Thấy đám các đệ tử mới vào Chiếu Thần Cảnh kia cười nhạo La Chinh, trên
mặt Thạch Kinh Thiên cũng hiện ra một nét khinh bỉ. Hắn biết rõ tại sao
La Chinh lại ngẩn người, vậy nên liền lớn tiếng nói: “Trước khi cười
nhạo người khác thì nên xem lại thực lực của mình một chút. La Chinh,
ngươi vừa mới vượt qua bão không gian, cảm nhận được một chút quy tắc
không gian đúng không? Bây giờ nhìn đồ đạc có hơi chóng mặt thì cũng
bình thường, chỉ cần thích ứng được thì sau này sẽ không có vấn đề gì.
Quy tắc không gian này chính là thứ mà ngay cả những lão già bọn ta
đây cũng phải hâm mộ, có thể gặp chứ chẳng thể cầu, ngươi phải củng cố quy tắc không gian của mình một chút rồi sau đó mới vận dụng thêm
được!”
La Chinh gật đầu đáp: “Đệ tử đã biết.”
“Cái gì?”
Nghe Thạch Kinh Thiên nói vậy, sắc mặt Vệ Ngọc Long đầy kinh hãi, ánh mắt chăm chú nhìn La Chinh. Nghe giọng điệu của Thạch Kinh Thiên thì
không giống nói dối. Hơn nữa ông ta còn nghe nói, trên thế giới này thật có đệ tử cực kỳ có thiên phú, có thể lĩnh ngộ quy tắc không gian trong lối di chuyển qua các không gian, thậm chí còn có vài kẻ thiên tài yêu nghiệt có thể tu luyện quy tắc không gian thông qua bão không gian.
Nhưng Vệ Ngọc Long lập tức lắc đầu cười nói: “Thạch lão đệ, lời của ngươi, ta không tin!” Ông ta biết rõ việc lĩnh ngộ một tia quy tắc của trời đất
có nghĩa như thế nào, cho dù là nhân vật có cấp bậc như ông và
Thạch Kinh Thiên cũng khó có thể tiếp xúc đến cấp độ này chứ đừng nói
đến chuyện tu luyện.
Thạch Kinh Thiên nhún nhún vai: “Vệ Ngọc Long, ta nói lời này không phải cho ngươi nghe, cũng không ai ép ngươi phải tin.”
“Nói khoác, chắc chắn không thể có chuyện đó!”
“Ta không tin một kẻ Tiên Thiên Tam Trọng mà lĩnh ngộ được quy tắc không gian!”
Đám đệ tử Lạc Vân Tông dù sao cũng là người Trung Vực nên cũng hiểu sâu
biết rộng, không ít người đã từng nghe nói về quy tắc không gian này.
Đây không phải là thứ bọn họ có thể tiếp xúc được, còn La Chinh thì càng không có khả năng. Bọn họ cho rằng Thạch Kinh Thiên mất mặt nên cố ý
nói vậy để vớt vát lại chút mặt mũi.
Thực tế Vệ Ngọc Long cũng cho là như vậy.
“Khoác lác?” Lông mày La Chinh nhướn lên, đầu óc hắn vừa mới choáng
váng nhưng không có nghĩa là hắn không có nghe được lời Vệ Ngọc Long
và đệ tử Lạc Vân Tông châm chọc Thanh Vân Tông. Thạch Kinh Thiên bực
bội, hắn thân làm đệ tử nên đương nhiên phải ra mặt.
Bỗng nhiên La Chinh nói: “Nếu vãn bối thích là có thể tùy tiện há miệng ra nói
vài câu thì ta đây với tư cách vãn bối cũng có thể nói vài lời. Trong
mắt ta, Lạc Vân Tông các ngươi còn chẳng bằng đám phế vật. Chín tên mới
bước vào Chiếu Thần Cảnh, có số lượng nhưng lại chẳng có chất, không
tên nào là đối thủ của ta, toàn bộ đều bị ta đánh cho quỳ trên đất mà
tìm răng!”
Lời nói của La Chinh vừa dứt khoát thẳng thắn
lại thêm phần cay độc, dù là Thạch Kinh Thiên cũng bị kinh động.
Tên nhóc này cũng quá thẳng thắn đi? Không tệ, ta thích!
Thạch
Kinh Thiên trời sinh tính tình phóng khoáng, không quen nhìn người
khác sợ hãi rụt rè, La Chinh vừa ra mặt nói câu đầu tiên đã lấy lại được thế cục nên đương nhiên hắn cũng thoả mãn.
La Chinh ngay lập tức chọc vào tổ ong vò vẽ.
Nếu như Bùi Thiên Diệu nói ra loại lời này thì khả năng những đệ tử Lạc Vân Tông kia cũng không phẫn nộ như vậy, từ lúc nào mà một gã Tiên Thiên
Tam Trọng lại có thể khua môi múa mép như thế?
