Thấy thế kiếm hung mãnh của La Chinh, trong mắt lão già kia lóe ra vẻ
kinh ngạc. Trên thực tế, dù là cao thủ mạnh hơn nữa nhìn thấy “kiếm pháp căn bản” dị thường mà tinh diệu này đều sẽ cảm thấy kỳ quái. Nhưng kỳ
quái không có nghĩa là không thể đối phó. Thực lực chênh lệch quá lớn,
cho dù chiêu thức có tinh diệu đến đâu cũng không thể san bằng khoảng
cách.
Đối mặt với chiêu Băng Kiếm của La Chinh, thân thể nhỏ thó
của lão liền xoay lại, trong lúc đưa lưng về phía La Chinh thì ném ra
một cây đoản thương đâm thẳng vào Lưu Quang Kiếm.
“Keng!”
Mũi thương va chạm với Lưu Quang Kiếm phát ra tiếng kêu chói tai, đoản
thương của lão nhẹ nhàng rơi xuống, hiển nhiên không ngờ trường kiếm
trong tay La Chinh lại ẩn chứa sức mạnh lớn đến vậy. Sắc mặt lão thoáng
sa sầm, lập tức rót chân nguyên vào đoản thương, muốn cứng rắn đánh bật
chiêu kiếm này của La Chinh!
La Chinh lập tức lùi về phía sau, kiếm trong tay một lần nữa quấn lấy lão già kia.
Một chiêu, hai chiêu, ba chiêu, bốn chiêu… Mỗi chiêu kiếm đều cực kỳ tuyệt
diệu, phô bày triệt để uy lực của kiếm pháp căn bản, nhưng vẫn bị chân
nguyên của lão già trực tiếp hóa giải.
Sắc mặt La Chinh càng lúc càng nặng nề, cảnh giới của hắn vẫn còn quá thấp…
Cho dù kiếm pháp của hắn lợi hại hơn đối phương, nhưng người ta căn bản
chẳng thèm bận tâm đến điều đó. Điều này giống như một quyền thủ có kỹ
xảo cao siêu đấu với một người đàn ông lực lưỡng cao hai mét, dù kỹ xảo
có tốt đến mấy cũng không thể phát huy được uy lực vốn có.
Nhưng La Chinh quyết không từ bỏ. Từng chiêu kiếm tung ra càng thêm quyết liệt, tàn bạo, mồ hôi dần thấm ướt vầng trán.
Phụ nữ đều thích ảo tưởng, ngay cả Tô Linh Vận cũng không ngoại lệ.
Nàng từng ảo tưởng vô số cảnh tượng, nhưng không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Tay nàng được La Chinh nắm chặt, lòng bàn tay truyền đến cảm giác dính
dớp do mồ hôi thấm đẫm. Nhìn La Chinh tung ra từng chiêu, từng chiêu
kiếm, tạo ra muôn ngàn tia sáng lấp lánh ánh bạc vô cùng đẹp mắt, Tô
Linh Vận cảm thấy cực kỳ vui mừng. Tuy nàng biết rõ La Chinh không phải
đối thủ của lão già kia, nhưng hiện tại hắn đã có thể so đấu với lão,
thiếu niên này lại trưởng thành nhanh như vậy…
Nửa năm trước, hắn còn bị một đệ tử mới đặt chân vào Chiếu Thần Cảnh là Vương Yến Diêu
chèn ép đến không thở nổi, vậy mà giờ đã có khí phách đối đầu với cường
giả Chiếu Thần Chung Cực. Nàng không thể thoát thân cũng chẳng sao, có
thể nhìn thấy một La Chinh như thế, có lẽ cũng đủ rồi.
Không thể cầm cự quá lâu nữa, La Chinh ngày càng gấp gáp, còn lão giả kia ngày
càng thong dong. Đoản thương của lão gần như chế trụ hoàn toàn từng
chiêu thức của La Chinh, tạo thành một cái cũi bao vây lấy hắn.
Trên gương mặt lão già toát ra vẻ mỉa mai, khinh miệt của người đã khống chế thế cục trong tay. Thằng nhóc này chưa đủ kinh nghiệm, không thể chạy
trốn cái lồng giam mà lão dựng nên. Trong lúc lão đang đắc ý, ánh mắt La Chinh chợt lóe lên. Trong tích tắc, một bóng người lao vút ra từ trong
thân thể hắn, Huyết Ẩm Kiếm cùng lúc bay ra khỏi nhẫn tu di. Yêu Dạ bắt
được Huyết Ẩm Kiếm liền đâm thẳng về phía lão già.
Cảnh tượng này xảy ra vô cùng đột ngột, từ lúc Yêu Dạ cầm kiếm đến lúc tấn công gần như chỉ diễn ra trong nháy mắt.
Lão già này là cường giả Chiếu Thần Chung Cực, cảm giác nhạy bén đến mức
nào? Cho dù đang dùng đoản thương khóa chặt từng chiêu thức của La
Chinh, nhưng dù chỉ một chút gió thổi cỏ lay hay xung quanh có kẻ tới
gần thì lão vẫn có thể thoải mái đối phó. Nhưng lão hoàn toàn không ngờ
sẽ phải đối đầu với một người lao ra từ thân thể La Chinh. Việc này quả
thật hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Càng khiến lão kinh hãi hơn là trên thân thể người này tỏa ra sát khí cực kỳ dày đặc.
Vậy nên trước mắt lão không ra tay phản kích mà gọi đoản thương về chống đỡ mũi kiếm của người này.
Vấn đề là đoản thương của lão giả chỉ là một tiên khí hạ phẩm.
Mặc dù lão là cường giả Chiếu Thần Chung Cực, nhưng thương là loại vũ khí
khá ít ỏi, đoản thương là tiên khí trung phẩm lại càng hiếm hoi, để lấy
được một đoản thương là tiên khí trung phẩm thì vô cùng khó khăn.
Mà vũ khí trong tay Yêu Dạ chính là tiên cấp trung phẩm. Huống chi Yêu Dạ
tu luyện chủ yếu là công pháp sát khí, vậy nên uy lực phát ra càng lớn
hơn nữa!
Huyết Ẩm Kiếm sắc bén vừa va chạm với cán thương bằng gỗ liền tỏa ra ánh sáng đỏ rực. Sau đó, đoản thương tiên khí hạ phẩm trực
tiếp bị chặt đứt!
Tốc độ phản ứng của lão già kia cực kỳ nhanh,
trong khoảnh khắc đoản thương gãy đôi liền lập tức lùi về sau, dẫu vậy
Huyết Ẩm Kiếm vẫn kịp thời đâm vào ngực lão khiến máu tuôn xối xả. Lão
liên tiếp giật lùi, còn Yêu Dạ thì tuyệt đối không buông tha, không
ngừng đuổi giết lão. Mỗi cử động của nàng đều uyển chuyển, linh hoạt như đang nhảy múa.
Kiếm Vũ của kiếm linh Yêu Dạ mặc dù tinh diệu,
lực sát thương cũng rất kinh người, nhưng tuyệt đối không phải là đối
thủ của lão già kia. Chẳng qua nàng tấn công bất ngờ khiến lão không kịp trở tay, nếu không nhất định sẽ khó ngăn cản được thế tiến công của
lão.
La Chinh kéo tay Tô Linh Vận chạy một mạch ra ngoài. Tô Linh Vận cảm thấy có một sức mạnh khổng lồ đang lôi kéo mình, thậm chí nàng
không cần phải cất bước, cả người tựa như đang cưỡi mây đạp gió…
Phía trước là tường viện đỏ thẫm vây kín bốn phía. Tường viện trong hoàng
cung đều được quét sơn đỏ, dày khoảng một thước, nhưng La Chinh không
cần suy nghĩ liền đâm thẳng tới, trực tiếp đâm thành một cái lỗ to.
La Chinh lo lắng bất an như con thú bị vây khốn, phát huy sức mạnh và tốc
độ tới cực hạn, còn ánh mắt Tô Linh Vận đứng phía sau hắn lại thấp
thoáng nét cười.
Nàng bị giam lỏng ở Tiểu Minh Cung đã nhiều
ngày, hôm nay thấy La Chinh mạnh tới mức này, trong lòng liền cảm thấy
vô cùng vui mừng, ngây ngất giống như một người say rượu. Chỉ cần chạy
theo La Chinh, lặng lẽ ngắm nhìn bóng lưng cao lớn của hắn, thì có thể
rời khỏi Phần Thiên Cung hay không có lẽ đã không còn quan trọng nữa.
Hơn nữa, Tô Linh Vận biết La Chinh không thể dẫn nàng thoát thân được…
“Tam hoàng tử, để chúng ta ngăn hắn lại!” Khách khứa trong Vũ Tinh Điện chủ động xin được ra tay.
Tô Duệ lại mắt điếc tai ngơ, ánh mắt nhìn chằm chằm Yêu Dạ đang giao đấu với Nha thúc.
Lão già tên Nha thúc là một người thân tín bên cạnh Tô Duệ, coi như là một trưởng bối của hắn.
Kiếm Vũ của Yêu Dạ biến hóa khôn lường, quả thật đã khiến Nha thúc phải
luống cuống tay chân. Hơn nữa đoản thương của lão đã bị chặt đứt, rất
khó để ngăn cản “Kiếm Vũ”.
Nhưng sau mười mấy chiêu thức, dựa vào lượng chân nguyên hùng hậu, Nha thúc đã khống chế cục diện trong tay,
càng đánh càng hăng, từng luồng chưởng phong, từng luồng chân nguyên
phản kích Kiếm Vũ của Yêu Dạ, thành công dồn nàng phải lùi bước.
Đúng lúc đó, cặp mắt nhuốm đầy sát khí của Yêu Dạ chợt lóe ra ánh sáng màu
đỏ, cả người hóa thành một tia sáng đỏ bao quanh Huyết Ẩm Kiếm rồi lao
vút ra khỏi Vũ Tinh Điện như bão tố. Yêu Dạ là kiếm linh của La Chinh
nên tâm ý tương thông với hắn, một khi biết rõ không địch lại đối thủ,
La Chinh sẽ lập tức gọi Yêu Dạ về.
Nha thúc chắp tay với Tô Duệ: “Điện hạ, ta đuổi theo La Chinh ngay.”
Tô Duệ lắc đầu: “Không cần! Gây ra động tĩnh lớn như vậy, có lẽ đã sớm
kinh động không ít người, ta đã truyền âm cho Hận Thủy lão tiền bối.”
“Hận Thủy tiền bối? Điện hạ, chuyện này không cần phải kinh động tới tiền bối chứ?” Lão già hơi sững sờ.
“Lúc trước đúng là không cần, nhưng đám thái giám chết bầm kia cũng muốn
tham gia náo nhiệt, ta còn cách nào đâu?” Tô Duệ cười lạnh.
Lão
già nhướng mày, hiển nhiên hiểu rõ ý của Tô Duệ. Nếu đám thái giám kia
nhúng tay vào, chuyện này quả thật có chút phiền phức.
“Đi với
ta! Tối nay sợ là hơi phiền!” Tô Duệ trôi lơ lửng trên không trung, bay
ra ngoài Vũ Tinh Điện. Mặc dù hắn không vào Thanh Vân Tông, nhưng là
hoàng tử có năng lực cạnh tranh ngôi vị hoàng đế nhất thì thiên phú
tuyệt đối không tệ, từ nhỏ đã có tư chất không thua kém bất kỳ đệ tử nào của Thanh Vân Tông, hắn đã sớm bước chân vào Chiếu Thần Cảnh rồi.
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
“Ầm ầm!”
Từng vách tường bao trùng trùng điệp điệp bị La Chinh đụng nát.
Chạy thục mạng trong hoàng cung, không biết đã khiến bao nhiêu cung nữ thái giám hô to gọi nhỏ.
Khi va chạm với tường bao, La Chinh đã lợi dụng lực dao động, thân thể bắt
đầu kịch liệt chấn động với biên độ cực nhỏ, cho nên sau khi va chạm đã
tạo thành sức công phá rất lớn, dễ dàng tạo thành một lỗ thủng lớn cao
hơn hai người thường. Vậy nên trong khi La Chinh mặt xám mày tro, đầu
đầy mảnh vỡ và cát bụi thì Tô Linh Vận đứng sau lại hoàn toàn trái
ngược, ngay cả một hạt bụi nhỏ cũng không có, càng không cần bàn đến cát bụi gì đó.
“Phần Thiên Cung sao lại lớn như vậy!” La Chinh hơi
buồn bực. Hắn chạy mãi, chạy mãi, cả đoạn đường không biết đã húc đổ mấy chục bức tường, nhưng đến giờ vẫn chưa ra khỏi Phần Thiên Cung.
“Vũ Tinh Điện nằm ở bên trái Phần Thiên Cung, phương hướng của ngươi bây
giờ đang là chạy sâu vào bên trong. Theo tình hình này sợ rằng sắp xuyên qua Phần Thiên Cung rồi, tất nhiên sẽ cảm thấy Phần Thiên Cung rất
lớn.” Khóe mắt Tô Linh Vận lấp lánh ý cười, chậm rãi nói.
La
Chinh vừa nghe liền suýt hôn mê: ”Bà cô ơi, sao ngươi không nói sớm!” La Chinh buồn bực nghĩ, thì ra chạy một hồi nhưng căn bản lại chạy ngược
đường, càng lúc càng sâu vào trong Phần Thiên Cung…
“Không sao đâu…” Tô Linh Vận thấp giọng nói.
“Sao lại không sao? Nếu đổi hướng thì chúng ta đã sớm chạy thoát khỏi Phần
Thiên Cung rồi!” La Chinh vừa nói chuyện vừa húc đổ vách tường, tiến vào một khu vườn tinh xảo. Nơi này chim bay hoa nở, cổ thụ rợp trời, đẹp đẽ như tiên cảnh chốn nhân gian.
Mà dưới một gốc liễu lại có một
thanh niên đội mũ tím đang ngồi. Trước mặt người trẻ tuổi kia là một cây đàn, những ngón tay hắn nhẹ nhàng gẩy đàn, một khúc nhạc đau thương lan tỏa trong không gian.
Nhìn người tuổi trẻ kia, bước chân La
Chinh chợt ngừng lại. Không phải hắn sợ người tuổi trẻ kia, thực lực
người nọ chẳng qua mới là Chiếu Thần Cảnh, La Chinh hoàn toàn không coi
ra gì. Nhưng bên cạnh hắn còn có ba người, ba vị mặc quần áo bằng vải
sợi, thắt đai đen bạch ngọc.
La Chinh không nhìn thấu được thực
lực của ba người này, hơi thở, khí thế mà hai người bên trái, bên phải
phát ra yếu hơn Từ trưởng lão đôi chút, mà khí thế người ở giữa thậm
chí còn mạnh hơn Từ trưởng lão, La Chinh thấy gần bằng Thạch Kinh
Thiên!
“Đã nói không sao mà, bởi vì ta đã sớm biết, ngươi không
dẫn ta rời khỏi Phần Thiên Cung được…” Tô Linh Vận mỉm cười.