La Chinh nhẹ nhàng đẩy thanh phi đao ra. Ngay sau đó, bỗng nhiên phi đao bắn ra, nhanh chóng đánh vào tên Ma tộc kia.
Quỷ dị hơn là, thân hình cứng rắn của tên Ma tộc, vào lúc này, cứ như là không khí vậy. Sau đi đầu lưỡi của phi đao chạm vào, lập tức liền xuyên qua thân thể, phóng xéo lên đánh nát đầu của tên Ma tộc kia. Sau đó phóng lên trời khoảng năm, sáu trượng rồi mới bắt đầu dừng lại rồi rơi xuống mặt đất.
Vào thời khắc này, trong nội tâm La Chinh bị chấn động đến mức không thể nói thành lời. Muốn đạt được hiệu quả như vậy, cũng chỉ có hai khả năng xảy ra mà thôi. Hoặc là thực lực của hắn đã trở nên cực kỳ cường đại, nhẹ nhàng đẩy phi đao cũng có thể dễ dàng xuyên qua người tên Ma tộc, mà khả năng này hiển nhiên không thể xảy ra rồi.
Một khả năng khác là thanh phi đao bị tàn phá này cực kỳ sắc bén, vô cùng lợi hại, chỉ cần nhẹ nhàng dùng lực cũng có thể dễ dàng xuyên thủng Ma tộc.
Mà sự việc xảy ra ở trước mặt La Chinh đây, cũng chỉ có thể nằm vào trường hợp thứ hai mà thôi.
“Thứ này rốt cuộc là bảo khí gì?”
La Chinh nhịn không được cảm thán trong lòng.
Tên Ma tộc kia phảng phất như một ngọn núi nhỏ, tay ôm lấy lồng ngực của mình, thất tha thất thểu bước đi vào bước. Sau đó mới ôm đầu, rồi ngay lập tức hóa thành vô số điểm sáng.
Huyễn Thú Ngũ cấp duy nhất của tầng thứ năm, lại bị La Chinh giết chết!
Leng keng!
Một mảnh Hắc Tinh Thạch rơi xuống mặt đất kêu "leng keng" vài tiếng rồi dội ngược lên, nằm vào lòng bàn tay của La Chinh đang ở ngay bên cạnh.
“Chỉ cần một mảnh Hắc Tinh Thạch là có thể thông qua khảo hạch… Không biết là do tên ngốc này thiết lập nên quy tắc này a!”
La Chinh cầm mảnh Tinh Thạch lên, lòng nhịn không được nguyền rủa người bày trận một hồi.
“Mong rằng hắn sinh con ra không có lỗ đít…”
Tên Ma tộc này cường hãn như vậy. La Chinh hắn tình nguyện đi tiêu diệt một trăm con Huyễn Thú Tam cấp còn hơn là đi trêu chọc con Huyễn Thú Ngũ cấp này.
Số mảnh tinh Thạch La Chinh có đã sớm đủ rồi. Điều hắn quan tâm đến hiện giờ, không phải là mảnh Hắc Tinh Thạch này, mà chính là thanh phi đao kia.
La Chinh chật vật đứng lên, bước lên hai bước. Thế nhưng hắn lại không tìm thấy thanh phi đao nào ở trên mặt đất cả.
Nếu không thực sự biết uy lực của thanh phi đao này thì cũng không nói tới làm gì. Nhưng hiện tại, sau khi La Chinh nhận ra thanh phi đao hẳn phải là một kiện siêu cấp bảo khí, dù bất luận như thế nào hắn cũng không cho phép phi đao bị mất.
“Sao lại có thể biến mất cơ chứ?”
Sau khi tìm đi tìm lại nhiều lần, cuối cùng hắn cũng tìm ra một lỗ thủng nho nhỏ ở trên mặt đất.
“Tệ rồi đây! Thanh phi đao này sắc bén như vậy, ngay cả thân thể của Ma tộc cũng có thể dễ dàng xuyên qua. Hiện tại chỉ sợ đã cắm sâu trong lòng đất a.”
La Chinh ra sức đào xuống một chút. Thế nhưng sau khi đào được hai, ba mét, vẫn không có tìm được thanh phi đao kia.
Ngay vào lúc này, cảnh sắc xung quanh La Chinh bỗng nhiên thay đổi, bắn ra một chút xíu luồng sáng chói lọi.
Toàn bộ ảo cảnh qua thời gian dần dần sụp đổ. Thấy một màn như vậy, La Chinh liền biến sắc.