“Tên nhóc Thanh
Vân Tông kia, ngươi là ai? Dám nói chúng ta là phế vật, có bản lĩnh thì
tới điểm đến chúng ta luận bàn một chút, không có gan nhận lời khiêu
chiến thì rõ ràng ngươi chính là nói khoác! Đồ khoác lác!”
“Hắc! Cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng mà dám nói Chiếu Thần Cảnh là phế vật,
chuyện này cũng buồn cười thật đấy! Xem ra chỉ có cọ xát với nhau mới
có thể chứng minh tất cả!”
Những đệ tử Lạc Vân Tông kia lập tức kêu la, rõ ràng không tìm La Chinh đánh một trận thì bọn hắn thề sẽ không bỏ qua.
Thạch Kinh Thiên và Vệ Ngọc Long đều không nói gì. Bọn họ đều tính để cho tiểu bối nhà mình ra mặt, áp chế tiểu bối nhà bên!
Đúng lúc này, Hoa Thiên Mệnh vẫn đứng ở phía trước liền nói: “La Chinh đứng đầu đại hội toàn phong của chúng ta, cũng là đệ tử đứng đầu Thanh Vân Tông chúng ta, lời khiêu chiến của các ngươi để ta nhận trước. Nếu đến
cửa ải của ta các ngươi cũng qua không được thì đừng mơ có thể khiêu
chiến La Chinh!”
“Cái gì? Tiểu tử kia là đệ nhất của Thanh Vân Tông các ngươi?”
Cả đám Lạc Vân Tông lại bắt đầu ngẩn người.
Rốt cuộc Thanh Vân Tông đã xảy ra chuyện gì? Thực lực tính từ dưới lên à?
Theo bọn họ thấy, ba người có thực lực mạnh nhất Thanh Vân Tông hẳn là Bùi
Thiên Diệu đứng đầu rồi phía dưới là Hoa Thiên Mệnh, cuối cùng mới là
tên nhóc Tiên Thiên Tam Trọng kia.
Kết quả, Hoa Thiên Mệnh lại nhảy ra nói La Chinh là đệ nhất...
Chuyện này cũng quá vượt qua lẽ thường nên cũng khiến bọn họ khó lòng tiếp thu ngay tức khắc.
“Hừ, cũng tốt. Giải quyết tên nhóc đeo kiếm này trước rồi lại đi chà đạp
tên Tiên Thiên Tam Trọng kia!” Một tên đầu trọc mới vào Chiếu Thần Cảnh
của Lạc Vân Tông cười lạnh nói.
Nghe thấy vậy, đệ tử Lạc Vân Tông khác vội vàng tiếp lời: “Diệp Thu sư ca, không cần huynh ra mặt, ta
cũng có thể giải quyết tiểu tử kia rồi!”
“Đúng! Diệp Thu sư ca
là đệ tử đệ nhất của Lạc Vân Tông chúng ta, đối phó với lũ nhóc Thanh
Vân Tông này nào cần huynh ra tay?”
Diệp Thu lại lắc đầu nói:
“Các ngươi còn phải giữ vững thể lực để tranh thủ lấy một cái thành
tích tốt trong Thử Luyện Giả Chi Lộ. Chuyện đối phó bọn họ sẽ không tốn
quá nhiều thể lực của ta đâu.”
Đang trong lúc nói chuyện thì mọi người cũng đã đến điểm đích, một cái sân hình nửa vòng tròn hiện ra trước mặt.
Ở phần cuối sân chính là cửa vào Thử Luyện Giả Chi Lộ, thế nhưng lúc
này mọi người đều chú ý vào việc đệ tử đứng đầu hai tông môn cọ sát với
nhau.
Sau khi đáp xuống, Vệ Ngọc Long cười hắc hắc rồi nói: “Diệp Thu, đây chỉ là cọ sát, hai tông môn chúng ta đều có chung nguồn gốc,
nếu không cẩn thận làm đối phương bị thương thì khó tránh làm tổn thương hòa khí!”
Lời này nghe giả vãi. Nếu ngươi không cố ý buông thả
đệ tử của mình đi khiêu khích thì làm gì có trận cọ sát này? Nhưng bây
giờ vẫn còn một khoảng thời gian ngắn nữa Thử Luyện Giả Chi Lộ mới mở
ra, hơn nữa trong các tông môn quan trọng dưới trướng Vân Điện thì mới
chỉ có Thanh Vân Tông và Lạc Vân Tông đã tới, còn Thải Vân Tông, Tường Vân Tông, Lam Vân Tông và đệ tử Vân Điện đều chưa đến.
Hơn thế
nữa là cứ ở chỗ này chậm rãi chờ đợi thì cọ sát một chút cũng không tệ,
mà Thạch Kinh Thiên rất có lòng tin vào ba vị đệ tử của mình.
