Hôm nay cọ xát trên yến tiệc của Tam hoàng tử, nói ra là giúp thêm hứng
thú, nhưng trong lòng mọi người đều kìm nén lửa giận. Bọn họ cảm thấy La Chinh quá kiêu ngạo nên những lửa giận này đều nhằm vào hắn. Thấy cử
động của Trác Phi Dực, mọi người liền hoan hô một tràng.
“Thân pháp Phi Dực của Trác Phi Dực là do hắn tự chế, xuất quỷ nhập thần, không có dấu vết! Cho tên nhóc kia mở rộng tầm mắt!”
“Tốt nhất là khiến La Chinh phun ra ít máu! Để hắn biết rõ trời cao đất dày, để hắn hiểu rõ ngồi dưới Tam hoàng tử không có kẻ yếu!”
“Chắc
chắn rồi. Có lẽ La Chinh căn bản còn không kịp phản ứng, cảnh giới Tiên
Thiên Tam Trọng, tu vi đã hạn chế tầm nhìn của hắn.”
Không thể
không nói, tốc độ của Trác Phi Dực quả thực rất nhanh, nhanh thôi thì
không nói, quan trọng là hắn giống như một con chim én, linh hoạt dị
thường, lay động không ngừng khi bay trong không trung, lúc trái lúc
phải, rất khó phán đoán quỹ đạo và hướng đi của hắn.
La Chinh bất động như núi, trầm ổn đứng nguyên trên mặt đất, mắt khẽ nhắm lại, bắt lấy quỹ đạo của Trác Phi Dực.
Nếu đối phương đã đấu tay không thì La Chinh cũng không chọn dùng kiếm, đợi sau khi Trác Phi Dực để lại vô số tàn ảnh, đến tận khi tới gần, La
Chinh mới đột nhiên tung ra một quyền.
Ngay lúc này, đôi cánh của Trác Phi Dực đột nhiên run lên một hồi, hắn chuyển động ra một quỹ đạo
khiến người khác không ngờ tới trong không trung, tránh được một quyền
của La Chinh, lập tức dưới từng trận tàn ảnh, vóng vuốt sắc bén trong
tay trực tiếp vồ thẳng vào bên phải La Chinh.
“Xoẹt...”
Một trảo này để lại trên y phục của La Chinh ba vết móng vuốt.
“Được! Chiêu Như Ảnh Tự Huyễn này của Trác Phi Dực chơi hay lắm!”
“Tên nhóc đó căn bản không có sức đánh trả, ta còn tưởng lợi hại thế nào, đệ nhất Thanh Vân Tông cũng chỉ như vậy?”
“Thanh Vân Tông? Thánh địa võ học? Ha ha, đúng là khiến người ta cười rụng răng! Trác Phi Dực còn chưa dùng hết sức cơ!”
Nhưng lúc này lại có người nghĩ khác, người này tên là Hoắc Cương. Hắn cũng
là đệ tử trong Thanh Vân Tông, là đệ tử cấp cao của Thiên Nộ Phong,
nhưng vì là đệ tử bình dân nên được Tam hoàng tử lôi kéo qua đây. Mặc dù thực lực của hắn không kém, nhưng võ giả là loại người vô cùng thiếu
tài nguyên tu luyện, mà những thứ này Tam hoàng tử có thể cho hắn, cho
nên hắn chọn đứng về phe Tam hoàng tử cũng không có gì đáng trách.
Hắn từng tham gia đại hội toàn phong nên lắc đầu nói: “Trác Phi Dực dĩ
nhiên chưa dùng hết sức, nhưng La Chinh cũng chưa ra toàn lực. Thanh Vân Tông bọn ta không kém như các người tưởng tượng, Trác Phi Dực có thể
đánh bại La Chinh thì chữ ‘Hoắc’ của ta sẽ viết ngược!”
“Hoắc Cương, sao ngươi có thể tăng thêm chí khí người khác như vậy? La Chinh thực sự lợi hại vậy sao?” Có người không vui nói.
“Không phải ta tăng chí khí người khác, những gì ta nói đều là sự thật.” Hoắc
Cương nhìn chằm chằm La Chinh nói, biểu hiện của La Chinh ở đại hội toàn phong quá mức kinh diễm, ấn tượng để lại cho Hoắc Cương quá sâu sắc, cả đời này hắn cũng khó quên được.
Trên thực tế, người lúc này càng kinh ngạc hơn chính là Trác Phi Dực.
