Bách Luyện Thành Thần

Biểu cảm trên mặt mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông cũng rất đặc sắc.

Ai cũng biết chỗ lợi hại từ kiếm pháp cơ bản của La Chinh, nhưng mà tên
ngốc Lý Dật Phong này lại khoác lác không rút kiếm, thì đúng là đồ não
bị nhúng nước.

Ai cũng có loại tâm thái như vậy.

Ví như
kiếm pháp cơ bản của La Chinh lúc trước đã làm họ vô cũng khiếp sợ,
trong tiềm thức của bọn họ cảm thấy kiếm pháp cơ bản của La Chinh mạnh
vô cùng, sau khi nhận thức này ăn sâu bám rễ, Lý Dật Phong lên liền
khoác lác xem thường La Chinh, mọi người sẽ có một loại cảm giác tự phát như vậy.

Dường như Lý Dật Phong xem thường La Chinh cũng chính
là xem thường nhận thức của nhiều người vậy, thế là những đệ tử này rất
vui vẻ khi thấy Lý Dật Phong kinh ngạc!

Trong lòng hơn mười vạn
đệ tử Thanh Vân Tông đều có một suy nghĩ: Thằng nhóc ngươi cứ giả ngu
đi. Ngươi cho rằng là đại sư ca của Thanh Vân Tông thì là thiên hạ vô
địch? Để xem ngươi phá thế nào! Xem ngươi có gọi ông trẻ hay không!

Lý Dật Phong khoác lác lúc này thật sự là hơi khổ sở.

Kiếm pháp cơ bản của La Chinh rốt cuộc là thứ gì?

Đây thực sự là một kiếm pháp cơ bản bình thường đến mức không thể bình
thường hơn, thậm chí là Bình Thích Kiếm đơn giản nhất trong kiếm pháp cơ bản. Nói trắng ra chính là một kiếm đâm thẳng về phía trước mà thôi,
rất nhiều kiếm khách khi lần đầu luyện kiếm, chiêu được học đầu tiên
chính là Bình Thích Kiếm. Hơn nữa để có căn cơ tốt, khi luyện Bình Thích Kiếm thường sẽ luyện tới hơn một ngàn lần, thậm chí là trên vạn lần!

Nhưng một chiêu kiếm đơn giản như vậy mà dù nhìn từ phương hướng nào đều
khiến Lý Dật Phong có một loại cảm giác không thể né tránh được…

Đây rõ ràng là kiếm pháp cơ bản! Làm sao lại có loại hiệu quả này? Lý Dật Phong cảm thấy bản thân sắp phát điên rồi.


Đương nhiên hắn không biết lúc trước La Chinh dựa vào kiếm pháp cơ bản đã
dành được thành tựu quá xuất sắc ở đại hội toàn phong. Mười vạn đệ tử ở
hiện trường này đều thấy một kiếm của La Chinh ép Lý Dật Phong đến mức
khó có thể tránh được là chuyện đương nhiên.

Duy chỉ có một mình Lý Dật Phong không hiểu mà thôi...

Nhưng Lý Dật Phong cũng là đệ tử thiên tài của Thanh Vân Tông, ba năm trước
hắn đã có thực lực đè ép được tất cả đệ tử Thanh Vân Tông, huống gì hắn
của hiện tại?

Mắt nhìn lưỡi kiếm của La Chinh đang đâm về phía
mình, nhớ tới lời hứa không rút kiếm của bản thân, hắn cứng ngắc uốn éo
cơ thể của mình đến góc độ cực hạn, dùng một động tác vô cùng khó khăn
để tránh khỏi lưỡi kiếm của La Chinh!

Chỉ tránh kiếm thứ nhất của La Chinh đã chật vật như vậy, huống hồ La Chinh vẫn còn kiếm thứ hai? Kiếm thứ ba? Kiếm thứ tư...

Giờ này Lý Dật Phong cũng đã hiểu, cho dù hắn phát huy thân pháp của mình
đến cực hạn cũng không thể nào tránh được, nhưng lúc trước hắn đã nói
rồi! Kiếm này làm sao có thể không rút ra? Mà nếu rút kiếm thì tiếng
“ông trẻ” này phải gọi là cái chắc rồi còn gì?

Thế là lúc này hắn chỉ có thể cố gắng chống chết thôi!