La Chinh thì khỏi phải bàn, đôi khi mấy chuyện thằng nhóc ấy làm còn có
thể dọa tông chủ hắn đây này. Còn Bùi Thiên Diệu thì là một vị đệ tử có
thực lực cực ổn, Hoa Thiên Mệnh thì thiên phú cực cao, thành tựu về
kiếm đạo lại khiến người người thán phục.
Ba vị đệ tử này dù
có thả trong đại hội toàn phong nào thì cũng đều được xếp vào trình
độ cao nhất, lần này Thanh Vân Tông thực sự là người tài xuất hiện lớp
lớp.
Nghĩ tới đây, Thạch Kinh Thiên cười gian xảo, vỗ vỗ bả vai
Hoa Thiên Mệnh: “Đánh ngã hắn, ta thưởng ngươi một thanh bảo kiếm là
tiên khí trung phẩm!”
Hoa Thiên Mệnh nghe thấy Thạch Kinh Thiên
nói vậy thì lập tức hưng phấn. Tuy trong tay hắn đã có một thanh bảo
kiếm là tiên khí hạ phẩm, nhưng là một người yêu kiếm, đương nhiên là
càng nhiều càng tốt, mình không dùng được thì xem như sưu tầm cũng không tệ.
“Thạch tông chủ yên tâm, đệ tử nhất định sẽ không khiến người thất vọng!”
Hoa Thiên Mệnh cũng là một người rất tự phụ, thực lực của hắn cũng chẳng
kém Lý Dật Phong ba năm trước là bao. Chỉ tiếc lần này Thanh Vân Tông
xuất hiện một tên Bùi Thiên Diệu, lại ra còn có thêm một La Chinh nên
mới cứng rắn đẩy phong thái của Hoa Thiên Mệnh xuống dưới.
Vị trí trên sân rất rộng, sau khi mọi người tránh ra, Hoa Thiên Mệnh đứng đối mặt với Diệp Thu.Đối mặt với Hoa Thiên Mệnh, Diệp Thu bỗng nhiên lắc
đầu cười nói: “Ngươi tên là Hoa Thiên Mệnh đúng không? Ta cảm thấy ngươi không có tư cách làm đối thủ của ta.”
“Vì sao?” Hoa Thiên Mệnh kỳ quái hỏi.
“Bởi vì ta là đệ nhất Lạc Vân Tông, còn ngươi chỉ là người đứng thứ ba
trong Thanh Vân Tông mà thôi.” Diệp Thu cười lạnh nói: “Giao thủ với ta
thì quá đề cao ngươi rồi.”
Trên mặt Hoa Thiên Mệnh nở nụ cười
lạnh lùng: “Thì ra là thế. Thật ra ta thấy La Chinh nói rất đúng, Lạc
Vân Tông các ngươi... đúng là một lũ phế vật. Thực lực người đứng đầu
cũng chỉ có vậy.” Nói xong, Hoa Thiên Mệnh rút Thực Huyết Kiếm ra.
“Ha ha ha ha!” Diệp Thu cười điên cuồng một trận, rút bảo kiếm trong
tay ra. Thanh kiếm kia của hắn toàn thân phát ra màu xanh, hiển nhiên
cũng là một thanh tiên khí, hơn nữa còn là một thanh tiên khí trung
phẩm: “Thanh kiếm này của ta tên là Long Uyên! Tiên khí trung phẩm!
Phẩm cấp binh khí của ta cao hơn ngươi, hơn nữa ta sẽ cho ngươi hiểu
rõ, cái gì gọi là kiếm ý đại thành!”
Nghe thấy lời Diệp Thu
nói, trên mặt tám vị đệ tử còn lại của Lạc Vân Tông đều toát ra vẻ đắc
ý. Lạc Vân Tông bọn họ không có đại hội toàn phong mà gọi là đại hội
tông môn. Lần đó trong đại hội tông môn, Diệp Thu dựa vào kiếm ý đại
thành của mình tạo ra thành tựu xuất sắc! Đánh đâu thắng đó, không gì
cản nổi!
“Đại sư ca uy vũ! Cho đám nhà quê này xem cái gì gọi là kiếm ý đại thành đi!”
“Hắc! E là kiếm ý đại thành này có thể dọa bọn họ đái ra quần!”
“Đại sư ca mới mười chín tuổi đã lĩnh ngộ kiếm ý đại thành, ngày sau chắc
chắn là tông sư kiếm pháp, thành tích trong Trung Vực cũng sẽ rất tốt!”
Nghe thấy lời bọn họ nói, trên mặt La Chinh, Bùi Thiên Diệu và Hoa Thiên Mệnh đều lộ ra vẻ kỳ quái...
Từ lúc nào mà một tên có kiếm ý đại thành đã được tâng bốc đến mức này
rồi? Tên này mà là đệ nhất trong đại hội tông môn của Lạc Vân Tông?