Móng vuốt sắc màu đỏ trong tay hắn là chân nguyên của hắn hóa thành, vốn dĩ
hắn cho rằng với một trảo là có thể xé nát bả vai La Chinh, nếu không
cũng có thể để lại ba đường rãnh sâu trên da thịt, kết quả hắn phát hiện cơ thể La Chinh cứng như một tấm thép!
Không đúng, cho dù là
thép thì cũng sẽ bị trảo của hắn xé rách, cường độ thân thể La Chinh quả thực không dễ hình dung, nếu buộc phải hình dung, vậy thì có thể cứng
ngang pháp bảo phòng ngự cấp linh khí!
Sao lại có được thân thể cường hãn như vậy?
Tên nhóc này chắc không phải là quái vật chứ!
Trác Phi Dực không phải là đệ tử Thanh Vân Tông, nghiêm khắc mà nói, hắn thuộc loại nhân sĩ giang hồ.
Võ giả trong Đông Vực thường có ba con đường phát triển, trong đó thế lực
mạnh mẽ nhất, ưu tú nhất dĩ nhiên sẽ đi Thanh Vân Tông, giống như La
Chinh, đám Hoa Thiên Mệnh đều vậy.
Còn loại thứ hai thì gia nhập
Đế Quân, trưởng thành trong sự tôi luyện máu lửa, ví dụ như đám người
Cẩu Hàn Thiên, Tuân Phi Long và Hình Thiên Tố.
Loại kém nhất
chính là võ giả xuất thân giang hồ, truyền thừa của bọn họ kém xa đệ tử
Thanh Vân Tông, đồng thời lại không giống như Đế Quân lúc nào cũng đứng
giữa ranh giới sống chết, cho dù là đột phá Chiếu Thần Cảnh thì thực lực cũng chỉ có thể coi ở mức trung bình.
Mà khác biệt giữa bọn họ và đệ tử Thanh Vân Tông lại càng lớn, đó là tầm nhìn và nền tảng.
Giống như lúc này, mặc dù Trác Phi Dực dựa vào tốc độ của bản thân nên cho La Chinh một đòn, nhưng lại phát hiện một đòn nhạy bén của mình lại hoàn
toàn không phá được phòng ngự của cơ thể La Chinh, lúc này hắn đã hoàn
toàn lơ mơ, không biết tiếp theo nên làm gì!
Đây cũng là giới hạn trong nền tảng của Trác Phi Dực không đủ, thiếu đi sự truyền thừa trong công pháp và chiêu thức, phương pháp tấn công quá đơn thuần.
Ví
dụ sau khi Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu phát hiện được cơ thể cường
hãn của La Chinh thì đều sử dụng chiêu thức khác để đối phó, cho dù là
Châu Đan thì sau khi đấu không lại được với Thiên Ma Mị Ảnh của La
Chinh, cũng sẽ ra đòn sát thủ Chính Khí Ca.
Mà đòn sát thủ của
Trác Phi Dực thì ngoài đôi cánh và móng vuốt ra, hắn cũng không nghĩ ra
được cách gì tốt hơn để phá giải thân thể linh khí kia của La Chinh.
Trong lòng Trác Phi Dực buồn rầu, giờ hắn đã đâm lao thì phải theo lao, chủ
động khiêu khích La Chinh mà đến ngay cả phòng ngự thân thể của đối
phương cũng không phá giải được, việc này thật quá mất mặt...
“Trác Phi Dực, lên đi! Ngươi đang sợ cái gì!”
“Lần tới trực tiếp xé nát bụng của hắn đi!”
Nghe thấy những lời thúc giục, trong lòng Trác Phi Dực nổi giận. Mẹ nó! Ai
nấy chỉ biết ở đó hò hét, ngươi có giỏi thì lên đi. Lúc này hắn thực sự
muốn nhận thua cho xong.
Nhưng hắn cảm nhận được ánh mắt của Tam
hoàng tử đang tập trung ở bên này, nếu quá qua loa thì chắc chắn sẽ bị
Tam hoàng tử coi thường. Hắn chỉ có thể nghiến răng xông về phía La
Chinh một lần nữa. Lần này Trác Phi Dực dùng hết sức mình, cả cơ thể
biến thành một hình xoắn ốc, chém giết về phía La Chinh.
“Phi Dực La Hoàn!”
Cách tấn công hình xoắn ốc như Trác Phi Dực cũng là cách hắn tự tạo ra.
