Sau khi Thạch Kinh Thiên hạ xuống, những người khác đang lơ lửng trên
trời cũng chậm rãi xuất hiện. Mấy vị trưởng lão trong Thanh Vân Tông đều tề tựu đông đủ, ngay cả Từ trưởng lão bình thường hiếm khi xuất đầu
lộ diện cũng có mặt.
Từ trưởng lão am hiểu nhất là công pháp về sinh mệnh, vừa hạ xuống liền bước tới trước mặt La Chinh: “Đừng chống cự.”
Ngay sau đó, trong tay lão xuất hiện một luồng chân nguyên xanh biếc, truyền vào trong đầu La Chinh.
“A?” Từ trưởng lão vốn cảm thấy dưới uy áp của hai đại cao thủ như vậy, có lẽ linh hồn La Chinh đã phải chịu tổn thương nghiêm trọng, nhưng lão
phát hiện linh hồn hắn không hề có dấu hiệu bị thương, cùng lắm thì cũng chỉ hơi yếu đi một chút, chỉ cần một, hai ngày là có thể phục hồi.
Mặc dù Từ trưởng lão từng chứng kiến biểu hiện của La Chinh, biết linh
hồn của hắn mạnh hơn hẳn võ giả bình thường, nhưng uy áp của hai người
kia không phải dễ chơi, ngay cả Từ trưởng lão cũng cảm nhận được áp lực, vậy mà La Chinh lại chống đỡ được, đúng là ngoài dự đoán.
“Vãn bối bái kiến Thạch tông chủ!” Tô Tinh bước lên chắp tay với Thạch Kinh Thiên.
Tô Duệ cũng làm như vậy.
Tông chủ Thanh Vân Tông, ngay cả hoàng đế cũng phải hành lễ, hai vị hoàng tử bọn hắn tất nhiên không dám chậm trễ.
Những người khác thấy Thạch Kinh Thiên đều kinh hãi không ngừng, đây là người mạnh nhất Đông Vực!
Ai ngờ Thạch Kinh Thiên căn bản không để ý tới Tô Duệ và Tô Tinh, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không dừng trên người bọn họ. Hắn bước tới vỗ vai
La Chinh, cười to: “Thằng nhóc này được lắm, có chí khí! Diệt quốc à? Ta ủng hộ ngươi!”
Thạch Kinh Thiên vừa dứt lời, trong lòng Tô Duệ
nhất thời cả kinh, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi. Còn Tô Tinh lại khẽ
mỉm cười, có điều nụ cười kia vô cùng miễn cưỡng, cười còn khó coi hơn
cả khóc.
Nếu như Thạch Kinh Thiên muốn tiêu diệt vương triều Phần Thiên, hắn quả thật có thể làm được!
Lúc Tô Khiêm còn tại vị, thực lực mạnh hơn Thạch Kinh Thiên, cho nên những
năm đó vương triều Phần Thiên từng bước củng cố địa vị của mình, vị
hoàng đế thực lực cao cường xuất thân từ Tô gia cũng giành được sự quan
tâm, chú ý lớn. Nhưng hiện tại Tô Khiêm đã không còn, vương triều Phần
Thiên có ai đủ sức chống lại Thạch Kinh Thiên?
Tô Tinh quả thật
có một đám thái giám đứng sau làm hậu thuẫn, nhưng cánh tay phải đặc lực nhất của hắn mới chỉ là cường giả Thần Đan Cảnh. Tuy Thần Đan Cảnh đã
là rất mạnh rồi, nhưng hiển nhiên không phải đối thủ của Thạch Kinh
Thiên.
Về phần Hận Thủy tiền bối giúp đỡ Tô Duệ cũng có tu vi
tương tự, cho dù hai người họ hợp lực cũng không đấu lại Thạch Kinh
Thiên…
Hơn nữa trong Thanh Vân Tông không chỉ có Thạch Kinh Thiên thực lực hơn người mà còn có một đống cao thủ như phó tông chủ, trưởng
lão, đường tọa, chân nhân.
Bọn họ căn bản không có cơ hội phản kháng.
Nếu Thạch Kinh Thiên đồng ý, hắn hoàn toàn có thể phế bỏ Tô gia, lập một
tân hoàng khác! Thậm chí để bản thân lên làm hoàng đế vương triều Phần
Thiên thì trong thiên hạ ai dám nói một chữ “không” chứ?
“Thạch tông chủ, lời này cũng hơi quá…” Trong lòng Tô Duệ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn gắng gượng nói một lời khách khí.
“Quá đáng?” Thạch Kinh Thiên cười vang
”Quá đáng thì đã sao? Các ngươi bắt nạt người khác mà lại không cho phép
người ta bắt nạt các ngươi? Các ngươi không phải thật sự cho rằng mình
là chân mệnh thiên tử, là con của trời đấy chứ?”
Hoàng đế là
thiên tử, cũng chính là con của trời, đây chẳng qua chỉ là một loại tư
tưởng truyền bá trong nhân gian, là một cách nói lừa gạt đám dân chúng
ngu muội mà thôi.
Con của trời? Nực cười! Trong thế giới võ giả chưa bao giờ tin tưởng cái này.
Huống chi võ giả tu luyện vốn đã là hành động nghịch thiên, đừng nói ngươi là con của trời cao, ngay cả ông trời cũng chẳng thể khiến mấy võ giả tâm
thái kiên cường tuân phục được.
“Thạch tông chủ, năm đó ngươi
từng ước định với hoàng thượng sẽ không nhúng tay vào chuyện của vương
triều Phần Thiên.” Một vị thái giám lên tiếng.
Thạch Kinh Thiên
cười lạnh một tiếng: ”Biết ngay đám thái giám chết bầm các ngươi sẽ lôi
chuyện này ra mà! Yên tâm, ông đây thật sự không có hứng thú quan tâm
chuyện các ngươi tranh giành đấu đá lẫn nhau đâu. Về chuyện diệt quốc
của mấy người, ta càng không có hứng thú. Ta chỉ là nói cho La Chinh
biết, chuẩn bị tham gia thử luyện Thanh Vân Lộ, thành công bước vào Vân
Điện rồi trở về diệt quốc các ngươi thôi! Đệ tử Thanh Vân Tông của ông
đây há lại để người ngoài bắt nạt!”
Bị Thạch Kinh Thiên mắng là
thái giám chết bầm, những thái giám này tuyệt đối không dám thể hiện
chút bất mãn nào. Hơn nữa nghe được lời Thạch Kinh Thiên nói, bọn họ còn kín đáo thở phào nhẹ nhõm.
Điều bọn họ sợ nhất chính là Thạch
Kinh Thiên thật sự nhúng tay vào cuộc chiến của bọn họ. Nếu như chọc
giận Thạch Kinh Thiên, hắn làm chỗ dựa cho Thái tử thì thật phiền phức.
Đến lúc đó tất cả mọi người đều coi như xong, chỉ có thể trơ mắt nhìn
Thái tử đăng cơ, còn ai dám chống đối Thanh Vân Tông nữa?
Ánh mắt La Chinh lạnh lùng đảo qua, cười lạnh nói: “Ta nhất định sẽ không phụ sự kỳ vọng của tông chủ!”
Tô Tinh và Tô Duệ nhìn La Chinh, trong lòng giật thót. Mặc dù trong tay
hai người đều có tình báo của La Chinh, nhưng hình như lúc này bọn họ đã đánh giá thấp hắn, đánh giá thấp thiên phú và thực lực của hắn, đánh
giá thấp địa vị của hắn trong lòng Thạch Kinh Thiên.
Bọn họ vốn
cảm thấy nên cho La Chinh một bài học, chỉ cần La Chinh không chết thì
Thạch Kinh Thiên nhất định sẽ không ra mặt. Nhưng giờ này La Chinh vẫn
vững vàng đứng đây mà Thạch Kinh Thiên đã nổi trận lôi đình rồi, người
này rốt cuộc có bản lĩnh gì, có thể khiến người đường đường là tông chủ
Thanh Vân Tông coi trọng như thế? Có lẽ nhân vật như vậy thật sự có thể
trưởng thành đến trình độ như Thạch Kinh Thiên chăng?
“Chúng ta đi thôi!” Thạch Kinh Thiên không muốn nói nhảm cùng bọn họ nữa.
La Chinh lên tiếng: “Tông chủ, Tô đạo sư nàng…”
“Hừ, nhóc con Tô Linh Vận đương nhiên sẽ đi cùng với chúng ta, bọn họ dám
ngăn cản thử xem?” Vừa nói Thạch Kinh Thiên vừa bay thẳng lên trời như
là một ngọn núi lớn. Trên bầu trời Phần Thiên Cung cấm bay, nhưng đối
với hắn mà nói thì điều luật này hoàn toàn vô dụng.
Lúc bay lơ
lửng giữa không trung, Thạch Kinh Thiên chợt nhớ tới tới chuyện gì đó,
lại nói: “Đúng rồi, tên Tô Khiêm kia từng nói, nếu hắn không còn, các
ngươi đấu tới đấu lui gì cũng được, người nào có bản lĩnh người đó làm
hoàng đế, nhưng ta phải cảnh cáo trước, nếu người nào dám giết Thái tử,
người đó chắc chắn phải chết!”
Sắc mặt Tam hoàng tử và Thất hoàng tử lập tức càng trở nên khó coi…
Lời Thạch Kinh Thiên nói chẳng khác nào khuôn vàng thước ngọc. Mặc dù trước đây không nhúng tay vào việc của vương triều Phần Thiên, nhưng hiện tại hắn đã nói vậy thì chuyện này nhất định phải làm theo, ai bảo hắn là
người đứng đầu Đông Vực?
Không để cho bọn họ ra tay với Thái tử,
những lời này chẳng khác nào một tấm kim bài miễn tử. Trong tình huống
Thái tử bị kéo xuống mà vẫn có thể đảm bảo an toàn, đối với Tô Duệ và Tô Tinh mà nói, việc ngồi lên ngai vàng đã khó lại càng thêm khó…
Nhưng bọn họ không dám đôi co nửa lời…
Dưới chân Từ trưởng lão bỗng xuất hiện một chiếc lá xanh tươi, La Chinh và Tô Linh Vận trực tiếp bước lên đó. Tô Linh Vận mỉm cười nhìn hai đệ đệ
của mình, tâm tình vui sướng lạ thường, sau đó lại nhìn thiếu niên bên
cạnh, trong lòng nàng cảm khái vạn phần, không ngờ tất cả đều vì hắn mà
thay đổi.
Trước khi đại hội toàn phong diễn ra, Tô Linh Vận quả
thực từng có ảo tưởng này. Nhưng lúc ấy nàng chỉ cảm thấy mình đang mơ
một giấc mộng đẹp mà thôi. Thật không ngờ, mới vẻn vẹn có một tháng,
giấc mơ này đã trở thành sự thật, khiến nàng không thể tin được.
Mặc dù Tô Linh Vận hiểu, thế cục trong hoàng cung thật ra không hề nghịch
chuyển, ca ca của nàng, cũng chính là Thái tử đương triều vẫn không thay đổi được vận mệnh của mình, nhưng có tấm kim bài miễn tử này thì vẫn
còn một tia hy vọng!
La Chinh có thể khiến Thạch Kinh Thiên coi
trọng như thế, tương lai nói không chừng hắn thật sự có thực lực “diệt
quốc” cũng nên?
Diệt quốc tất nhiên chỉ là một câu nói hung hăng
mà thôi, cho dù có thực lực này thì sợ rằng La Chinh cũng sẽ không đi
tiêu diệt vương triều Phần Thiên thật đâu. Đến cảnh giới đó, đa phần võ
giả sẽ chẳng mấy mặn mà với cái ngôi hoàng đế.
Làm hoàng đế chẳng qua chỉ là mục tiêu tối cao của người thường mà thôi, còn là võ giả thì có thứ cao hơn để theo đuổi.
Năm đó sau khi Tô Khiêm hùng mạnh liền không quan tâm đến quốc sự nữa, tất
cả mọi chuyện lớn nhỏ đều do Thái tử xử lý, mà Tô Khiêm thân là hoàng đế lại thường xuyên nhận nhiệm vụ của Vân Điện xông xáo ra bên ngoài, hoàn toàn là một võ giả chứ không giống như một vị hoàng đế.
Tô Linh
Vận và La Chinh cùng trở lại Tiểu Vũ Phong nên đương nhiên nhận được sự
hoan nghênh nhiệt liệt của đông đảo đệ tử trong phong.
Lúc này,
diện mạo Tiểu Vũ Phong đã rực rỡ hẳn lên. Trên đó đang xây dựng mấy cái
bí cảnh tu luyện, ảo trận sư đang xây dựng ảo trận mới, có thể giúp đệ
tử Tiểu Vũ Phong tu luyện tốt hơn.
Bởi vì Tiểu Vũ Phong đứng đầu
ba mươi ba phong, từ vị trí đứng nhất từ dưới đếm lên bay thẳng tới vị
trí đứng nhất thật sự, khoảng cách này không ai có thể nói là nhỏ, tất
cả đệ tử Tiểu Vũ Phong đều cảm nhận được lợi ích thật sự mà nó mang lại! Tất cả những điều này đều do La Chinh ban tặng, còn Tô Linh Vận là
người tinh mắt đã thu nhận La Chinh vào Tiểu Vũ Phong.
Nhưng niềm vui này không duy trì được bao lâu, bởi vì có một việc xảy ra đã khiến nó tan thành mây khói.
Một ngày kia, trên bầu trời Thanh Vân Tông bỗng xuất hiện một khuôn mặt khổng lồ!