Một tiếng chuông thanh thúy vang lên, cánh cửa Phần Thiên Cung cũng không hề đóng.
Với tư cách hoàng cung của vương triều Phần Thiên, thông thường đến giờ Thân sẽ đóng cửa chính, không thể ra vào hoàng cung.
Nhưng những ngày qua, thời gian đóng cửa thường kéo dài đến mãi giờ Dậu, thậm chí còn tới giờ Tuất mới đóng!
Nghe nói thái tử cực kỳ nổi giận, đặc biệt ra chiếu văn, yêu cầu cửa chính hoàng cung phải đóng vào giờ Thân.
Thế nhưng thái tử mất quyền thế giống như hổ không có nanh vuốt, cho dù
yêu cầu này không lớn nhưng lại khó được thỏa mãn, cửa cung vẫn theo
thường lệ đến rất khuya mới đóng. Không ít người thân phận hơi mẫn cảm như gia chủ các sĩ tộc hay tướng quân tay cầm binh quyền cứ ra ra vào
vào, biến cửa cung thành cửa thành...
Từ đó không ít người cũng
đã nhìn ra, địa vị của thái tử bây giờ có lẽ đã là tràn ngập nguy cơ, bị phế chỉ còn là chuyện sớm hay muộn.
Hiện tại Tam hoàng tử và
Thất hoàng tử đã sớm rục rịch, hay có thể nói bọn họ đã động, chỉ là vẫn kiêng kị thực lực của đối phương, cho nên mới để thái tử tạm thời ngồi
trên vị trí kia, nhưng một khi Tam hoàng tử và Thất hoàng tử phân ra
thắng bại thì tưởng tượng cũng biết kết cục của thái tử như thế nào.
Những ngày qua, Vũ Tinh Điện của Tam hoàng tử và Hỏa Nguyệt Trai của Thất
hoàng tử thường có tiệc rượu ăn uống, chiêu đãi khách khứa trong thiên
hạ, nhưng thực tế chính là ai nấy đều đi lôi kéo thế lực. Đây cũng là
nguyên nhân vì sao cửa chính Phần Thiên Cung càng ngày càng đóng muộn hơn.
La Chinh chỉ hỏi thăm sơ qua một chút thế cục Phần Thiên
Cung, bởi vì không ít thứ trong đó cũng như mây mù dày đặc. Mấu chốt
hiện tại là La Chinh muốn gặp được Tô Linh Vận, còn ai làm hoàng đế
vương triều Phần Thiên, thái tử bị phế hay không phế thì hắn cũng không quan tâm.
La Chinh đến cửa cung, vừa mới định giẫm chân đi vào thì mấy vị cấm quân liền đi lên ngăn cản.
“Đứng lại, nơi này là cấm viện của hoàng cung, nếu muốn đi vào ngươi phải
được thông truyền. Ngươi là người phương nào, xin lấy ra danh thiếp ra.
Còn nữa, ngươi muốn tìm ai?” Một vị giáo đầu cấm quân không mặn không
nhạt mà hỏi.
Người dám vào hoàng cung hẳn là đại diện cho thế
lực một phương, dân chúng thông thường căn bản không có dũng khí đứng ở
chỗ này, cho nên tuy La Chinh chỉ có thực lực Tiên thiên Tam Trọng nhưng giáo đầu cấm quân vẫn biểu hiện khá khách khí.
La Chinh chắp
tay một cái nói: “Ta muốn tiếp kiến Trường Không công chúa điện hạ!
Ta không có danh thiếp, chỉ có thẻ đệ tử của Thanh Vân Tông!”
“La Chinh?” Vị giáo đầu cấm quân liếc qua thẻ đệ tử rồi đánh giá một cái.
Tuy Thanh Vân Tông là thánh địa võ học, nhưng bình thường đệ tử ngoại
môn hay thậm chí là đệ tử nội môn cũng không có tư cách tiến vào Phần
Thiên Cung, nhưng La Chinh thì lại khác.
Với tư cách đứng đầu
đại hội toàn phong của Thanh Vân Tông, danh tiếng của La Chinh không
chỉ lan truyền trong Thanh Vân Tông mà giờ đây tất cả các sĩ tộc lớn
nhỏ, thậm chí dân thường cũng không ít người biết rõ tên hắn.