Nhìn phương hướng di chuyển của Trác Phi Dực, La Chinh khẽ gật đầu. Võ kỹ
này hình như hơi giống với Kiếm Vũ của Yêu Dạ, thậm chí có thể coi là
hình thức thô sơ ban đầu của Kiếm Vũ, nhưng uy lực của hai thứ e là khác biệt một trời một vực. Yêu Dạ dựa vào sát khí để khởi động hình xoắn
ốc, còn Trác Phi Dực thì dựa vào chân nguyên bản mạng của hắn để khởi
động.
Đối diện với Phi Dực La Hoàn của Trác Phi Dực, La Chinh
không tránh không né. Sau khi đấu một trận với Bùi Thiên Diệu cơ thể La
Chinh đã có thêm đường linh văn thứ ba, cường độ cơ thể có thể so với
linh khí thượng phẩm, Trác Phi Dực này căn bản không thể tổn thương đến
cơ thể của La Chinh!
Ngay khi mười đường móng vuốt của Trác Phi
Dực chém giết về phía mình, La Chinh lại đột nhiên duỗi cánh tay ra, bày ra thế phòng ngự.
Thấy La Chinh làm động tác này, mọi người lập tức cười lên.
“La Chinh vừa bị cào một lần mà lại quên luôn rồi à? Móng vuốt của Trác Phi Dực vô cùng sắc bén, kết hợp với Phi Dực La Hoàn thì cho dù là thép dày vài thước cũng có thể phá trong chớp mắt được ấy chứ?”
“Cánh tay kia của hắn chắc là sẽ bị phế rồi! Trực tiếp cắn đứt!”
“Chưa từng gặp võ giả nào ngu xuẩn như vậy, ai nói cho ta biết làm sao hắn lấy được vị trí đứng đầu Thanh Vân Tông vậy?”
Ngay khi mọi người đang bàn tán sôi nổi, hơn nữa còn cười nhạo không kiêng
nể gì cả thì Phi Dực La Hoàn của Trác Phi Dực đã cắn thẳng về phía cánh
tay của La Chinh.
“Két két két két két...”
Cảnh mọi người dự đoán về cánh tay La Chinh bị cắn nát lại không hề xuất hiện.
Móng vuốt của Trác Phi Dực căn bản không thể cắm vào da thịt của La Chinh.
Lúc này nụ cười trên mặt mọi người lập tức ngưng lại...
Suy nghĩ trong đầu đám quan khách trên yến tiệc gần như giống hệt với Trác Phi Dực, La Chinh này là quái con mẹ nó vật à?
Thông thường để hình dung thân thể cường hãn của con người thì sẽ nói thân
thể hắn rất mạnh, nhưng thân thể của con người cho dù có cường hãn đến
đâu chăng nữa thì cũng có giới hạn, dù gì bề mặt cơ thể người chỉ có một lớp da mỏng, dưới lớp da chính là máu thịt, không giống như bề mặt một
số yêu thú có một lớp vỏ cứng của chất sừng hóa, thân thể có mạnh đi nữa thì có thể mạnh được đến đâu?
La Chinh đã khiến bọn họ hiểu rõ,
thân thể cường hãn đến mức độ này nên có đứng đây cho ngươi đánh thì
ngươi cũng không thể làm tổn thương ta một chút nào!
Đây đã không gọi là cọ xát nữa mà gọi là đùa giỡn…
Chỉ khi cách biệt thực lực đủ lớn thì mới có khả năng đùa giỡn đối phương.
Nhìn thấy ý cười nhàn nhạt trên mặt La Chinh, không ít quan khách mới hiểu
ra, La Chinh căn bản không để tâm đến cách nhìn của bọn họ, bởi vì thực
lực của bọn họ không đáng nhắc tới trước mặt hắn!
Mà trong con
mắt của Tô Duệ lại phát ra ánh sáng, La Chinh này đúng là một nhân tài,
hắn nhất định phải nghĩ mọi cách để lôi kéo hắn về dưới trướng của mình!
Ban đầu Tô Duệ không hứng thú với thực lực của La Chinh nhiều như vậy, điều hắn quan tâm chính là danh tiếng của La Chinh. Có thể khiến người đứng
đầu Thanh Vân Tông đầu quân dưới trướng của mình, vậy thì sẽ xảy ra hiệu ứng mắt xích trong Thanh vân Tông, La Chinh chính là chìa khóa mở ra
cánh cửa Thanh Vân Tông.
Nhưng bây giờ mới thấy, La Chinh không
chỉ là một chiếc chìa khóa, hắn còn là một thanh kiếm sắc! Huống hồ La
Chinh mới mười bảy tuổi, tiền đồ không thể giới hạn!