“Không xong, hẳn là Huyết Sắc Thí Luyện đã kết thúc, những ảo trận này cũng vì vậy mà bị đóng lại.”
Cảnh vật xung quanh La Chinh cũng hoàn toàn thay đổi. Hiện tại hắn đang ở trong một mảnh rừng rậm có màu đỏ máu, đất đai cùng thực xung quanh tất cả đều có chung một màu huyết hồng. Đây mới là hình ảnh thực sự của Huyết Sắc Sơn.
Nơi La Chinh vừa đào bới cũng biến mất không thấy.
- Cái này, chuyện này… Phi đao của ta a!
La Chinh liền khóc không ra nước mắt.
Bởi vì ảo trận đã được giải trừ, những thương tổn lúc trước của hắn cũng đã hoàn toàn khôi phục. Những thương tổn này đều là do ảo trận tạo nên ảo giác.
“Huyết Sắc Sơn rộng lớn đến như vậy, ai biết thanh phi đao kia đã chuyển đi nơi này. Nếu như ta muốn tìm phi đao về, chẳng lẽ lại muốn lật cả Huyết Sắc Sơn lên hay sao?”
Thế nhưng, vào lúc này, bỗng có một chiếc Phi Thiên Liễn từ phía trên bay xuống bên cạnh La Chinh, mời La Chinh lên Phi Thiên Liễn.
Đám đạo sư ở phía sau còn đang nghị luận với nhau trông rất sôi nổi.
Nhưng tiêu điểm của bọn họ không còn là La Chinh nữa, mà là những đệ tử có biểu hiện ưu tú khác.
Dù cho bọn họ không nhìn thấy kết cục cuối cùng, thế nhưng hẳn việc La Chinh bị loại đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi. Tuy bọn họ rất mong chờ biểu hiện của La Chinh trong lần ghi danh Thanh Vân Tông tiếp theo, thế nhưng vào lúc này La Chinh đã không còn là điều tất yếu mà bọn họ quan tâm nữa rồi.
Sau khi Phi Thiên Liễn bay xuống, La Chinh liền đi thẳng đến hỏi:
- Xin hỏi, ta cần phải đưa những mảnh Tinh Thạch này cho ai đây?
- Ở đây!
Một nữ tử áo vàng nhìn vào tay của La Chinh. Nàng phụ trách việc thống kê xem những người tham gia thí luyện lấy được bao nhiêu mảnh Tinh Thạch. Ở trước mặt nàng đang có bốn chiếc giỏ cùng những mảnh Thủy Tinh bên trong với bốn màu sắc phân biệt khác nhau.
Khuôn mặt của những đạo sư kia giờ đây đều có chút kinh ngạc cùng bối rối.
Theo quy củ của Huyết Sắc Thí Luyện, thì La Chinh đã bị đào thải rồi, dù cho hắn có lấy được nhiều mảnh Tinh Thạch hơn nữa cũng vô ích mà thôi. Dù sao thì người bị "chết" trong Huyễn Trận còn có tư cách gì mà được thông qua Huyết Sắc Thí Luyện cơ chứ?
Trọng Minh hiển nhiên cũng chú ý đến La Chinh. Vừa mới đây hắn đã vận dụng Ảo Trận Bàn, phóng xuất Huyễn Thú Ngũ cấp ra nhắm vào La Chinh. Về sau hắn còn sợ người khác hoài nghi, còn chẳng dám đụng tới Ảo Trận Bàn nữa.
Bây giờ thấy La Chinh xuống núi, trong nội tâm của hắn cũng có chút đắc ý.
“Vốn là có thể thông qua được Huyết Sắc Thí Luyện, cuối cùng lại bị đào thải ra. Tên này hẳn trong lòng đang vô cùng thống khổ mới đúng chứ? Xem ra hắn vẫn chưa hiểu rõ tình huống hiện tại của hắn, vẫn còn nghĩ đến chuyện đem giao nộp Tinh Thạch a.”
Trọng Minh cảm thấy rằng hắn nên đến phổ cập quy tắc của Huyết Sắc Thí Luyện cho La Chinh một chút. Để nói cho La Chinh rằng, "Ngươi ở trong Huyễn Trận kia đã coi như là người chết rồi, cho dù có một nghìn, một vạn mảnh Tinh Thạch, cũng là vô dụng mà thôi!"
Thế nhưng, hắn vừa mới hướng về phía La Chinh bước đến hai bước, hai chân phảng phất như bị hàn cứng lại vậy. La Chinh vào đúng lúc này lại tình cờ ném ra một mảnh Hắc Tinh Thạch.
Trong mắt Trọng Minh, mảnh Hắc Tinh Thạch này lại chướng mắt vô cùng.
Nữ tử áo vàng kia thoáng chớp mắt, kỳ quái hỏi:
- A! Tại sao lại có Hắc Tinh Thạch cơ chứ?
Từ khi phụ trách việc thống kê đến nay, nàng chỉ biết bốn loại màu sắc Tinh Thạch mà thôi, không biết rằng ngoài bốn màu này ra, còn có thêm một Hắc Tinh Thạch.
Nghe nàng kinh ngạc nói vậy, tất cả những người có mặt ở đây đều lập tức hiểu ra.
Huyễn Thú Ma tộc kia, đã bị La Chinh đánh chết!
Mảnh Hắc Tinh Thạch này, hiển nhiên là rơi xuống từ người của tên Ma tộc rồi.
Toàn trường lập tức hoàn toàn yên tĩnh.
Con Huyễn Thú Ngũ cấp được thiết kế ở nơi đây, chưa bao giờ có người nào nghĩ rằng sẽ có người có thể lấy được Hắc Tinh Thạch từ nó.
Vậy mà giờ đây, mảnh Hắc Tinh Thạch này lại được La Chinh ném ra. Hào quang màu đen hiện lên vẻ vô cùng thần bí, thậm chí còn mang theo một lực hấp dẫn vô hình.
- Tại sao lại có Hắc Tinh Thạch?
Nữ tử áo vàng nhìn những người xung quanh, phản ứng có chút bối rối, khó hiểu. Lại lên giọng hỏi. Nàng hoài nghi rằng liệu La Chinh có gian lận, dùng Hắc Tinh Thạch này thật giả lẫn lộn hay không?
Vào lúc này, có một người trung niên tướng mạo tuấn nhã tiến lên nói:
- Mảnh Hắc Tinh Thạch là có đấy, hơn nữa, chỉ có một mảnh mà thôi. Từ khi ảo trận của Huyết Sắc Sơn được mở ra đến nay, vẫn chưa có ai từng đạt được nó. Tiểu Thi, ngươi phụ trách việc thống kê, hiển nhiên chưa từng thấy qua nó rồi.
Nữ tử áo vàng họ Thi lúc này mới chợt hiểu ra, gật đầu nói:
- Thì ra là vậy.
Người trung niên tuấn nhã kia lại bước đến trước mặt La Chinh, nói:
- Người trẻ tuổi, lần Huyết Sắc Thí Luyện này, biểu hiện của ngươi quá xuất sắc a! Ta là Chu đạo sư của Nộ Đào Phong, cực kỳ hoan nghênh ngươi gia nhập Nộ Đào Phòng ta.
- Nộ Đào Phong thì có gì tốt? Trong ba mươi ba ngọn sơn phong, xếp trên Nộ Đào Phong còn có hai mươi ngọn sơn phong khác. Nếu đến thì hãy đến Hoàn Linh Phong, trong ba mươi ba sơn phong, Hoàn Linh Phong bọn ta xếp hạng thứ năm. Phúc lợi, đãi ngộ ở nơi đây, Nộ Đào Phong làm sao có thể sánh bằng.
Vào lúc này, bỗng có một người đầu trọc vọt ra, cơ hồ hét lên nói.
- Khương đầu trọc, ngươi nói lời này là có ý gì? Ý của ngươi là Nộ Đào Phong ta so với Hoàn Linh Phong ngươi kém hơn sao? Thứ hạng này vào mỗi năm đều có biến chuyển. Mười năm trước, Nộ Đào Phong ta thế nhưng lại ổn định trong ba thứ hạng đầu. Luận nội tình, Hoàn Linh Phong xách dép cho Nộ Đào Phong ta còn chẳng xứng!
Chu đạo sư nghe người đầu trọc đánh giá Nộ Đào Phong của hắn như thế, liền cả giận nói.
Khương đạo sư muốn đáp lại một cách mỉa mai, thế những lại có một vị đạo sư khắc cắt lời nói, người này là Từ đạo sư của Thiên Nhất Phong.
La Chinh còn nhớ rõ, La Phái Nhiên cùng tên Vương Nhất Định kia chính là cùng thuộc Thiên Nhất Phong!
Từ đạo sư dừng lại một hồi, sau đó mới chậm rãi nói:
- Thiên Nhất Phong, là sơn phong đứng đầu trong ba mươi ba ngọn sơn phong, vẫn luôn được xếp hạng nhất. Hi vọng ngươi có thể gia nhập vào Thiên Nhất Phong ta.
Đối với lời mời của Từ đạo sư, La Chinh từ chối cho ý kiến. Dù hắn gia nhập vào ngọn sơn phong nào, nhất định hắn sẽ không chọn Thiên Nhất Phong. Không phải hắn có thành kiến gì với Từ đạo sư, mà chỉ là, hắn cực kỳ chán ghét những thứ liên quan đến La Phái Nhiên.
- La Chinh sẽ không đi đâu cả, hắn sẽ tới Tiểu Vũ Phong ta.
Một thanh âm thanh thúy vang lên. Tô Linh Vận cảm thấy rằng không thể ngồi yên được nữa. Nàng chính là người đầu tiên phát hiện ra La Chinh. Giờ đây mấy tên gia hỏa này vây lại thì tính là cái gì cơ chứ?
Các đạo sư kia nghe Tô Linh Vận nói vậy, trong mắt đều lóe lên vẻ kiêng dè. Mặc dù Tô Linh Vận chỉ là một đạo sư, nhưng nếu nàng thực sự muốn, bọn họ cũng phải cung kính quỳ xuống gọi nàng một tiếng "Điện hạ" a.
Thế nhưng, kiêng kị là kiêng kị, những đạo sư ở nơi đây đều là những gia hỏa thành tinh. Chuyện khác bọn họ có thể cho qua, nhưng đối với chuyện này, muốn bọn họ bỏ qua là một việc cực kỳ khó.
- Tô đạo sư nói vậy cũng không có đúng cho lắm a. Lần trước, còn có cả lần trước nữa, cả hai lần, hai đệ tử ưu tú đều bị ngươi đưa đi, cũng không có ai tranh giành với ngươi. Giờ đây, nếu như để cho ngươi mang đi nữa, vậy thì ba mươi hai ngọn sơn phong còn lại cũng chẳng còn mặt mũi để lựa chọn đệ tử nữa rồi.
Từ đạo sư mặt không đổi sắc nói.
- Đúng vậy, Tô đạo sư cũng không thể cứ làm như vậy được…
- Huống hồ Tiểu Vũ Phong vẫn xếp ở vị trí cuối cùng trong ba mươi ba ngọn sơn phong…
Các vị đạo sư kia nhao nhao với nhau, phụ họa nói.
Đối với việc lựa chọn đệ tử ngang ngược của Tô đạo sư, mọi người vốn dĩ đã cực kì bất mãn rồi. Lần này nàng lại muốn mang La Chinh đi, những đạo sư kia rốt cuộc cũng không thể nhẫn nhịn được nữa, dưới sự dẫn dắt của Từ đạo sư, tất cả đều nhao nhao lên, phản bác lại Tô Linh Vận.
Đối mặt với lời lẽ trách móc của các đạo sư khác, Tô đạo sư bỗng vung tay lên nói:
- Ngừng! Ngừng được rồi! Không cần nói nữa!
Những đạo sư kia vào lúc này mới im miệng lại. Bọn họ hiển nhiên không thực sự dám chọc giận Tô đạo sư. Bằng không, tất cả bọn hắn sẽ phải lăn lộn trong Thanh Vân Tông mất.
Tô Linh Vận thở dài một hơi, nói:
- Được rồi, cứ dựa theo quy củ mà làm. Trước tiên, cứ dựa theo thống kê, xếp thứ hạng của các các đệ tử tham gia Huyết Sắc Thí Luyện, sau đó căn cứ theo mong muốn gia nhập sơn phong nào của bọn hắn mà phân, thế nào?
Nghe Tô Linh Vận nói vậy, những đạo sư kia gần như cùng lúc đều thở dài một hơi, đương nhiên bọn họ đều gật đầu đáp ứng.
Những đạo sư này lại quên rằng, với tính cách của nàng, từ nhỏ đến lớn, đồ vật gì bị nàng nhìn trúng chắc hẳn sẽ không có khả năng bị người khác bỏ vào trong túi.
Hiện tại, sở dĩ nàng nhượng bộ như vậy, là vì nàng đã sớm nghĩ đến biện pháp khác rồi.
“Chờ đến khi thống kê danh sách xong, mọi việc sẽ lại đâu vào đấy thôi.”
Trên khuôn mặt xinh đẹp chợt lộ ra nụ cười mỉm đầy giảo hoạt.