La Chinh không do dự đâm ra kiếm thứ hai: “Quét Kiếm”! Quét Kiếm, thân
kiếm phải bằng phẳng, động tác phải nhanh, lực từ ngón tay út phải
truyền đến đầu lưỡi kiếm, kiếm không cao quá đầu gối!

Lý Dật
Phong lại nghiến răng, xoay người một cái. Mũi Lưu Quang Kiếm của La
Chinh gần như xẹt qua phần lưng của hắn. Nếu mũi kiếm tiến lên phía
trước một chút nữa thì lúc này e là hắn đã bị thương.

Kiếm thứ ba, Điểm Kiếm!


Cổ tay thả lỏng rồi bất thình lình nâng lên, mũi kiếm mãnh liệt đâm xuống phía dưới, lực dồn xuống dưới mũi kiếm.

Ba chiêu kiếm pháp cơ bản, kiếm nọ lồng kiếm kia.

Nếu kiếm thứ nhất, kiếm thứ hai khiến Lý Dật Phong đã đâm lao nên phải theo lao, thì đến kiếm thứ ba Lý Dật Phong đã rơi vào thế suy sức yếu. Nếu
không rút kiếm, chắc chắn hắn sẽ bị đâm trúng! Mà trúng kiếm khi tỉ thí
chiêu kiếm thì dù có bị thương hay không cũng coi như thua.

Nghiến răng. Cuối cùng Lý Dật Phong vẫn rút kiếm ra, may mắn đẩy được Điểm Kiếm của La Chinh.

Phải biết dưới võ đài có mười vạn cặp mắt đang đồng loạt nhìn chằm chằm.
Theo bọn họ thấy thì sớm muộn gì Lý Dật Phong cũng sẽ rút kiếm, để xem
hắn có thể tránh được mấy kiếm của La Chinh.

Về chuyện này, có đệ tử cho là năm kiếm, có đệ tử lại nghĩ là sáu kiếm, cũng có một số đệ tử cảm thấy Lý Dật Phong dựa vào thân pháp của mình có lẽ có thể vượt qua
từ mười kiếm trở lên.

Kết quả họ đều đoán sai cả. La Chinh chỉ dùng ba kiếm đã có thể ép Lý Dật Phong không thể không rút kiếm!

“Rút kiếm rồi. Lý Dật Phong rút kiếm rồi?”

“Vậy thì phải gọi một tiếng ông trẻ rồi? Không biết hắn có chịu gọi hay không?”

“Bắt buộc phải gọi chứ! Hứa trước mặt nhiều người như vậy mà. Trừ phi hắn chẳng coi lời mình nói ra gì!”

Trong lòng Lý Dật Phong thật sự không cam tâm, cũng rất hối hận! Đều trách
cái miệng tiện của mình, vô duyên vô cớ hứa loạn cái gì không biết?
Nhưng bây giờ có hối cũng chẳng kịp? Lời đã nói ra giống như bát nước
hắt đi, hơn nữa hắn còn nói trước mười vạn đệ tử Thanh Vân Tông!

Gọi một tiếng ông trẻ thì mất hết mặt mũi, nhưng nếu không gọi thì chữ tín của hắn cũng tiêu tan.

La Chinh cầm kiếm trong tay, không nói gì, chỉ là mặt mang ý cười nhẹ nhìn Lý Dật Phong.

Do dự, vẫn còn do dự...


Lý Dật Phong cảm thấy mình sắp phát điên.

“Gọi ông đi!”

“Gọi ông đi!”

“Gọi ông đi!”

Không biết tên đệ tử táng tận lương tâm nào cầm đầu hét lên một câu, lập tức
những người nhiều chuyện cũng hùa theo, sau đó cả vài trăm người cùng
hét, rồi vài ngàn người, cuối cùng là cả vài vạn người...

Nhìn
thấy cảnh này, ngay cả Cát trưởng lão cũng há hốc mồm. Nhân duyên của Lý Dật Phong không tệ đến mức này chứ? Làm sao đám đệ tử của Thanh Vân
Tông lại chống đối hắn như vậy?

Thực ra cũng không thể nói mọi người ghét Lý Dật Phong, mọi người cũng không thích La Chinh mà.

Chẳng qua, nếu không phải Lý Dật Phong vừa ra đã ầm ĩ, mọi người cũng không
đến mức đối xử với hắn như vậy. Vừa mới xuất hiện đã cho rằng mình cao
hơn người khác như vậy nên mọi người rất vui vẻ nhìn hắn từ trên cao ngã xuống, hơn nữa ngã càng thảm càng tốt!

