Đối với La Chinh mà nói, giờ này Kinh Thần Thứ có hai cái tác dụng.
Đầu tiên là dùng để đánh lén, đối phó với võ giả có linh hồn không đủ mạnh
mẽ hoặc lực bảo vệ chưa đủ hiệu quả, chỉ cần một nháy mắt thất thần
trong chiến đấu cũng đồng nghĩa với việc thua, coi như chết.
Tác dụng thứ hai thì là có thể dùng như hình phạt! Một người cảm thấy
linh hồn mình bị đâm xuyên qua, cái loại thống khổ này căn bản không
thể diễn tả bằng lời. Tóm lại tuyệt đối đau khổ gấp 10 lần nỗi đau thể
xác! Nếu là thân thể người nào bị đau quá nặng thì đại não sẽ bị sốc,
rồi chìm vào hôn mê, thế nhưng linh hồn lại không biết hôn mê!
“Vèo!”
Hồn châm lặng lẽ đâm vào trong óc La Bính Quyền, lập tức khiến cho ông ta
kêu rên lên một tiếng, trên mặt toát ra vẻ đau đớn khó có thể chịu đựng
được. Nhưng La Bính Quyền dù sao cũng ý thức được, nếu ông ta nói ra bí
mật này thì sẽ lập tức phải chết, bởi ông ta và La Chinh có thù giết
cha!
Loại đại thù này căn bản không thể hóa giải.
Cho nên La Bính Quyền cố nhịn nỗi đau mà ngậm chặt miệng lại, bởi vì đau đớn
khó nhịn nên mồ hôi trên trán rơi xuống từng giọt, từng giọt.
“Nếm loại đau này thấy thế nào?” La Chinh lạnh giọng nói.
La Bính Quyền vẫn cắn chặt răng không nói lời nào.
“Ngươi không nói cũng chẳng sao.” Ánh mắt La Chinh lại nhìn tới La Tuấn Dật.
La Tuấn Dật chứng kiến bộ dạng đau đớn của La Bính Quyền nên cũng đã bị
dọa đến lạnh run cả người. Năng lực nhẫn nại của gã lại kém xa La
Bính Quyền nên La Chinh còn chưa mở miệng, gã đã lập tức nói: “Ta nói,
ta nói, là Tề gia! Là gia chủ Tề gia - Tề Sơn, là hắn tự ra tay giết La
Tiêu! La Chinh, ngươi đừng giết ta, ta chỉ là...”
Nghe thấy La Tuấn Dật nói vậy, trong lòng La Bính Quyền thầm thở dài một tiếng: Tên ngu ngốc này chưa bao giờ đáng tin.
Lúc này La Chinh mới gật đầu: “Tốt lắm!”
Trong tay hắn chợt lóe lên ánh sáng màu bạc bay thẳng đến La Tuấn Dật. Mặt gã lúc này như tro tàn, toàn thân run rẩy, nhưng khi mũi kiếm kia còn
cách trán hắn cỡ một tấc thì lập tức lệch đi, bay thẳng về phía La Bính
Quyền!
“Phập!”
Đầu La Bính Quyền rơi xuống đất.
La Chinh đã từng nói, hắn không sẽ ra tay giết người của La gia, dù sao
những người này là máu mủ ruột già với hắn! Cho nên khi ở trên Luyện
Ngục Sơn La Chinh cũng chỉ phế bỏ La Phái Nhiên chứ không giết hắn ta.
Nhưng hôm nay La Chinh không thể không giết La Bính Quyền. Đầu tiên, ông ta
là kẻ thù giết cha, hơn nữa còn là chủ mưu. Tiếp theo, đệ tử La gia từ
trên xuống dưới đều chất chứa oán hận với La Bính Quyền đã lâu, hôm nay
nếu hắn không giết La Bính Quyền, chỉ sợ kẻ dưới khó phục tùng, hơn nữa trong lòng phần đông đệ tử La gia nhất định sẽ có một tia kiêng kị.
Nếu nhỡ có một ngày La Bính Quyền đợi thời trở lại thì phải làm
sao bây giờ? Bọn họ đều sẽ bị tính sổ.
Cho nên La Bính Quyền không thể không chết.
Đúng như La Chinh suy đoán, thấy La Bính Quyền đã chết nên không ít người thở hắt ra một hơi thật dài.
Từng luồng sát khí từ trong thi thể La Bính Quyền bay ra, mặc dù biết La
Bính Quyền bái Huyết Tù làm thầy, cũng luyện Huyết Sát Kình, nhưng La
Chinh không ngờ trong cơ thể La Bính Quyền lại có không ít sát khí, xem
ra trong khoảng thời gian này, vì tu luyện nên ông ta đã giết không ít
người.
Cuối cùng những luồng sát khí từ trong cơ thể La Bính
Quyền bay ra ngoài đều ngưng tụ lại thành một viên tinh thể màu đỏ máu!
Bốn viên tinh thể màu máu rồi…
Trong lòng La Chinh thầm tính toán, theo lượng sát khí đã tích lũy được,
nhất định mình phải tu luyện một công pháp nào nó phát huy ra sát khí.
Nhưng mà trước mắt, La Chinh còn phải xử lý sạch sẽ chuyện của La gia.
“La Bính Quyền đã đền tội, La Tuấn Dật là kẻ thứ hai, tội không đáng chết,
ta liền giao cho các người xử trí! Ngày mai, ta muốn tế bái phần mộ tổ
tiên!” Sau khi nói xong, La Chinh liền giao chuyện ở võ đường cho Tứ
thúc và Ngũ thúc cùng mấy vị trưởng bối xử lý. Hắn tin bọn họ sẽ xử lý
tốt hơn mình nhiều.
Nghe La Chinh phán như vậy, khuôn mặt trắng
bệch của La Tuấn Dật mới coi như khôi phục lại một nét hồng hào. Gã vốn
cho là mình chết chắc rồi, nhưng không ngờ La Chinh lại giữ lại tính
mạng cho mình. Nhìn về phía bóng lưng La Chinh đang rời đi, trong đôi
mắt gã tràn đầy vẻ kính sợ.
“Ngọc Long Uyển” chính là nơi ở của chi trưởng La gia.
Từ khi La Tiêu chết, toàn mạch chi trưởng đã suy bại, Ngọc Long Uyển đã được niêm phong, trở thành cấm địa của La gia.
Nếu tình cờ có người La gia đi ngang qua Ngọc Long Uyển thì chẳng qua cũng
sẽ nhìn liếc qua một chút chứ không mấy ai đặt chân vào trong đó.
Bởi vì không có ai dọn dẹp nên không ít chỗ trong Ngọc Long Uyển cỏ dại đã mọc cao hơn người, trên tường cũng phủ kín tro bụi.
Hôm nay, hơn mười tên gia đinh La gia cùng nhau chen vào quét dọn mặt
đất, nhổ cỏ dại, tu sửa bồn cây cảnh, khí thế vội vàng ngất trời, vỏn vẹn chỉ nửa ngày, toàn bộ Ngọc Long Uyển đã rực rỡ hẳn lên!
Đợi đến lúc La Chinh và La Yên dùng cơm xong rồi trở lại Ngọc Long Uyển, trước mắt đều sáng ngời.
Quét dọn Ngọc Long Uyển thực sự không phải là mệnh lệnh của La Chinh, chẳng qua trong La gia không thiếu loại người có tâm này.
La Yên
vừa bước vào Ngọc Long Uyển, bước chân liền vui sướng đi về phía một
cái xích đu ở bên trong. Đó là chiếc xích đu La Yên thường ngồi khi còn
bé, nhưng đã mấy năm trôi qua nên chiếc dây thừng trên xích đu cũng đã
mục nát giờ đây đã được đổi hai sợi dây thừng mới.
Sau khi ngồi
lên, La Yên liền lắc lưc lên xuống, hai cái chân thon dài từ từ đong đưa trên không trung. Thấy La Yên nở nụ cười từ tận đáy lòng như vậy đại
khái cũng là khoảnh khắc vui vẻ nhất sau khi La Chinh gặp nàng...
Nói cho cùng thì La Yên cũng chỉ là một cô bé, bởi thể chất đặc biệt,
thiên phú xuất chúng nên đôi vai của nàng phải gánh chịu quá nhiều
thứ nàng không nên gánh.
Hơn nữa, cho dù là bây giờ nàng vẫn chưa thoát khỏi những thứ kia.
Tuy Thạch Kinh Thiên đồng ý cho La Yên về nhà một chuyến, nhưng đồng thời
hắn cũng cảnh cáo La Chinh, không được vọng tưởng đưa La Yên chạy trốn.
Bởi vì người kia đã lưu lại một ấn ký trên người La Yên từ lâu nên cho dù
La Yên chạy tới chân trời góc biển thì người kia chắc chắn vẫn có thể
tìm được. Nếu đưa La Yên chạy trốn, sẽ chỉ làm mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.
Thực tế La Chinh cũng nghĩ đến chuyện đưa La Yên chạy vào trong Tiên Phủ.
Tiên Phủ chính là sự tồn tại La Chinh khó có thể lý giải, thế nhưng hiện tại hắn cũng chỉ là chủ nhân tạm thời mà thôi, rất nhiều đồ đạc trong đó
hắn vốn không thể sử dụng nên cũng khó có thể cam đoan La Yên sẽ thực sự an toàn.
La Yên ngồi trên xích đu lướt qua lướt lại liên tục,
cuối cùng ánh trời chiều màu vàng chiếu trên người nàng, đẹp như một
bức tranh không có quy cách nhất định nào cả.
Nhìn nụ cười vui
sướng của muội muội, La Chinh siết chặt nắm tay, trong lòng thầm thề,
cho dù phải liều mạng hắn cũng thề phải bảo vệ nàng!
Nhưng La
Chinh không hiểu, lẽ trời sâu xa đều đã có số cả rồi, tất cả mọi thứ
đều đã định trước là một bước trên hành trình trắc trở, còn La Yên
chính là ngọn đèn chỉ dẫn hắn trên con đường tiến về phía trước.
Sáng sớm hôm sau, các trưởng bối trong tộc liền hộ tống La Chinh lên núi,
hậu viện La gia có một ngọn núi nhỏ, đây cũng là một nơi đất lành.
Từng ngôi mộ lẳng lặng nằm đó. Đây là phần mộ La gia, tổ tiên La gia đều say ngủ ở đây.
Lên núi, tế tổ...
Với tư cách gia chủ mới của La gia, trình tự này nhất định phải làm.
La Chinh nhẹ nhàng giữ ba nén nhang đã được đốt cháy trong tay, vái ba vái trước phần mộ của cha. Dâng hương, tế tổ xong, khi rời khỏi phần mộ
La gia trong mắt La Chinh dần dần toát ra từng lớp sát khí, trong
quận Sùng Dương có vài người, chắc chắn phải chết!
Cùng lúc đó,
trong căn phòng ở tầng trên cùng của Tân Nguyệt Lâu quận Sùng Dương,
năm sáu người đang vây quanh một cái bàn giống như đang thương lượng
chuyện gì đó cực kì quan trọng!
Năm người này chính là tộc trưởng của năm gia tộc đứng đầu quận Sùng Dương hiện tại!
Hoàng, Tề, Hà, Trương, Trần, toàn bộ khoáng sản, cửa hàng, chiếu bạc của quận Sùng Dương đều do bọn họ khống chế!
La gia đã từng là hạng nhất nhưng vì từ từ xuống dốc nên đã trượt xuống
thứ sáu, gia nghiệp La gia đã bị năm đại gia tộc này ngầm chiếm hết,
trở thành một nhân vật nhỏ bé, có cũng được mà không có cũng không sao.
“La Chinh, buộc phải chết! Hoàng Tinh con trai ta đã bị hắn giết rồi, hắn
thực sự cho mình dựa vào Thanh Vân Tông thì không cần kiêng dè gì?”
Người cao tuổi nhất trên bàn đang nổi giận đùng đùng, ông ta chính
là gia chủ Hoàng gia - Hoàng Trần, cũng chính là cha của Hoàng Tinh.
Con nối dõi của Hoàng Trần thì rất nhiều, nhưng Hoàng Tinh chính là
con trai trưởng, cũng là một đứa cực kỳ có thiên phú. Vốn ông ta muốn
dốc sức bồi dưỡng đứa con trai này, không ngờ cái tên trời đánh La Chinh trở lại La gia, sau đó chẳng hiểu sao Hoàng Tinh lại bị cuốn vào phân
tranh trong La gia nên bị La Chinh một kiếm giết chết. Điều này khiến
Hoàng Trần làm sao có thể nhịn nổi?
“Ta cũng hiểu La Chinh phải chết, nhưng đối phó hắn thế nào bây giờ? Nghe nói Huyết Tù bị quan
phủ truy nã khắp nơi cũng đã chết trên tay hắn. Thực lực của Huyết Tù
thế nào, Hoàng Trần ngươi chắc cũng hiểu rõ?” Tề Sơn mặt mũi u buồn
nói.
Giờ phút này người sợ nhất thực tế chính là Tề Sơn!
Mấy vị gia chủ khác tuy cũng sợ La Chinh nhưng là cùng lắm cũng chỉ là
trả lại sản nghiệp cho La gia mà thôi, còn Hoàng Trần cũng có thể lựa
chọn chịu đựng nỗi đau mất con, nuốt xuống cơn tức này! Nhưng năm đó Tề Sơn tự tay giết chết La Tiêu! Hiện tại La Bính Quyền đã đền tội, La
Tuấn Dật lại nhát gan, sợ phiền phức nên có lẽ đã khai ra mình mất rồi.
Hoàng gia, Hà gia, Trần gia, Trương gia có thể trả tiền để tránh tai ương, nhưng Tề Sơn hắn thì có lẽ phải liều mình!