Lý Dật Phong hiện giờ nhìn thấy La Yên giống như mèo thấy chuột cũng là có nguyên nhân cả.
Năm đó La Yên là đệ tử cấp cao nhất trên Ngọc Nữ Phong, thiên phú cực cao,
thực lực lại cực mạnh, cho dù so sánh với những đệ tử thân truyền thì
cũng không chút thua kém.
Mấu chốt là sự nổi lên của La Yên không giống với La Chinh.
La Chinh là âm thầm lặng lẽ rồi đột nhiên nổi lên, mặc dù trong Thanh Vân
Tông cũng có một số ít người từng biết tới thực lực và thiên phú hơn
người của La Chinh, nhưng tới tới lui lui cũng chỉ có vài người như vậy, ví dụ như đám người Mạnh Thường Quân, Triệu Chiêu, tiếp đến là người
của Tiểu Vũ Phong.
Còn La Yên lại khác, năm đó nàng trực tiếp gia nhập vào Thanh Vân Tông với thân phận đệ tử thiên tài được đặc cách
tuyển chọn. Sau khi gia nhập liền nhận được rất nhiều sự quan tâm, có
thể nói là trưởng thành trong sự chú ý của mọi người. Mức độ chú ý nhận
được chắc chắn phải gấp nhiều lần so với La Chinh, chính vì vậy, La Yên ở trong Thanh Vân Tông thật ra cũng vô cùng thuận lợi.
Phiền phức duy nhất của La Yên chính là đối phó với tầng tầng lớp lớp những kẻ theo đuổi…
La Yên đẹp giống như tiên nữ, nhân duyên vừa tốt, thiên phú lại cực cao,
còn là nữ đệ tử được Thanh Vân Tông tập trung bồi dưỡng. Một cô gái ưu
tú như vậy không ai theo đuổi mới là lạ.
Thông thường võ giả có
thực lực hơi kém, hoặc những võ giả có thiên phú không xuất chúng nhưng
gia sản không tồi, dưới khí thế lớn mạnh của La Yên thì căn bản không có dũng khí để theo đuổi nàng.
Vì vậy kẻ dám theo đuổi La Yên và có những hành động thực tế dĩ nhiên là những đệ tử tinh anh của bảy đại sĩ tộc.
Trong đó người theo đuổi kịch liệt nhất là con trai trưởng của Vân gia - Vân
Phóng. Cuối cùng cái giá thê thảm hắn phải trả là bị một kiếm của La Yên cắt đứt “dòng giống”, mà Thanh Vân Tông cũng vì lý do này đã nhốt La
Yên vào Luyện Ngục Sơn…
Lý Dật Phong là một người nổi bật trong
đám đệ tử thân truyền, năm đó miễn cưỡng cũng tính là một người theo
đuổi La Yên. Có điều Lý Dật Phong hơi điên khùng, lúc đầu vì bị những đệ tử khác khiêu khích nên mới tới trêu đùa La Yên.
Thực lực của Lý Dật Phong lúc đó đang đứng đầu trên Thanh Vân Bảng, lợi hại hơn nhiều
so với La Yên. La Yên muốn đối phó với Lý Dật Phong vẫn vô cùng khó
khăn.
Có điều bằng sự nhạy bén của mình, La Yên lại lựa chọn đánh cược với Lý Dật Phong.
Lý Dật Phong, con người này quả thực rất mạnh, có thể nói thiên phú của
hắn đã không cùng một cấp bậc với phần đông đệ tử Thanh Vân Tông nữa,
cho dù đặt ở trong bất kì đại tông môn nào đều có thể trực tiếp thăng
chức thành đệ tử trung tâm.
Theo lý mà nói ở đại hội toàn phong
lần trước, hắn nhẹ nhàng đạt được vị trí số một, khả năng lớn sẽ thông
qua thử luyện Thanh Vân Lộ, thăng chức lên Vân Điện.
Nghe nói hắn thực sự đã đi lên Thanh Vân Lộ, nhưng được nửa đường đột nhiên cảm thấy buồn ngủ, lại ngủ luôn trên Thanh Vân Lộ…
Có thể đi lên Thanh Vân Lộ một chuyến thì dù có qua hay không có lẽ cũng là mơ ước cả đời của rất nhiều đệ tử Thanh Vân Tông.
Nhưng Lý Dật Phong lại dám ngủ trên đó...
Việc này khiến tông chủ Thạch Kinh Thiên vô cùng tức giận. Ông vốn hy vọng
Lý Dật Phong vượt qua thử luyện của Thanh Vân Lộ, đặt chân vào Vân Điện
làm đệ tử trung tâm của Vân Điện, kết quả hắn lại ngủ mất. Thế là sau
khi ra khỏi Thanh Vân Lộ, Thạch Kinh Thiên trực tiếp ném Lý Dật Phong
vào Luyện Ngục Sơn nhốt một năm!
Từ đó có thể nhìn ra sự mạnh mẽ của Lý Dật Phong, đồng thời cũng nhìn ra chỗ ngu ngốc của hắn.
Lợi dụng điểm này, La Yên đánh cược với Lý Dật Phong một trận. Kết quả rõ
rành rành, Lý Dật Phong thua. Thực lực của La Yên có thể không bằng Lý
Dật Phong, nhưng nói về trí tuệ thì Lý Dật Phong còn kém xa La Yên, nàng gần như trêu cho Lý Dật Phong quay vòng vòng.
Một lần không được, Lý Dật Phong lại muốn cược lần hai…
Lần thứ nhất, Lý Dật Phong cược một lượng lớn điểm tích lũy trong tay hắn,
lần thứ hai là cược một thanh kiếm, lần thứ ba Lý Dật Phong có vẻ đã
táng gia bại sản, thế là cược rằng nếu lần sau gặp nàng liền phải gọi
một tiếng bà trẻ.
Mặc dù Lý Dật Phong hơi ngốc, nhưng vẫn tự hiểu rõ, là một đại sư ca của Thanh Vân Tông, gọi một tiểu sư muội kém mình
nhiều tuổi là bà trẻ thì thật quá mất mặt.
Thế nên từ đó về sau,
Lý Dật Phong nhìn thấy La Yên liền đi đường vòng, nếu không tránh được
vẫn phải ngoan ngoãn gọi một tiếng bà trẻ.
Ba năm trước hắn nhẹ
nhàng lấy được vị trí thứ nhất ở đại hội toàn phong, ba năm trở lại đây
thực lực của hắn ngày càng tăng lên nhanh chóng, với tu vi và thực lực
hiện tại của hắn mà đi đấu với La Chinh, quả thực là ỷ lớn hiếp nhỏ.
Có điều, nếu Cát trưởng lão đã chấp nhận, tên nhóc La Chinh kia cũng không hề phản đối, nên đương nhiên hắn cũng vui vẻ.
Mặc dù không thể sử dụng chân nguyên, nhưng đối với kiếm pháp của mình, Lý Dật Phong cũng tương đối tự tin!
“Nếu đã là đấu chiêu kiếm đơn thuần, vậy thì ngươi thua cũng không thể nói
ta ỷ lớn hiếp nhỏ, ngươi cũng phải tâm phục khẩu phục! Đúng chứ?” Lý Dật Phong nháy mắt, nhìn chằm chằm La Chinh.
La Chinh gật đầu:
“Chiêu kiếm và thực lực không liên quan đến nhau, trận đấu này là sự
lĩnh ngộ với kiếm thuật, đương nhiên ta sẽ không nghĩ ngươi ỷ lớn hiếp
nhỏ.”
“Vậy thì tốt!” Lý Dật Phong cười hì hì, đột nhiên rút một
thanh kiếm từ trong nhẫn tu di của mình ra. Bề ngoài thanh kiếm đó trông rất bình thường, phẩm cấp cũng không cao, chỉ là một thanh huyền khí
thượng phẩm.
Thân là đại sư ca của mấy chục vạn đệ tử Thanh Vân
Tông, mọi người cho rằng ít nhất hắn cũng móc ra một thanh tiên khí,
thậm chí có khả năng là bảo kiếm tiên khí trung phẩm, không ngờ rằng lại chỉ là một thanh huyền khí……
Phải biết là đến đệ tử ngoại môn cũng có vài người có thể dùng huyền khí thượng phẩm.
Lý Dật Phong đại khái cũng cảm thấy cầm thanh huyền khí này trên tay cũng
hơi không tương xứng với thân phận của mình, trên mặt chỉ còn biết cười
xấu hổ.
Hết cách! Lúc trước quả thực hắn có một thanh tiên khí,
chỉ có điều thanh tiên khí đó đã thua trên tay La Yên. Đến lúc này thì
có vẻ La Yên cũng không định trả kiếm cho hắn, nên hắn chỉ có thể chấp
nhận dùng một thanh huyền khí thôi.
“Vút!” Lúc này, La Chinh cũng rút Lưu Quang kiếm của mình ra. Thân kiếm sáng bóng phản chiếu ra ánh
mắt ngưng trọng của hắn. Lý Dật Phong này quá mạnh, cường hãn hơn rất
nhiều so với Bùi Thiên Diệu, mặc dù nhìn có vẻ khùng khùng điên điên,
nhưng Lý Dật phong tùy ý đứng ở đó mà La Chinh không nhìn ra chút sơ hở
nào!
La Chinh đoán cho dù là ba tên Bùi Thiên Diệu cùng lúc ra tay thì cũng chỉ có thể ngang tầm với Lý Dật Phong.
Bản thân mình hiện tại không phải là đối thủ của hắn!
Nếu đấu chiêu kiếm đơn thuần thì có lẽ La Chinh vẫn có sức đánh một trận.
Dù gì so đấu chiêu kiếm cũng không liên quan gì tới chân nguyên và tu
vi, có điều La Chinh vẫn vô cùng thận trọng!
“Ừm, nhóc con, khí
thế không tồi. Có điều…” Mặt Lý Dật Phong lộ ra biểu cảm kì lạ, “Ngươi
đang tính dùng kiếm pháp cơ bản đấu kiếm với ta?”
La Chinh gật đầu: “Đúng là như vậy!”
“Ngươi như vậy cũng quá coi thường người khác rồi! Ta không đấu!” Lý Dật Phong lắc đầu: “Không muốn đấu kiếm tử tế thì nói thẳng, lấy kiếm pháp cơ bản để đấu chiêu kiếm với ta? Ngươi đây là sỉ nhục ta!”
“Nếu không muốn đấu thì nhận thua là xong.” La Chinh nhàn nhạt nói.
“Nhận thua? Buồn cười! Ngươi tính lấy kiếm pháp cơ bản đấu với ta, ngươi bảo
ta nhận thua? Như vậy đi, nếu ngươi có thể ép ta xuất kiếm, ta sẽ gọi
ngươi một tiếng ông trẻ!” Lý Dật Phong cười lạnh, lại còn có vẻ giận dữ, rõ ràng là cảm thấy bản thân đã chịu sự sỉ nhục to lớn.
Lý Dật
Phong vừa nói xong câu này, cả đám mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông, còn có La Yên, Cát trưởng lão đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn hắn.
Trong lòng tất cả mọi người không hẹn mà cùng vang lên một câu: Tên nhóc này đúng là đồ ngu!
Lý Dật Phong vẫn luôn bế quan, đương nhiên không có cơ hội đi xem đại hội
toàn phong, nhưng những đệ tử ở đây không xem trực tiếp tại hiện trường
thì cũng sẽ quan sát đại hội toàn phong qua Tín Khuê.
Đối với sự quỷ dị của La Chinh, lại thêm kiếm pháp cơ bản vô cùng uy lực rành rành trước mắt, kí ức này vẫn còn mới mẻ.
Mặc dù thực lực của Lý Dật Phong rành rành ra đó, nhưng đấu chiêu kiếm đơn
thuần thì không ai cho rằng La Chinh sẽ thua Lý Dật Phong, cùng lắm thì
sẽ bất phân thắng bại.
Tên ngốc này lại để La Chinh ép hắn rút kiếm, còn hét ra một câu ông trẻ?
Lúc trước hắn từng gọi La Yên là bà trẻ, nếu La Chinh thực sự ép được hắn
rút kiếm, hắn tiếp tục gọi một tiếng ông trẻ, đây chẳng phải chuyện tốt
nhân đôi sao?
Đương nhiên, do Lý Dật Phong ngu đã quen mà lại không ai nhắc nhở nên hắn đã tự tạo cho mình một cái bẫy, sau đó chui vào.
“Nếu đã như vậy thì cứ quyết thế đi!” La Chinh cũng lười phí lời với tên ngốc này, giọng nói vừa dứt liền rút kiếm ra.
Chiêu thứ nhất của La Chinh vừa xuất ra chính là chiêu kiếm đâm thường thấy
nhất, trực tiếp đâm thẳng, lực ở mũi kiếm, cũng chính là “Bình Thích
Kiếm” đơn giản nhất.
Lý Dật Phong vốn dĩ hơi thờ ơ, kiếm pháp cơ
bản này hắn nhắm mắt cũng có thể tránh được, nhưng đúng lúc hắn di
chuyển bộ pháp chuẩn bị tránh đi, thì sắc mặt bất thình lình thay đổi.
“Mẹ nó, đây là…” Lúc này biểu cảm trên mặt Lý Dật Phong vô cùng đặc sắc.