực tiếp quét ngang đệ tử ba mươi ba phong các người là cái chắc. Muốn vượt qua đệ tử thân truyền bọn ta? Nằm mơ! Kiếp sau hẵng nói!”
Bình tâm để xem xét thì biểu hiện của đệ tử thân truyền trong đại hội toàn phong lần này quả thực không tốt lắm, trong đó không ít đệ tử thân truyền bị đệ tử trong phong hành hạ. Ví dụ đệ tử thân truyền bại dưới tay Tạ Vân có ba người, đệ tử thân truyền thua Ngô Tà có hai người, còn thua La Chinh thì…
Cho nên trong lòng đệ tử thân truyền cũng nghẹn lại. Dù gì về tài nguyên hay thiên phú thì bọn họ đều lớn mạnh hơn nhiều so với đệ tử trong phong. Bọn họ là tinh anh trong tinh anh của Thanh Vân Tông, cả Thanh Vân Tông cũng chỉ có mấy chục đệ tử thân truyền, còn đệ tử trong phong thì có tới mấy chục vạn.
Như vậy mà còn bị đệ tử trong phong hành hạ hết, thật sự quá mất mặt!
Cũng may, Bùi Thiên Diệu đã giúp bọn họ lấy lại thể diện, chứng minh thực lực của đệ tử thân truyền, cuối cùng khiến đám đệ tử thân truyền hãnh diện một phen.
“Ồn ào cái gì, các người không phải chỉ có một Bùi Thiên Diệu thôi sao? Bọn ta còn có Hoa Thiên Mệnh, còn có La Chinh, còn có rất nhiều nhân tài. Vị trí thứ nhất của đại hội toàn phong lần này về tay ai còn chưa biết được!”
Nghe được đủ loại tiếng châm chọc của đệ tử thân truyền, có một số đệ tử trong phong cuối cùng không nhịn được mà phản kích lại.
“Ha ha ha, La Chinh? Cái tên Tiên Thiên Nhị Trọng kia? Hoa Thiên Mệnh? Cái tên Tiên Thiên Đại Viên Mãn kia? Các người chỉ có những đệ tử như thế để ra tay? Dựa vào bọn chúng mà muốn làm đối thủ của Bùi sư ca bọn ta? Nằm mơ!”
Đệ tử thân truyền cũng không vừa, trào phúng trả đũa.
Đệ tử trong phong và đệ tử thân truyền bắt đầu châm biếm lẫn nhau, mà loại châm biếm này rất nhanh liền thăng cấp lên chửi rủa.
Đối với hành vi này, đám trưởng lão trong Thanh Vân Tông và đám trọng tài giữ gìn trật tự lại không ngăn cản gì mấy.
Võ giả thì không thể thiếu tâm huyết, thực ra cả một Thanh Vân Tông giống như một công cụ để nuôi dế mèn, để đám đệ tử ở bên trong đấu đá lẫn nhau, cuối cùng bồi dưỡng ra võ giả có thiên phú cao nhất, thực lực mạnh nhất.
Đương nhiên, con người dù sao cũng không phải là dế mèn, đấu tranh trong Thanh Vân Tông cũng không phải là tàn sát không có giới hạn, mà thiết lập ra một bộ quy tắc hợp lý, kích phát ra tâm huyết của đám đệ tử đến hạn độ cao nhất, khiến bọn họ phát huy thiên phú lớn nhất!
Trận tranh cãi và chửi rủa này càng diễn ra càng kịch liệt, đến lúc nhìn có vẻ sắp đánh nhau mới thấy hai vị trưởng lão từ trong không trung thong thả đi tới, phát ra hai luồng uy áp mãnh liệt, khiến tất cả đệ tử đều sợ hãi.
“Đủ rồi đó! Tiếp tục thi đấu, chứng minh thực lực của bản thân đi. Đừng dùng mồm mép, hãy dùng quyền của mình lên võ đài mà chứng minh!”
Chỉ là hai luồng uy áp liền kết thúc trận tranh cãi này. Lúc này dù là đệ tử thân truyền hay đệ tử trong phong đều muốn đòi lại danh dự trong trận đấu tiếp theo.
Rất nhanh, trọng tài liền tuyên bố trận đấu tiếp theo: “Tiểu Vũ Phong La Chinh, đấu với đệ tử thân truyền Mạc Vũ Hinh.”