Bách Luyện Thành Thần

Phương thức xuất hiện của Lý Dật Phong thật sự quá chói lòa, hơn mười vạn người thấy cảnh tượng đó đều trợn mắt há miệng.

Nếu có thể bay trên trời, người này ít nhất phải là cường giả Chiếu Thần
Cảnh trở lên. Có thể bước vào Chiếu Thần Cảnh chứng tỏ thiên phú của hắn không kém, nhưng biểu hiện lại y như một tên ngốc vậy.

“Này, tên ngốc này là ai?” Có đệ tử lên tiếng hỏi.

“Suỵt, nói nhỏ thôi, không nghe thấy Bùi Thiên Diệu gọi là đại sư ca sao? Hẳn là Lý Dật Phong!”

“Lý Dật Phong không phải đang bế quan sao? Sao giờ lại đi ra? Nói cách khác, đại hội toàn phong còn chưa kết thúc?”

Đông đảo đệ tử thấy Bùi Thiên Diệu nhận thua liền nóng lòng đợi trưởng lão
tuyên bố sự biến động trong thứ hạng trên Thanh Vân Bảng. Không ngờ Lý
Dật Phong lại đột ngột xuất hiện ở phút cuối cùng.

Lại có chuyện để xem!

Dù sao mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông tới đây đều phải tốn một điểm tích
lũy, tương đương với hai viên Phương Tinh. Ở một quận bình thường, hai
viên Phương Tinh là cả một gia tài.

Nhưng thấy bộ dáng ngốc nghếch ngờ nghệch của Lý Dật Phong, không biết có thể đánh đấm gì không.

“Ha ha, Thiên Diệu! Nhìn cái bộ dạng cá chết này của ngươi, thua rồi hả?” Lý Dật Phong bật cười.

Bùi Thiên Diệu gật đầu: “Thực lực không đủ, thua cũng là chuyện thường
tình.” Mặc dù phải gọi Lý Dật Phong một tiếng đại sư ca, nhưng thật ra
Bùi Thiên Diệu không hề muốn nói với người này thêm nửa chữ! Lý Dật
Phong này chính là một mối phiền toái khổng lồ.

Rõ ràng Lý Dật
Phong không dễ dàng bị lừa gạt qua loa như vậy. Hắn bước lên khoác vai
Bùi Thiên Diệu, cười nói: “Cái gì gọi là chuyện thường tình? Ngươi chắc
hẳn không phục đúng không? Ta thấy thằng nhóc đối diện kia mới là Tiên
Thiên Nhị Trọng! Ngươi thật đáng xấu hổ, có muốn đại sư ca lấy lại danh
dự cho không? Bảo đảm đánh đến mức mẹ hắn cũng không nhận ra.”

“Không cần, đại sư ca, đại hội toàn phong là nơi mọi người rèn luyện, không
phải để kết thù kết oán…” Bùi Thiên Diệu đen mặt ngăn cản, Lý Dật Phong
này thật khó đối phó.


“Ta cảm thấy vẫn nên cho hắn một trận!
Ngươi cứ tùy tiện tái bản mấy quyển công pháp Phật môn của mình xem như
trả công báo thù là được, thấy thế nào?” Lý Dật Phong nhếch miệng.

Bùi Thiên Diệu mắng thầm: Được cái quần! Nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Không cần, đại sư ca, ta còn có việc…”

Trong lúc Lý Dật Phong và Bùi Thiên Diệu nói chuyện, vị trưởng lão tuyên bố
kết quả trên bảng xếp hạng xen vào: “Lý Dật Phong, ngươi vừa đột phá
trong lúc bế quan?”

“Đúng vậy, hơn nữa đột phá liền ba cấp, từ
Chiếu Thần Tam Trọng nhảy lên Chiếu Thần Lục Trọng.” Lý Dật Phong vừa
nói vừa vươn vai duỗi lưng, phảng phất tựa như việc thăng cấp chỉ đơn
giản như chuyện ăn uống ngủ nghỉ thường ngày.

Nếu có một vài món
bảo vật thượng cổ hoặc đan dược siêu cấp thì quả thật có thể giúp võ giả ở Chiếu Thần Cảnh nhanh chóng đột phá. Nhưng loại đan dược này cực kỳ
hiếm thấy ở Đông Vực, đan dược mà luyện đan sư có thể luyện chế, đại đa
số đều là dùng cho Tiên Thiên Cảnh. Hơn nữa Lý Dật Phong căn cơ vững
chắc, đương nhiên cũng không dựa vào đan dược mà hoàn toàn dựa vào thực
lực để đột phá. Liên tiếp đột phá ba cấp, thiên phú này đúng là hết sức
dọa người.

“Ừ, không tệ. Ngươi đã tới cảnh giới Chiếu Thần Lục
Trọng, như vậy theo quy định thì cũng nên xóa tên trên Thanh Vân Bảng
rồi. Hiện tại ta tuyên bố, xếp hạng cuối cùng ở đại hội toàn phong lần
này…” Vị trưởng lão kia chậm rãi nói.

Dựa theo quy định của Thanh Vân Tông, thứ tự trong đại hội toàn phong và trên Thanh Vân Bảng yêu
cầu cực kỳ khắt khe về vấn đề thực lực. Người mạnh nhất không thể vượt
qua cảnh giới Chiếu Thần Tam Trọng, nếu đã vượt qua thì sẽ tự động xoá
tên.

Lúc đăng kí tham gia đại hội toàn phong, thực lực khi đó của Lý Dật Phong hoàn toàn đạt chuẩn. Nhưng hắn bế quan xong, trực tiếp từ
cảnh giới Chiếu Thần Tam Trọng nhảy lên Chiếu Thần Lục Trọng, cách Chiếu Thần Chung Cực không đáng là bao. Nói cách khác, không bao lâu nữa, tu
vi của hắn có lẽ có thể sánh ngang với những chân nhân kia, thậm chí
thực lực chỉ thấp hơn các trưởng lão một chút.

Huống chi Lý Dật
Phong có căn cơ vững chắc, khác hẳn không ít các vị chân nhân, trưởng

lão trong Thanh Vân Tông, sau khi không thể đột phá chỉ có thể mượn đan
dược mới đạt được tu vi hiện tại. Nếu bàn về thực lực chân chính… sợ
rằng hắn không hề kém cạnh những chân nhân đó.

Dưới tình huống này lại để Lý Dật Phong tham gia đại hội toàn phong thì thật sự không công bằng.

“Không được! Cát trưởng lão! Ta sinh ra là đệ tử của Thanh Vân Tông, chết cũng là đệ tử của Thanh Vân Tông, sao lão có thể xoá tên ta? Đại hội toàn
phong lần này ta nhất định phải đánh một trận! Mặc dù ta đột phá, nhưng
vẫn có tên trong danh sách những người tham gia đại hội toàn phong!” Lý
Dật Phong lý luận.

Cát trưởng lão cũng có phần do dự. Tình huống
của Lý Dật Phong tương đối đặc thù, hắn quả thật có tên trong danh sách, hoàn toàn đủ tư cách tham gia đại hội toàn phong. Nhưng hắn vẫn luôn bế quan, đến tận khi đại hội toàn phong kết thúc mới xuất quan.

“Đánh thôi! Có gì mà không dám! Không phải chỉ là một cuộc tỷ thí thôi sao?”

“Chúng ta muốn xem! Nếu Lý Dật Phong là đệ tử Thanh Vân Tông thì vì sao không thể tham gia đại hội toàn phong?”

“Ta cảm thấy cũng đúng, đánh thêm một trận cũng có sao đâu!”

Trong thời điểm mấu chốt này, đông đảo đệ tử bắt đầu ồn ào nghị luận.

Đứng ở góc độ của bọn họ thì thêm một cuộc tỷ thí, nhất là cuộc chiến giữa
Lý Dật Phong và La Chinh thì thật sự quá hời! Dù sao bọn họ đã dùng điểm tích lũy rồi, mặc dù tên Lý Dật Phong này thoạt nhìn có vẻ hơi ngờ
nghệch, nhưng ai nói người ta có thực lực làm chi?

Mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông đều hùa nhau kêu gào ầm ĩ. Nhìn cảnh tượng nhốn nháo
phía dưới, Cát trưởng lão dần dần dao động, chẳng qua lão vẫn còn hơi
băn khoăn. La Chinh quả thật đã tạo nên kỳ tích, nhưng hắn và Lý Dật
Phong hoàn toàn không thể so sánh với nhau. Trận đấu này La Chinh không
hề có chút hy vọng nào có thể giành chiến thắng, như vậy hơi bắt nạt
người ta.

Lý Dật Phong thấy nhiều người ủng hộ mình như vậy, lập
tức dùng vẻ mặt muốn ăn đòn liếc nhìn La Chinh, phảng phất như đang nhìn một con cừu bé nhỏ rồi nói: “Cát trưởng lão, lão thấy đấy, tất cả mọi
người đều mong đợi trận tỷ thí này như vậy, ta thấy lão nên quyết định
nhanh lên!”


Đúng lúc ấy, La Yên vốn đang đứng ngoài đấu trường lại đột ngột bước lên hô to: “Lý Dật Phong?”

Lý Dật Phong cảm thấy tiếng gọi này hơi quen quen, sau đó hắn chợt nhớ ra
chuyện gì đó, sắc mặt lập tức biến đổi, từ dáng vẻ cười hì hì biến thành mặt mày méo xệch: “Cô, cô là…”

“Ngươi dám gọi thẳng tên ta?” La Yên bước lên hai bước, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm đối phương.

“Này…” Sắc mặt Lý Dật Phong toát ra vẻ xấu hổ, suy nghĩ một chút rồi lập tức lắc đầu: “Không dám!”

La Yên dù che mặt nhưng hai mắt cong cong, khẽ cười nói: “Vậy ngươi nên gọi ta là gì?”

“Cái này, cái này… “ Lý Dật Phong càng trở nên lúng túng: “Trước mặt nhiều
người như vậy, có nên…” Dường như nhược điểm chí mạng của hắn đang nằm
trong tay La Yên vậy.

“Hừ, quên mất lời thề của ngươi rồi sao?” La Yên lạnh giọng hỏi.

Trong lòng Lý Dật Phong ngập tràn hối hận. Hắn vừa xuất quan liền nghe tin
trong Thanh Vân Tông xuất hiện một thiên tài siêu cấp, vậy nên hắn mới
nhanh nhảu chạy tới góp vui. Lúc tới nơi thì thấy Bùi Thiên Diệu thua
trận, một thằng nhóc Tiên Thiên Nhị Trọng mà đánh bại đệ tử thiên tài
Bùi Thiên Diệu, Lý Dật Phong vô cùng hứng thú xoa tay, nhưng không ngờ
vào lúc này lại gặp La Yên. Không phải nàng đang bị nhốt ở Luyện Ngục
Sơn sao? Nếu sớm biết nàng đang ở đây thì Lý Dật Phong tuyệt đối sẽ
không bén mảng tới. Thật ra hắn chẳng hứng thú gì với phần thưởng của
đại hội toàn phong, huống chi với cảnh giới bây giờ của hắn, cho dù
thắng La Chinh, sợ rằng tông chủ cũng sẽ không trao phần thưởng này cho
hắn!

Nhắc tới lời thề, Lý Dật Phong nhất thời suy sụp như quả cà héo rũ, cuối cùng đành phải cúi đầu, yếu ớt gọi một tiếng: “Bà trẻ!”

“Ừ, vậy mới ngoan!” La Yên hài lòng cười.

La Chinh không thốt nên lời. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra? La Yên còn
nhỏ hơn hắn, Lý Dật Phong ít nhất phải hơn nàng hai mươi tuổi, sao lại
phải gọi La Yên một tiếng bà trẻ? Hơn nữa bảo gọi là gọi, Lý Dật Phong
quả thực ngoan ngoãn như thế trước mặt La Yên.

Các đệ tử ngồi quanh võ đài giờ phút này cũng sợ ngây người.

Lý Dật Phong gọi cô gái che mặt này là bà trẻ?

Mặc dù Lý Dật Phong hơi ngốc, nhưng hiện tại hắn có lẽ là kẻ đứng đầu trong hàng ngũ đệ tử Thanh Vân Tông, làm sao phải gọi nàng là bà trẻ? Cô gái
che mặt này rốt cuộc là ai? Lúc trước không phải nói là người của La
Chinh sao?


Cho nên ngay lập tức, các loại suy đoán dồn đập được
đưa ra. Có người nói nàng là con gái của Thạch Kinh Thiên, cũng có người nói nàng là La Yên, tóm lại suy đoán gì cũng có.

“Ngươi muốn ra tay với La Chinh?” La Yên lại hỏi.

Lý Dật Phong trong lòng đã rối rắm lắm rồi, mặc dù hắn rất muốn giao đấu
với La Chinh, sau đó hung hăng đánh hắn một trận ra trò, nhưng đúng lúc
này La Yên lại ở đây, hắn không còn tâm trạng đánh đấm gì nữa.

“Nếu ngươi nhất định phải phân thắng bại… cũng không phải không được. Nhưng
bây giờ ngươi đã ở cảnh giới Chiếu Thần Lục Trọng, tỷ thí với La Chinh
sẽ không công bằng, cho dù ngươi thắng cũng là ỷ mạnh hiếp yếu, chẳng có nghĩa lý gì. Như vậy hay là các ngươi cùng so kiếm đi, không sử dụng
chân nguyên, chỉ so kiếm thôi.” La Yên đề nghị.

Nghe thấy vậy,
ánh mắt Cát trưởng lão liền sáng ngời, “Đề nghị này không tệ, Lý Dật
Phong ngươi chỉ dùng kiếm, hai người chỉ so đấu chiêu kiếm, như vậy là
công bằng!”

Thật ra Cát trưởng lão từng chứng kiến kiếm pháp căn
bản của La Chinh. Mặc dù thực lực của Cát trưởng lão trong nhóm trưởng
lão không tính là đứng đầu, nhưng thứ hạng cũng không quá tệ, sao lão
lại không nhìn ra sự khủng bố trong kiếm pháp căn bản của La Chinh? Cho
nên Cát trưởng lão ủng hộ quyết định này, thật ra chính là muốn chọc gậy bánh xe Lý Dật Phong mà thôi.

Bùi Thiên Diệu đứng bên cạnh cũng
cười thầm, lần này có lẽ Lý Dật Phong phải nếm mùi đau khổ rồi. Nếu so
sánh về thực lực, Lý Dật Phong quả thật sẽ chiến thắng không chút nghi
ngờ, nhưng nếu so đấu chiêu kiếm với La Chinh? Ha ha!

“So chiêu
kiếm?” Lý Dật Phong ngoáy mũi, vênh mặt nói: “Trên phương diện chiêu
kiếm, Lý Dật Phong ta không sợ ai hết! Được! Trận tỷ thí cuối cùng này
sẽ lấy chiêu kiếm để phân định thắng thua!”

Trước đó La Yên từng
chứng kiến La Chinh ngưng tụ ra kiếm linh nên đoán thành tựu kiếm thuật
của hắn nhất định không tệ. Có điều nàng chưa từng nhìn thấy kiếm pháp
căn bản của La Chinh lợi hại thế nào. Sở dĩ nàng đề nghị như vậy chẳng
qua chỉ vì không muốn thấy cảnh tượng Lý Dật Phong dùng thực lực tuyệt
đối chèn ép La Chinh trên đấu trường mà thôi.

Nhưng nàng thực sự
không ngờ, trong lúc vô tình, bản thân đã đào sẵn một cái hố để Lý Dật
Phong ngã xuống, giống như năm đó nàng dùng phương pháp y hệt để trêu
chọc Lý Dật Phong…


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận