Bách Luyện Thành Thần

Sắc mặt La Tuấn Dật như đống tro tàn, cô gái vô song trông như đóa hoa
sen trước mắt này vô cùng xinh đẹp, vậy mà trong mắt gã lại như là ác
ma khủng bố.

“La Yên, hãy cho Tam thúc một con đường lui đi!” La
Tuấn Dật tự biết không thể trốn khỏi tay La Yên thì lập tức xoay mặt năn nỉ nói.

“Ngươi cảm thấy có thể sao?” Ánh mắt La Yên tĩnh lặng, lạnh lùng. Tuy nàng vẫn chỉ là một cô bé, nhưng cái chết của cha đã đả
kích nàng rất nhiều, La Tuấn Dật năn nỉ căn bản cũng không có tác dụng.

“Năm đó chủ mưu mưu hại cha ngươi là La Bính Quyền! Ta… Ta không ngăn lại được...” La Tuấn Dật bắt đầu giải thích.

La Yên nhẹ gật đầu: “Với thực lực của ngươi mà muốn mưu hại cha ta thì
đúng là không có khả năng, nhưng dù sao ta cũng muốn biết rõ ràng về
chân tướng sự việc, cho nên ngươi không thể đi.”

La Tuấn Dật lập tức đơ người, ánh mắt lóe ra, tiếp tục nói: “Ngươi đã không cho ta đi, vậy thì... chết đi!”

La Tuấn Dật chính là gã đàn ông có tướng mạo tuấn tú nhất La gia,
bình thường cực kì chú ý chăm sóc, cho dù đã bốn mươi tuổi nhưng nhìn
qua vẫn trông như một vị công tử bột nào đó. Nhưng là giờ phút này,
trên mặt gã lại toát ra vẻ dữ tợn, đồng thời trong tay lại xuất hiện
chiếc hộp sắt nhỏ sáng bóng với ba miếng kim loại!

“Vạn Thần Lôi Sát Kích!”

Lúc trước La Chinh và con trai trưởng La Thừa Vận của La Tuấn Dật tử đấu,
La Thừa Vận đã lợi dụng Thiên Cơ Kiếp Lôi Kích trong tay thầm định
giết La Chinh, giờ đây Vạn Thần Lôi Sát Kích cha hắn sử dụng này còn
có uy lực hơn gấp mấy chục lần so với Thiên Cơ Kiếp Lôi Kích!

Vạn Thần Lôi Sát Kích này chính là vũ khí bí mật của La gia, duyên phận
đưa đẩy thế nào nên tổ tiên La gia đã đạt được một loại cơ quan ám khí,
tổng cộng cũng chỉ có ba miếng. Nhưng chỉ khi gặp phải tình huống bất
đắc dĩ, La gia mới lấy ra để đối phó với địch, cái này đã mấy trăm năm
chưa từng động qua một lần.


Thiên Cơ Kiếp Lôi Kích được mô phỏng lại từ Vạn Thần Lôi Sát Kích, uy lực của hàng nhái cũng đã rất lớn
nên nghĩ cũng biết uy lực của Vạn Thần Lôi Sát Kích này lớn tới mức
nào.

“Ầm, ầm, ầm!”

Ba luồng tia chớp giống như Giao Long
nhanh chóng ngưng kết thành ba cái lôi kích, bỗng nhiên đánh về phía cơ thể La Yên. Luồng ánh sáng sấm sét kia nhập vào người nàng, La Tuấn
Dật hung tợn nhìn chằm chằm vào La Yên, nhưng trong lòng gã đang gào
thét: Ba luồng lôi kích nhập vào cơ thể, ta muốn ngươi nổ tung mà
chết! Nổ cho ta!

Trong không khí tỏa ra một mùi khét, La Tuấn Dật nhìn chằm chằm La Yên. Giờ phút này ba luồng sấm sét kia có lẽ
đã không ngừng tàn sát bừa bãi trong cơ thể nàng, chắc hẳn phải nổ
tung ngay mà chết rồi!

Thế nhưng mà đợi một lúc lâu, mãi đến khi tia chớp mang đến mùi khét kia cũng tan hết, La Yên vẫn giống như
người không có chuyện gì...

Chuyện này...

La Tuấn Dật
từng tưởng tượng ra vài kết quả “tốt đẹp” cuối cùng của La Yên, nàng có khả năng bị Vạn Thần Lôi Sát Kích chém thành hai khúc, hoặc chết vì nổ tung, cũng có thể bị La Yên ngăn cản, nhưng lại thật không ngờ sẽ
gặp phải loại tình huống này.