Hơn mười vạn người cùng
hét đủ để kinh thiên động địa. Tiếng hét từng đợt rồi từng đợt, cảnh này e là cả đời Lý Dật Phong cũng khó quên được!

Cuối cùng, hắn nghiến răng nói: “Được rồi, ta gọi!”

Lý Dật Phong vốn nghĩ lợi dụng tiếng hét của mọi người mà nhỏ giọng gọi
một tiếng là được, nhưng ngay lúc này hơn mười vạn người kia đột nhiên
lại giống như đã thương lượng với nhau vậy, tiếng hét nhanh chóng trầm
xuống, tập thể đệ tử xung quanh cả võ đài đều im lặng, im lặng đến mức
một cái kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe được rõ ràng! Hơn nữa ai
cũng khẽ nghiêng mặt, mở rộng lỗ tai, nhìn chằm chằm Lý Dật Phong…

“Các người chơi ta phải không?” Lý Dật Phong cảm thấy sắp khóc đến nơi. Tính cách hắn tùy tiện, hơi điên điên khùng khùng, nhưng cũng không phải
ngốc thật, nếu không làm sao có thể tu luyện đến mức này?

Nhận thấy mình không thể lừa cho qua chuyện được, Lý Dật Phong mới mở miệng gọi: “Ông trẻ!”

“Phì!” La Yên đứng đó không xa nghe được một tiếng gọi ông trẻ, cuối cùng
không nhịn được bật cười, bộ ngực cao ngất không ngừng chấn động, vòng

eo giống như hoa giấy không ngừng run loạn.

Không ngờ Lý Dật
Phong gọi nàng một tiếng bà trẻ, bây giờ lại gọi La Chinh một tiếng ông
trẻ, suy cho cùng vẫn là tên nhóc này tự chuốc lấy! Nên không đáng để
thương hại!

Đám đông đệ tử cũng cười ồ lên, nhiều người cười như
vậy nên cứ vang lên từng đợt lại từng đợt, chuyện cười này thật sự là
quá huyên náo rồi.

Lý Dật Phong xấu hổ đến mức mặt đỏ như sắp vắt ra máu đến nơi, càng làm hắn hận hơn chính là La Chinh lại mỉm cười rồi gật đầu.

Ta đường đường là đại sư huynh của Thanh Vân Tông. Cứ cho là phải gọi
ngươi một tiếng ông trẻ, vậy mà ngươi lại không biết xấu hổ, còn gật
đầu? Được rồi, ta sẽ khiến ngươi hối hận!

Đợi sau khi tiếng cười
của mọi người dần dần biến mất, Lý Dật Phong lại nói: “Lúc trước đúng là ta đã xem thường ngươi. Nếu đã như vậy, chúng ta tiếp tục thêm lần nữa, đường đường chính chính đấu một kiếm một lần. Ai thua phải gọi đối
phương là ông trẻ, hơn nữa gặp một lần phải gọi một lần, La Chinh ngươi
dám đồng ý không?” Lời này vừa nói ra, La Chinh lại dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn Lý Dật Phong.

Mười vạn người cũng nhìn Lý Dật Phong như vậy...

Bản thân Lý Dật Phong đã ngốc, vậy mà còn cho rằng người khác cũng giống
hắn? La Chinh đồng ý với hắn việc dùng chiêu kiếm để phân thắng bại đã
không tệ rồi, dựa vào cái gì còn thêm điều kiện như vậy?

Lý Dật
Phong cũng nhận thấy điều kiện mình đề xuất hơi ngu nên chỉ đành nghiến
răng nói: “Được rồi, ngươi không đồng ý thì thôi. Vậy chúng ta đường
đường chính chính đấu kiếm đi!”

Sau khi nói xong, Lý Dật Phong rung trường kiếm, mũi kiếm chỉ thẳng La Chinh! Một luồng khí thế lẫm liệt phát ra từ người hắn.

Cho dù hắn chỉ cầm một thanh huyền khí cũng đã cho thấy sự khác biệt với
người thường, dường như thứ hắn đang cầm trong tay là một thanh tiên
khí, một thanh thánh khí!

Lý Dật Phong này đem đến cho La Chinh
cảm giác như đối diện với vị “chủ nhân của Băng Kiếm” trên Sát Lục Kiếm
Sơn. Người có thể trở thành đại sư ca của Thanh Vân Tông thì dù sao cũng không hề đơn giản!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận