Sau khi trở lại Thanh Vân Tông, La Chinh vẫn tĩnh tâm tu luyện.
Còn nửa tháng nữa Thanh Vân Lộ sẽ mở ra, nếu không phải vì về nhà một
chuyến, La Chinh chắc chắn sẽ dành hết thời gian để tu luyện.
Trên thực tế, Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu cũng như vậy. Khoảng thời
gian này, Hoa Thiên Mệnh vẫn miệt mài tu luyện trong đài Thất Tinh Kiếm
Quang, một bước cũng không rời. Nơi đó không chỉ giúp hắn tôi luyện kiếm ý càng thêm thuần túy, mượt mà, hơn nữa tu vi cũng ngày càng vững chắc.
Bùi Thiên Diệu không vào bí cảnh tu luyện, công pháp Phật môn của hắn không cần phải tu luyện trong bí cảnh mà chỉ thông qua việc tự mình giác ngộ.
Còn lần này La Yên nhất định không chịu quay lại Luyện Ngục Sơn.
Dù sao La Chinh cũng chỉ còn nửa tháng nữa là phải tham gia thử luyện
Thanh Vân Lộ, thời gian có thể làm bạn bên ca ca không còn nhiều, mỗi
phút mỗi giây đều vô cùng đáng giá.
Trong lúc La Chinh tu luyện,
đa phần thời gian La Yên sẽ ngồi bên cạnh ngơ ngẩn ngắm nhìn ca ca chăm
chỉ cố gắng. Nguyện vọng của nàng rất đơn giản, chỉ cần có thể lẳng lặng làm bạn bên ca ca là được, không có quá nhiều yêu cầu xa vời. Đáng tiếc vận mệnh trêu ngươi, chỉ một nguyện vọng nhỏ nhoi như vậy cũng khó mà
đạt được. Có đôi lúc La Yên sẽ suy nghĩ, nếu nàng và ca ca không sinh ra từ gia đình võ giả thì tốt biết mấy, hai người đều là dân thường, bình
yên an ổn sống cả đời, không có nhiều thứ phải theo đuổi như vậy, cũng
không nhiều kiếp nạn như vậy.
Một khi đặt chân lên con đường võ
giả, nhất định phải chấp nhận tai kiếp cả đời, nhìn qua thì đạt được rất nhiều, nhưng thật ra mất đi cũng không ít…
Một ngày kia, La
Chinh đang không ngừng thúc giục chân nguyên trong cơ thể đột phá bình
cảnh Tiên Thiên Tứ Trọng trên Tiểu Vũ Phong. Thật ra với hiểu biết và
những thứ mà La Chinh tích lũy được thì muốn vượt qua bình cảnh này
không phải chuyện gì khó, chỉ cần thêm chút đan dược thì nhất định có
thể đột phá. Nhưng làm vậy sẽ khiến căn cơ của hắn không đủ vững chắc,
ngày sau đột phá sẽ càng khó khăn hơn.
Mỗi lần La Chinh đột phá
đều là đạt tới mức độ “đầy đủ dồi dào”. Khi chân nguyên của hắn tích lũy đến giới hạn nhất định sẽ tự đột phá bình cảnh. Phương thức đột phá này khiến căn cơ của hắn cực kỳ vững chắc.
Ngày đó, trên trời bỗng nổi gió to.
Tầng mây cuồn cuộn nặng nề giống như từng lớp chăn bông nặng trịch, phảng phất như bị một người khổng lồ vò nặn trong tay.
Mái tóc La Yên bị gió thổi rối tung, La Chinh khẽ nhíu mày, cảm nhận được rõ ràng uy thế lớn lao trên bầu trời.
Tầng mây trên trời dần dần tạo thành một mặt người to lớn!
“Đây là cái gì? Dị tượng trong trời đất?” La Chinh nhìn bầu trời, cảm nhận
được cái mặt người kia đang tỏa ra uy thế mà ngay cả Thạch Kinh Thiên
cũng không bì kịp!
Dị trượng của trời đất khủng khiếp như thế
không chỉ kinh động La Chinh và La Yên trên đỉnh Tiểu Vũ Phong mà toàn
bộ đệ tử Thanh Vân Tông, thậm chí dân chúng Đế Đô Phần Thiên cũng bị
kinh hãi đến mức trợn mắt há mồm.
Trên bầu trời xuất hiện một mặt người khổng lồ, đây là chuyện khó hiểu cỡ nào? Đó là thần sao?
Không ít người thờ phụng thần linh đều vội vàng dâng hương, dập đầu quỳ lạy
về phía đó để van xin thần linh phù hộ. Nhưng rất nhiều võ giả đều biết
đây không phải thần linh gì đó, hẳn là một vị cường giả có thực lực vô
cùng cao cường đã phóng chân nguyên lên bầu trời! Có thể phóng chân
nguyên tới khoảng cách xa như thế, tạo thành mặt người khổng lồ đến vậy, thực lực của người này đã đạt tới cảnh giới gì?
Cho dù những võ
giả kia biết đây không phải là thần linh gì đó, nhưng năng lực kinh
khủng như thế đã vượt qua phạm vi hiểu biết của bọn họ. Người đã phóng
ra luồng chân nguyên này có thực lực mạnh đến mức bọn họ khó có thể
tưởng tượng! Có lẽ người này đã sánh ngang với thần linh trong cảm nhận
của võ giả ở Đông Vực.
Không ít võ giả đều nhìn gương mặt khổng lồ trên trời với tâm tình kính sợ.
Nghe được câu hỏi của La Chinh, La Yên khẽ mỉm cười lắc đầu. Trong suy nghĩ
của La Yên, mấy thứ này hoàn toàn không liên quan tới mình. Nhưng ngay
sau đó, La Yên phát hiện mình đã lầm, khuôn mặt khổng lồ này xuất hiện
đã trực tiếp quyết định vận mệnh của nàng.
Lát sau, gương mặt
khổng lồ bỗng nhiên mở miệng nói: “Thạch Kinh Thiên, Thạch Kinh Thiên,
ra đây cho ta!” Tiếng nói này từ trời truyền đến, mỗi chữ vang lên đều
như sấm vang chớp giật, khiến tai mọi người đều ù hết cả lên.
“Gương mặt trên bầu trời này muốn tìm Thạch tông chủ?” La Chinh thoáng giật
mình, mặc dù hắn biết cái mặt này không phải tìm mình, nhưng trong lòng
vẫn mơ hồ có dự cảm bất thường.
“Thạch Kinh Thiên, ra đây cho ta!” Giọng nói kia không ngừng gào lên.
Chỉ chốc lát sau, một điểm sáng nho nhỏ chợt bắn về phía không trung, chính là tông chủ Thanh Vân Tông Thạch Kinh Thiên.
“La Yên đâu? Không phải nàng đang tu luyện ở Luyện Ngục Sơn sao? Vì sao ta
dò xét mấy ngày nay lại phát hiện hình như nàng đã rời khỏi Thanh Vân
Tông!”
Từng chữ gương mặt khổng lồ nói ra như sấm đánh bên tai,
nhưng rơi vào tai La Chinh, âm thanh này còn kinh khủng hơn sấm sét. Sắc mặt hắn tức thì tái nhợt, sát ý lập tức lan tràn!
Thì ra là như vậy, gương mặt khổng lồ này chính là chân nguyên chiếu hình của người kia!
Hai mắt La Chinh dán chặt vào gương mặt khổng lồ, muốn nhớ thật kỹ dung mạo này, giống như dùng đao khắc vào trí não!
Đây chính là người muốn mở đại trận Thiên Ma Hợp Hoan! Chính là người muốn cướp nguyên âm của La Yên.
Nhìn gương mặt khổng lồ ấy, cảm nhận được uy thế lớn lao mà nó phát ra, La
Chinh càng cảm thấy mình quá nhỏ bé. Trước mặt gã, có lẽ mình còn không
bằng một con kiến, ngay cả tư cách để gã phát hiện và dừng mắt cũng
không có.
Không biết Thạch Kinh Thiên đã nói với gương mặt khổng
lồ những gì, nhưng ngay sau đó gương mặt khổng lồ liền nhìn về phía La
Yên: ”Hừ, thực lực của nàng tiến bộ quá chậm, cho ngươi thời gian một
tháng để đưa nàng tới chỗ ta! Đương nhiên ta có biện pháp để nàng đột
phá Thần Đan Cảnh!”
Không ít võ giả nghe được câu này, lập tức trợn mắt há mồm…
Thần Đan Cảnh, là muốn đột phá Thần Đan Cảnh đấy sao?
Một vị võ giả không biết phải vượt qua bao nhiêu trắc trở, tốn mất bao
nhiêu năm tháng mới có thể bước vào Chiếu Thần Cảnh, về phần Chiếu Thần
Chung Cực lại càng khó khăn hơn, trong vạn người mới có một, ở Đông Vực
đã có thể xưng bá một phương.
Thần Đan Cảnh?
Võ giả Thần Đan Cảnh là sự tồn tại lớn nhất ở Đông Vực.
Số lượng võ giả Thần Đan Cảnh còn sống ở Đông Vực không vượt quá hai bàn tay, thậm chí là một bàn tay.
Mà gương mặt khổng lồ kia lại nói sẽ giúp La Yên đột phá Thần Đan Cảnh,
còn nói chắc chắn như đinh đóng cột? Cho dù La Yên có thiên phú ưu tú,
nhưng muốn đột phá Thần Đan Cảnh thì sợ là phải có thủ đoạn thông thiên
mới được.
Có điều không ai cho rằng gương mặt khổng lồ này đang
mạnh miệng. Người có được thủ đoạn như thế, nói ra những lời khó mà tin
nổi lại khiến người ta cảm thấy hợp tình hợp lý…
Trong mắt không
ít đệ tử Thanh Vân Tông đều toát ra vẻ hâm mộ. Có thể thăng cấp Thần Đan Cảnh khác nào làm vương giả trong Đông Vực, đây là giấc mơ hão huyền
của biết bao nhiêu người chứ?
Đáng tiếc những đệ tử Thanh Vân Tông kia nghĩ như vậy, nhưng La Yên lại không nghĩ thế.
Nghe được những lời đó, La Yên sợ run người, đột nhiên nhào vào lòng La Chinh, thân thể nhỏ xinh thậm chí còn run bần bật.
Lúc bị giam ở Luyện Ngục Sơn, La Yên đã biết vận mệnh của mình, nhưng nàng
cũng không sợ, bởi vì khi đó nàng không sợ chết. Nếu La Yên không muốn,
cùng lắm nàng sẽ tự kết liễu tính mạng của mình! Ít nhất còn có thể giữ
được tấm thân trong sạch!
Khi đó La Yên không còn gì cả, cuộc đời chỉ có hai màu xám trắng, không nhìn thấy hy vọng nên đương nhiên không sợ.
Nhưng bây giờ nàng thấy được hy vọng, hy vọng này là do ca ca mang tới.
Một người khi đã có hy vọng thì sẽ mong muốn hy vọng này kéo dài mãi mãi,
cuối cùng ước mơ trở thành sự thật, đồng thời trong lòng sẽ sinh ra sợ
hãi, nàng bỗng sợ những thứ vừa xuất hiện sẽ đột ngột mất đi.
Cho nên La Yên mới sợ run người!
La Chinh cảm thấy mình đang ôm một con nai con run rẩy, cảm nhận được sự sợ hãi sâu sắc trong trái tim nàng.
“Yên nhi, không sợ! Có ta ở đây.” La Chinh lãnh đạm nhìn gương mặt khổng lồ
trên trời, hắn biết rõ đây chính là chướng ngại lớn trên con đường võ
giả của mình.
Chướng ngại này, hắn phải quét sạch! Người này, hắn phải giết!
Không biết Thạch Kinh Thiên đã nói gì với người kia, ngay sau đó gã nói: “Ừ,
rất tốt, một tháng sau nếu không thấy được La Yên, khà khà, lúc đó Thanh Vân Tông nho nhỏ này sẽ không còn dấu vết trên đời!” Nói xong, gương
mặt khổng lồ nhìn chăm chú về phía Tiểu Vũ Phong.
La Chinh cảm
giác được lưng La Yên cứng ngắc, hiển nhiên đã cảm nhận được ánh mắt của người kia, mà La Chinh lại không hề né tránh, hai mắt lóe sáng can đảm
đối diện với tầm mắt của gương mặt khổng lồ.
“Ồ?” Gương mặt khổng lồ dường như phát hiện ra La Chinh, nhưng không nói lời nào, chẳng qua
trên mặt thấp thoáng một nụ cười lạnh. Sau một tràng cười vang dội, nó
dần dần tiêu tán trong không gian, cứ như chưa từng xuất hiện.