Nàng cứng rắn nuốt hết ba luồng
lôi kích này, vậy mà lại có thể không phản ứng gì. Đầu lưỡi La Tuấn Dật như bị dính chặt lại, muốn nói chuyện nhưng lại cảm thấy mình không có
lời nào để nói.

“Tam thúc, mời đến võ đường.” La Yên làm một động tác mời.

Tất cả các đệ tử La gia lúc này cũng đã tụ tập ở võ đường.

Tuy La gia đã là mặt trời sắp lặn, sản nghiệp bị gia tộc khác xâm chiếm,
chia cắt nên thu nhập của gia tộc cũng càng ngày càng ít đi, nhưng con
nối dõi của La gia vẫn rất hưng thịnh.


Trong một võ trường lớn như vậy mà lại tụ tập bảy tám trăm đệ tử La gia.

Tất cả đệ tử La gia đều liếc mắt thẳng đến đài cao ở cuối võ đường, La
Bính Quyền ngày xưa liếc mắt nhìn một cái thôi cũng khiến cho người ta
phát run, giờ phút này lại hấp hối ghé vào trên đài, còn La Tuấn Dật thì co rúc ở một bên, không ngừng lạnh run.

Ai cũng hiểu, hôm nay chính là thời gian quan trọng nhất của La gia!

Thực tế không ít đệ tử La gia lúc này giống như đang nằm mơ. Tuy trước đó
bọn họ một mực tưởng tượng sẽ có một ngày có thể đẩy La Bính Quyền từ vị trí gia chủ xuống, nhưng không ai từng nghĩ ngày này lại đến nhanh
như vậy, vừa nhanh, vừa mạnh, không thể ngăn cản!

La Chinh bước
một bước vào cửa lớn La gia, dễ dàng như vươn tay bẻ gãy cành khô,
biến chuyện bọn họ nghĩ cũng không dám nghĩ thành sự thật.

Kể từ
hôm nay, La gia muốn thay hình đổi dạng rồi. Điều làm cho phần lớn đệ
tử La gia mừng rỡ chính là, thực lực của La Chinh và La Yên!

Với thực lực của hai người thì căn bản ở quận Sùng Dương này không có
đối thủ. Hơn nữa, với địa vị của bọn họ ngày hôm nay, tất nhiên sẽ
giúp La gia ngày một hưng thịnh, nhất định sẽ có lợi cho đệ tử La gia rất nhiều.

Lúc này, hai tên gia đinh đỡ La Kính đang run lẩy bẩy, từ từ đi lên đài cao.

Tuy La Chinh đã phế La Bính Quyền, hắn cũng là gia chủ mà mọi người đều hy
vọng lựa chọn, nhưng hắn chưa thích hợp để khống chế đại cục. Hắn cần
một người đức cao vọng trọng xuất hiện, tuyên bố tất cả những chuyện
này.

Thực lực, dĩ nhiên La Chinh có, nhưng dù sao hắn cũng thuộc hàng tiểu bối trong gia tộc.

Tuy La gia chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi không đáng kể trong vương
triều Phần Thiên, thế nhưng dù là con chim sẻ nhỏ thì cũng có đầy đủ

ngũ tạng, rất nhiều chuyện trong gia tộc, không phải là chỉ nhìn thực
lực là được, còn phải xem uy danh, bối phận cá nhân người đó nữa.

Nếu như La Chinh đơn thuần dựa vào thực lực của mình, mà đứng lên làm chủ gia tộc, vậy thì hắn có khác gì La Bính Quyền?

Sau khi lên đài cao, La Kính thở dốc hai cái. Lão đã lớn tuổi rồi, nên
dù có xảy ra chuyện lớn hơn nữa thì cũng khó khiến cho lão đặc biệt
kích động, nhưng lúc này trong đôi mắt già mờ lòa của lão lại toát ra
vẻ kích động. Sau khi ngừng một lát, La Kính mới dùng giọng nói khàn
khàn nói: “La Chinh, là con trai La Tiêu, là cháu đích tôn, kế thừa vị
trí gia chủ chính là đạo lý hiển nhiên. Chỉ có thể hận hai người La
Bính Quyền và La Tuấn Dật không bằng cầm thú, mưu hại gia chủ La Tiêu
của La gia chúng ta, chiếm đoạt vị trí gia chủ. La Chinh chỉ là lấy lại
những gì vốn là của nó. Bây giờ nó chính là gia chủ của chúng ta... đám đệ tử La gia, các ngươi cảm thấy như thế nào?”

“La Chinh vốn chính là gia chủ của chúng ta! Chuyện này căn bản không cần nghi ngờ!”

“Tên khốn La Bính Quyền đi ngược lại lẽ trời, làm hại không ít đệ tử chúng
ta vô cùng thê thảm! La Chinh vốn là hy vọng của mọi người!”

“Ta ủng hộ La Chinh làm gia chủ của chúng ta!”

Đệ tử La gia lúc này nào còn có dị nghị gì?

Trong mắt không ít người tinh tường thì thực lực của La Chinh đã sớm vượt
ra khỏi quận Sùng Dương rồi. Nhân vật bậc này căn bản sẽ không quan tâm tới gia nghiệp La gia, những thứ giá trị mà tổ tiên La gia truyền lại
đối với hắn chỉ sợ cũng không đáng nhắc tới, căn bản không lọt nổi vào mắt hắn.

Cho nên tình huống thực tế là La gia cần phải nịnh để La Chinh lên làm gia chủ!

Không ít người có thể nghĩ được như vậy thì sao La Kính lại không nghĩ ra cho được? Lão sống trên đời nhiều năm như vậy, tuy là người sắp xuống lỗ
tới nơi rồi nhưng gừng càng già càng cay, lão hiểu rất rõ, chỉ cần La
Chinh chịu kế nhiệm vị trí gia chủ, La gia hẳn là sẽ lên như diều gặp gió!

“Khụ khụ.” La Kính ho khan hai tiếng: “Đã như vậy, ta tuyên bố La Chinh chính thức trở thành gia chủ La gia!

Đợi La Kính nói xong, La Chinh cũng đi lên đài cao, hắn cũng không hứa hẹn
sẽ dẫn dắt La gia đến mức huy hoàng, cũng không miêu tả kế hoạch phát
triển La gia lớn lao gì cả, hắn chỉ nói đúng một câu.

“Các gia tộc khác ở quận Sùng Dương đã ăn tươi sản nghiệp của La gia chúng ta, ta muốn bọn họ phải trả giá gấp bội!”

*Xôn xao...*


Chỉ duy nhất một câu nhưng đã khiến toàn bộ võ đường sôi trào nhiệt huyết.

Đệ tử La gia bị áp bức và lăng nhục không chỉ là trong chính gia tộc
mình mà bên ngoài cũng như thế, nhưng bọn họ chỉ có thể lựa chọn nhẫn
nhịn, rồi lại nhẫn nhịn, bởi vì La gia không có thực lực, chỉ có thể
cụp đuôi để người khác bắt nạt.

Nhưng bây giờ đệ tử La gia đã
hiểu, bọn họ không cần nhịn, bọn họ muốn cho các gia tộc khác ở quận
Sùng Dương phải trả giá thật nhiều!

Đợi đến lúc những tiếng sôi
trào chậm rãi lặng xuống, La Chinh nhìn La Bính Quyền dưới chân rồi thản nhiên nói: “Nhị thúc, rốt cuộc cha ta chết như thế nào?”

“Ha
ha...” Nằm rạp trên mặt đất, La Bính Quyền vẫn không nhúc nhích, trên
mặt toát ra vẻ mỉa mai: “Ngươi nói là ta làm hại, dĩ nhiên là ta làm
hại, còn hỏi nhiều làm gì?”

La Chinh lắc đầu: “Ngươi không thể.
Thực lực của ngươi lúc đó không đủ để hại chết cha ta, lúc đó thực lực
cha ta đã là Tiên Thiên Cảnh, tất nhiên phải có người khác nữa.”

“Ngươi cho rằng ta sẽ nói sao?” La Bính Quyền cười lạnh một tiếng: “Trừ phi
ngươi hứa sẽ không giết ta trước mặt tất cả mọi người trong La gia thì
ta còn có thể cân nhắc nói cho ngươi biết!”

Nghe thấy La Bính Quyền nói vậy, La Chinh lắc đầu.

“Hừ! Đã chắc chắn phải chết thì nói hay không cũng chết, ngươi nghĩ ta ngu như vậy?” La Bính Quyền hừ lạnh nói.

La Chinh vẫn bình thản nhìn về phía La Tuấn Dật, ai ngờ La Bính Quyền mở
miệng cảnh cáo nói: “Tam đệ, nếu ngươi nói hắn lập tức liền sẽ giết
ngươi, dù có chết cũng không được nói cho hắn!”

Dưới sự nhắc nhở của La Bính Quyền, miệng La Tuấn Dật cũng kín như bưng, có vẻ cũng không định nói.

Thấy hai người đều bày ra bộ dáng như vậy, trên mặt La Chinh lộ ra vẻ tươi
cười: “A! Ngươi nghĩ đám các ngươi không nói thì ta không có cách ép các ngươi mở miệng?”

Vừa dứt lời, một cái hồn châm nửa trong suốt chui ra từ giữa chân mày La Chinh, bỗng nhiên đâm về phía La Bính Quyền!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận