Lưu Quang Kiếm lấp lánh ánh bạc khúc xạ dưới ánh mặt trời, tỏa ra vầng hào quang rực rỡ. Những đốm sáng lấp lánh lưu chuyển trên thân kiếm trong từng cử động.
Khi vầng sáng lan tỏa từ chuôi kiếm tới mũi kiếm, La Chinh đã dùng một chiêu Khiêu Kiếm kề lên cổ Mạc Vũ Hinh, cách cái cổ trắng muốt của nàng vẻn vẹn một tấc. Với khoảng cách này, chỉ cần Lưu Quang Kiếm nhẹ nhàng cứa qua liền có thể khiến Mạc Vũ Hinh đầu rơi máu chảy!
“Ta không biết thiêu đốt tinh huyết là cái gì, về phần ngươi có tổn hại tuổi thọ hay không cũng chẳng liên quan gì tới ta. Có điều sau khi thiêu đốt tinh huyết, thực lực của ngươi có lẽ sẽ tăng lên rất nhiều, tất nhiên ta sẽ không để ngươi được toại nguyện. Còn cử động nữa thì phải chết!” La Chinh mặt không đổi sắc, giọng nói hết sức lãnh đạm, dửng dưng, không một chút thương hoa tiếc ngọc. Lưu Quang Kiếm trong tay càng tiến gần cổ Mạc Vũ Hinh. Dưới sự khống chế cực kỳ chuẩn xác của La Chinh, mũi kiếm đã đâm rách làn da nõn nà của nàng, khiến máu tươi rỉ ra từ miệng vết thương.
Mặc dù La Chinh không rõ thiêu đốt tinh huyết rốt cuộc là thủ đoạn gì, nhưng nếu cái giá phải trả là hao tổn tuổi thọ thì có thể khẳng định, thực lực của Mạc Vũ Hinh sẽ nâng cao rất nhiều. La Chinh đang chiếm ưu thế, tất nhiên sẽ không cho Mạc Vũ Hinh cơ hội này.
Mạc Vũ Hinh cảm nhận được cảm giác lạnh lẽo ở cổ, lúc này nàng hệt như một bức tượng gỗ tầm thường, cứng ngắc.
Tính mạng nàng chưa từng gần với tử thần như vậy.
Bùi Thiên Diệu đứng bên võ đài thấy thế, nhất thời thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù lời nói của La Chinh không chút nể nang nhưng ít nhất vẫn có thể khiến Mạc Vũ Hinh khiếp sợ, không dám thiêu đốt tinh huyết. Về phần La Chinh có giết Mạc Vũ Hinh hay không, Bùi Thiên Diệu cũng không lo lắng nhiều như vậy.
Tuy Bùi Thiên Diệu chưa bao giờ tu luyện kiếm đạo, nhưng hắn biết rõ, kiếm đạo yêu cầu phẩm chất của người tu luyện rất cao. Mặc dù không đến mức giống như công pháp Phật môn Bùi Thiên Diệu tu luyện, phải tuân theo ngũ giới và thập giới, nhưng yêu cầu tối thiểu của kiếm đạo là sự chính trực. Có thể tu luyện kiếm đạo đến trình độ này, La Chinh tuyệt đối không phải hạng người lòng dạ độc ác, lời hắn nói chẳng qua hơn nửa cũng là để hù dọa Mạc Vũ Hinh.
Bùi Thiên Diệu có thể rõ những điều này là bởi vì hắn lớn tuổi, đọc rộng hiểu nhiều, kinh nghiệm nhìn người, nhìn chuyện phong phú hơn hẳn Mạc Vũ Hinh! Nhưng Mạc Vũ Hinh tuổi còn nhỏ, lại là một cô bé, sao có thể nghĩ nhiều như vậy?
La Chinh mặt không đổi sắc nói ra những lời tàn nhẫn vô tình, nhất thời khiến Mạc Vũ Hinh kinh sợ. Hắn... thật sự dám giết mình!
Ngày thường, Mạc Vũ Hinh thể hiện tính cách cực kỳ tàn nhẫn khác người, nhưng trên thực tế nàng chính là một cô gái chưa trưởng thành có thiên phú dị bẩm mà thôi. Những lúc phải nhận nhiệm vụ của Thanh Vân Tông đi ra ngoài mạo hiểm, đều có mấy vị sư ca bảo vệ nàng.
Nhưng bây giờ nàng phải đối mặt với một người đáng giận như vậy, kẻ này còn muốn chặt đầu mình xuống!
Hàng mi thật dài của nàng thoáng run rẩy, hốc mắt đỏ hoe, từng giọt lệ tuôn trào tựa như chuỗi ngọc đứt đoạn, rơi lộp bộp trên mặt đất. Rất nhanh, sàn đấu trước mặt nàng đã bắt đầu ướt nước.
Cầm kiếm dồn ép một cô bé đến phát khóc, trong lòng La Chinh cũng hơi mất tự nhiên. Nếu như có thể lựa chọn, hắn tuyệt đối không muốn giao đấu với Mạc Vũ Hinh, thật sự khiến hắn đau đầu không ngớt. Nhưng La Chinh biết lúc này không thể mềm lòng, nếu để nàng thiêu đốt tinh huyết gì đó, thắng bại thật đúng là khó nói!
“Khóc cũng vô dụng thôi, nhận thua là lựa chọn duy nhất của ngươi!” La Chinh lạnh lùng nói.
Mạc Vũ Hinh đột ngột nghiêng đầu khiến La Chinh sợ hết hồn, vội vàng dịch Lưu Quang Kiếm ra, liền nghe Mạc Vũ Hinh vừa khóc nức nở vừa nói: “Ta nhận thua!”
Trọng tài đứng bên cạnh chực chờ đã lâu lúc này mới gật đầu tuyên bố: “Tiểu Vũ Phong La Chinh, thắng! Đệ tử thân truyền Mạc Vũ Hinh, bại!”
La Chinh thu Lưu Quang Kiếm về, Mạc Vũ Hinh cúi gằm, rảo bước đi xuống khỏi võ đài. Bùi Thiên Diệu đứng bên ngoài xoa đầu nàng, trên mặt toát ra vẻ thương yêu, nhưng Mạc Vũ Hinh vung tay hất văng Bùi Thiên Diệu ra hệt như một đứa trẻ quật cường, thở phì phò ngồi xuống một góc nhỏ trên khán đài.
Bùi Thiên Diệu ngày thường giống như ca ca của Mạc Vũ Hinh, hiểu rất rõ tính tình nàng. Như vậy cũng tốt, để nàng gặp chút cản trở, tương lai tâm thái sẽ tốt hơn một chút.
Mấu chốt là biểu hiện của La Chinh trên võ đài không tệ, ít nhất tránh được việc Mạc Vũ Hinh thiêu đốt tinh huyết dẫn đến giảm bớt tuổi thọ rất nhiều...
Bình thường, thiêu đốt tinh huyết chỉ sử dụng trong thời khắc sinh tử. Bởi vì một cuộc tỷ thí mà chấp nhận giảm bớt tuổi thọ, loại chuyện này chắc chỉ có Mạc Vũ Hinh mới có thể làm được. Vậy nên Bùi Thiên Diệu dời mắt về phía võ đài, gật đầu với La Chinh, lộ ra nụ cười cảm tạ.
La Chinh bình thản mỉm cười đáp lại, lúc này mới rời khỏi võ đài.
Hai người đều hiểu rõ, đến một thời điểm nào đó, bọn họ sẽ phải đánh một trận.
Nhìn La Chinh đi xuống võ đài, trong lòng Văn đạo sư cực kỳ bùi ngùi.
Từ lúc dẫn dắt nhóm đệ tử Tiểu Vũ Phong tham gia đại hội toàn phong, hắn đã hi vọng một trong số chúng có thể tiến vào tốp 100.
Nhưng Tả Vân chào sân không thành công nhất thời khiến tâm trạng Văn đạo sư và mấy vị đạo sư khác của Tiểu Vũ Phong như chìm xuống đáy vực.
Chỉ là Văn đạo sư không ngờ, từ đầu tới cuối La Chinh lại đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, gặp mạnh thì càng mạnh, giữ vững thành tích bất bại mà tới tận vòng này. Trừ một tiếng than sợ hãi ra, Văn đạo sư thật sự không biết nên nói gì.
Chỉ tiếc, Tô Linh Vận không có mặt ở đây, nếu nàng nhìn thấy vị đệ tử mà chính mình coi trọng giành được thành tích ưu tú như thế, không biết nàng sẽ có vẻ mặt gì? Văn đạo sư tự hỏi.
Hiện tại cả Đế Đô Phần Thiên đều đồn rằng Phần Thiên Cung xảy ra nội loạn, mấy vị hoàng tử đều bận rộn tranh đoạt quyền vị. Tô Linh Vận cũng bị cuốn vào đó, thật là đáng tiếc...
Văn đạo sư và Tô Linh Vận dù sao cũng là đạo sư cùng phong, vô cùng thân quen, cho nên hắn cũng âm thầm để ý tình hình của Phần Thiên Cung, thu thập tin tức về Tô Linh Vận. Chẳng qua địa vị của Văn đạo sư quá thấp, không bằng Thiên Khung chân nhân có tin tức nhanh nhẹn, nên không biết Tô Linh Vận đã bị giam lỏng.
Nhưng khi tin tức về Tô Linh Vận hoàn toàn biến mất, Văn đạo sư cũng đoán được, tình hình của nàng không quá khả quan.
Đáng tiếc hắn không giúp đỡ được gì.
Đúng lúc này, ánh mắt Văn đạo sư ngời sáng!
La Chinh!
Có lẽ La Chinh có thể trợ giúp Tô Linh Vận!
La Chinh đánh bại Mạc Vũ Hinh, chỉ cần những trận sau không phát huy thất thường, tiến vào tốp ba là chuyện ván đã đóng thuyền! Hắn có tư cách bước lên Thanh Vân Lộ! Nếu thật sự vượt qua khảo nghiệm của Thanh Vân Lộ, một khi bước vào Vân Điện, La Chinh sẽ có tư cách trợ giúp Tô Linh Vận.
Bước vào Vân Điện, trong khoảng thời gian ngắn, thực lực của La Chinh có lẽ không thể đạt được tài nghệ như Từ trưởng lão hay tông chủ Thạch Kinh Thiên trong Thanh Vân Tông, nhưng địa vị tuyệt đối không thể đánh đồng. Dù sao vào Vân Điện rồi, La Chinh sẽ có tiền đồ rộng mở, lời của hắn, cho dù là Thạch Kinh Thiên cũng phải nghe bảy phần!
Kể từ khi hoàng đế Phần Thiên Cung - Tô Khiêm mất tích, người duy nhất có thể thao túng vương triều Phần Thiên chỉ có Thạch Kinh Thiên.
Thanh Vân Tông có sức ảnh hưởng không thể phủ nhận trong lịch sử vương triều Phần Thiên, thậm chí có vài vị hoàng đế do chính Thanh Vân Tông tự tay đẩy lên ngôi vị. Vậy nên trước kia Thanh Vân Tông đủ sức nhúng tay vào sự vụ của Phần Thiên Cung.
Nhưng Tô Khiêm với thiên phú kinh người đặt chân vào Vân Điện, thực lực của hắn còn mạnh mẽ hơn Thạch Kinh Thiên, cho nên kể từ khi Tô Khiêm lên ngôi hoàng đế, vương triều Phần Thiên gần như thoát khỏi lòng bàn tay của Thanh Vân Tông, dù sao địa vị của Tô Khiêm cũng không thua kém gì Thạch Kinh Thiên.
Nhưng Tô Khiêm và Thạch Kinh Thiên đều làm việc cho Vân Điện, thế nên hai con quái vật lớn là Phần Thiên Cung và Thanh Vân Tông không nảy sinh bất cứ xung đột gì.
Bây giờ hoàng đế Tô Khiêm mất tích, không rõ sống chết, Thạch Kinh Thiên một lần nữa nắm trong tay thế cục hỗn loạn này. Kỳ lạ là, Thạch Kinh Thiên dường như không có ý định thâu tóm vương quyền mà tùy ý để mấy vị hoàng tử trong cung đấu đá lẫn nhau.
Theo như tin tức mà Văn đạo sư tìm hiểu được, hắn chỉ có thể phân tích được như vậy, những tin tức khác hắn không cách nào chạm tới.
Thấy La Chinh khoanh chân ngồi xuống, Văn đạo sư quyết định sau lần đại hội toàn phong này, hắn sẽ tận tình trao đổi với La Chinh một chút. Nếu La Chinh thật sự ghi nhớ ân tình của Tô Linh Vận, nhất định sẽ không chịu ngồi yên!
Vòng đấu luân phiên tiến hành đến lúc này thì đa số vị trí đã được xác định, chỉ có thứ hạng trong tốp năm còn dấy lên nhiều tranh cãi!
Đầu tiên, hai con ngựa ô là La Chinh và Hoa Thiên Mệnh đến bây giờ vẫn giữ vững thành tích bất bại. La Chinh còn đánh bại Mạc Vũ Hinh - người có thân thể Thanh Loan, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn có thể nằm trong tốp ba. Còn là vị trí thứ nhất, thứ hai hay thứ ba thì không thể nào tiên đoán.
Còn Hoa Thiên Mệnh vẫn chưa từng rút kiếm, thực lực không thể nhìn thấu, sâu không lường được. Nhưng sau khi bước vào vào vòng đấu luân phiên, Hoa Thiên Mệnh không bộc lộ thực lực quá cao cường, thắng rất dễ dàng, cho nên mọi người cho rằng Hoa Thiên Mệnh có tư cách tiến vào tốp năm.
Tiếp đến hai người Bùi Thiên Diệu và Vương Doãn, hai người này thực lực có thể nói là đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử thân truyền, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, bọn họ theo thứ tự sẽ đạt danh hiệu thứ nhất và thứ hai.
Về phần Mạc Vũ Hinh, dường như nàng đã chịu đả kích rất lớn, tình trạng tinh thần không tốt lắm. Mọi người không rõ nàng có tiếp tục chiến đấu nữa không, nhưng nếu xuất chiến, nàng có lẽ sẽ tiến vào tốp năm.
Nhưng mọi người suy đi tính lại, thật ra còn có một nhân vật mấu chốt có thể khuấy đảo bảng xếp hạng đại hội toàn phong. Chỉ cần hắn tham dự, những người này sợ rằng phải lùi một hạng.
Đó là Lý Dật Phong.
Đệ tử thân truyền đứng đầu Thanh Vân Bảng, danh tiếng lẫy lừng vang dội, Lý Dật Phong mạnh đến độ không ai có thể phủ nhận. Có điều Lý Dật Phong còn đang bế quan, không biết có thể tham gia lượt cuối cùng của vòng đấu luân phiên hay không, cho nên hắn trở thành một nhân tố ngoại lệ, tạm thời không tính.
Như vậy, mấy người này sẽ quyết định vị trí trên Thanh Vân Bảng, quyết định thứ hạng trong đại hội toàn phong. Điều mọi người quan tâm nhất chính là cuộc chạm trán giữa bọn họ.
Dĩ nhiên, không phải đệ tử các phong không quan tâm tới trận tỷ thí của những người khác. Dù sao trận đấu giữa một trăm đệ tử sẽ quyết định thứ tự xếp hạng của ba mươi ba phong, đối với đệ tử các phong mà nói là chuyện cực kỳ quan trọng.
Trong sự chờ mong của mọi người, trọng tài rốt cuộc tuyên bố cuộc tỷ thí vô cùng hấp dẫn: “Đệ tử thân truyền Vương Doãn, đối đầu với La Chinh!”
Trước kia, Vương Doãn vừa bước lên võ đài đã muốn khiêu chiến La Chinh, hơn nữa còn tuyên bố sẽ giảm tu vi của mình từ Chiếu Thần Cảnh xuống Tiên Thiên Cảnh. Kết quả La Chinh còn thẳng thắn hơn, trực tiếp đáp lại lời khiêu chiến của Vương Doãn, không cần Vương Doãn áp chế tu vi mà quyết đấu công bằng!
Hai người còn chưa đối đầu đã bắn ra tia lửa, rốt cuộc đến giờ cũng chạm trán trong vòng đấu luân phiên.
Tất cả đệ tử đều ngầm hiểu, lại có chuyện hay để xem rồi!