Mà vị giáo đầu cấm quân này là người Tam hoàng tử xếp vào trong cấm quân, gã rất rõ lúc này Tam hoàng tử cần dùng người.
Thanh Vân Tông là thế lực lớn nhất trong đế quốc Phần Thiên, thậm chí có thể
nói, chỉ cần Thanh Vân Tông nhúng tay vào, Thạch Kinh Thiên nói một câu muốn ai làm hoàng đế thì người đó coi như là hoàng đế.
Chỉ có
điều, lần này Thanh Vân Tông không tham gia vào đấu tranh chính trị, dù
là tông chủ, trưởng lão hay là nhóm các chân nhân đều im hơi lặng tiếng, không nhúng tay vào.
Cho nên Tam hoàng tử hao hết tâm tư cũng khó với tới thế lực của Thanh Vân Tông, nhưng tin tốt là Thất hoàng tử cũng như vậy.
Nếu đã không thể lôi kéo được lão nào thì các đệ tử trong Thanh Vân Tông
cũng không tha. Sau khi đại hội toàn phong chấm dứt, Tam hoàng tử đã
dựa theo danh sách phái người đưa thiệp mời tới từng người. Những ai
thuộc top 100 trên Thanh Vân Bảng thì cơ bản đều gửi thiệp cả rồi.
Mà La Chinh với tư cách đứng đầu Thanh Vân Bảng, đương nhiên là đối
tượng được mời, hơn nữa còn là đối tượng quan trọng nhất. Dù sao tốp
100 trên Thanh Vân Bảng có không ít đệ tử sĩ tộc, ví như Bùi Thiên Diệu
là người của Vị Thủy - Bùi gia, mà Bùi gia lại lựa chọn ủng hộ Thất
hoàng tử rồi nên đương nhiên không có khả năng lôi kéo được Bùi Thiên
Diệu.
Nhưng La Chinh chính là đệ tử bình dân, phía sau hắn cũng
không có sĩ tộc, huống chi lại là người đứng đầu đại hội toàn phong.
Thực lực như thế, tiền đồ tương lai không thể định lượng được, đương
nhiên là đối tượng Tam hoàng tử trọng điểm lôi kéo.
Đáng tiếc,
sau đại hội toàn phong, La Chinh cứ như đã rời khỏi Thanh Vân Tông
vậy, Tam hoàng tử tự cử người đến cửa mời mà cũng không tìm được hắn.
Vậy nên giờ phút này giáo đầu cấm quân đọc được hai chữ “La Chinh”, trong
lòng liền nhảy dựng lên. Nếu đưa La Chinh tới trước mặt Tam hoàng tử,
vậy chẳng phải là một công lớn? Vì vậy sắc mặt giáo đầu cấm quân càng
thêm ân cần, khách khí hơn. Trong mắt gã, La Chinh nghiễm nhiên biến
thành một cái “công trạng” thật lớn.
“A! Thì ra là công tử La Chinh! Mời qua bên này, mời qua bên này!” Giáo đầu cấm quân mỉm cười nói.
Thấy gã bỗng nhiên khách khí như thế, trên mặt La Chinh lại toát ra vẻ quái lạ.
Hắn không hề biết trong cấm quân không chỉ có người của Tam hoàng tử mà
còn có người của Thất hoàng tử, nếu bị người của Thất hoàng tử phát
hiện ra, chỉ sợ sẽ tranh giành một trận. Trong khoảng thời gian này, hai vị hoàng tử đều tranh đoạt thế lực cho mình, loại chuyện này cũng không phải mới xảy ra lần một lần hai.
Tuy La Chinh không rõ chuyện gã giáo đầu này định làm cái gì, nhưng hắn không quen với cuộc sống trong
Phần Thiên Cung nên có một người dẫn đường thì cũng tốt hơn. Vì vậy,
dưới sự dẫn dắt của vị giáo đầu cấm quân, hắn liền đi tới những con
đường quanh co trong hoàng cung.
Sau khi đi mãi một hồi, La
Chinh mới nhìn đến những ngọn đèn sáng trưng phía trước, hơn nữa cũng
không thiếu tiếng người truyền đến, ngoài ra còn nghe được tiếng chiêng, tiếng trống giống như là có người hát hí khúc.
Đến gần La Chinh mới nhìn thấy một cái bảng hiệu viết ba chữ “Vũ Tinh Điện“.
“Đây là chỗ ở của công chúa Trường Không?” La Chinh cau mày hỏi.
Giáo đầu cấm quân cười nói: “Công tử La Chinh đi vào là biết ngay thôi. Nếu ngài muốn gặp công chúa điện hạ, khả năng phải được người bên trong
kia đồng ý.”
Được người bên trong kia đồng ý? Người kia là ai?
La Chinh vẫn không nói gì, hắn chợt nghe gã giáo đầu nói với người trong
Vũ Tinh Điện: “Nhanh đi thông báo, nói là La Chinh của Thanh Vân Tông
đến thăm!”
Chỉ chốc lát sau, từ Vũ Tinh Điện có một đám người đi
ra, người dẫn đầu đội ngọc quan màu vàng tím, áo bào màu vàng có thêu
hình con trăn vội vàng đi tới. Người này giơ tay nhấc chân đều tản mát
ra uy nghiêm cực lớn, giống như trời sinh đã đứng trên mọi người, cho dù là tư thái tùy tiện cũng khiến cho người khác cảm thấy như hắn đứng từ trên cao nhìn mình.
“Thì ra là La Chinh huynh đến thăm! Không tiếp đón từ xa! Vinh hạnh, vinh hạnh!” Người nọ lớn tiếng cười nói.
“Ngươi là?” La Chinh nhíu mày, trên mặt toát ra vẻ không vui. Hắn tới tìm Tô Linh Vận, dây mơ rễ má gì tới tên này?
“Ta chính là Tam hoàng tử - Tô Duệ! Đúng lúc hôm nay ta bày tiệc rượu,
mời La Chinh huynh vào bên trong!” Lúc này trong lòng Tô Duệ rất vui
vẻ, hắn đã mời La Chinh nhiều lần nhưng vẫn không thể khiến pho Đại
Phật này động đậy, không ngờ hắn lại tự tìm tới cửa.
Tam hoàng tử...
Nếu người bình thường nhìn thấy nhân vật trong hoàng gia nhất định sẽ ba dập chín lạy, hô to thiên tuế vạn tuế.
Nhưng là võ giả lại thì sẽ không câu nệ tiểu tiết này. Phải biết rằng võ
giả chỉ tôn trọng cường giả, dù ngươi có là hoàng đế, có thiên quân vạn mã trong tay thì thế nào? Nếu thực lực không đủ thì chuyện lấy đầu
ngươi cũng giống như lấy đồ trong túi mà thôi.
Giống như Lục
hoàng tử - Tô Long cũng tham gia đại hội toàn phong, nhưng đã bị loại
trên đấu trường, cũng không vì thân phận hoàng tử mà cho hắn bất cứ ưu
đãi gì.
Tô Duệ ân cần như vậy chắc muốn lôi kéo mình đây, thế
nhưng La Chinh cũng không định tham gia vào vòng xoáy chính trị của Phần Thiên Cung, cho nên lập tức nói: “Tam hoàng tử, ta đến Phần Thiên Cung
thực sự không phải là thăm ngươi, ta là tới tìm Trường Không công chúa
điện hạ.”
Nghe thấy La Chinh nói vậy, mặt Tô Duệ hơi ngẩn ra.
Mà mấy người bên canh Tô Duệ liền kêu lên.
“Tam hoàng tử điện hạ chúng ta mời ngươi vào là nể mặt ngươi! Mặc kệ tới thăm ai!”
“Chưa thấy ai ngông cuồng như vậy. Điện hạ chúng ta đã hạ mình ra đón ngươi, vậy mà ngươi lại không nể mặt. Ngươi thực sự cho rằng ngươi là một
nhân vật...”
Tô Duệ làm một động tác tay ngăn lời mấy người
sau lưng lại, nụ cười trên mặt lại càng tăng lên: “Công chúa điện hạ
đang ở trong Tiểu Minh Cung của nàng nghỉ ngơi, nếu ngươi muốn gặp
nàng, ta có thể mời nàng đến giúp ngươi!”
La Chinh lạnh lùng đánh giá mấy người sau lưng Tô Duệ, phần lớn đều là Tiên Thiên Cảnh, còn
có hai ba vị võ giả mới vào Chiếu Thần Cảnh, lập tức thờ ơ nói: “Vậy
được, ta ở đây đợi công chúa điện hạ!”
La Chinh lập tức theo Tam hoàng tử tiến vào Vũ Tinh Điện.