Nghe Thạch Kinh Thiên nói vậy, ánh mắt mấy vị đệ tử Lạc Vân Tông đều kích động, đồng loạt nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Dù Hoa Thiên Mệnh nói La Chinh lợi hại tới mức nào đi nữa, nhưng dù gì La
Chinh cũng chỉ là cảnh giới Tiên Thiên Tam Trọng mà thôi, điểm này
không thể thay đổi. Chênh lệch tu vi có lẽ dùng thực lực chân chính có
thể bù vào một chút, nhưng chênh lệch quá lớn thì dù có muốn bù cũng rất khó khăn.
Chiếu Thần Cảnh và Tiên Thiên Cảnh... cách xa nhau
trọn một cái cảnh giới cực lớn, nói không chừng còn có thể lấy lại danh dự từ tên nhãi này.
Đương nhiên Vệ Ngọc Long cũng cân nhắc vấn
đề này, đại đệ tử nhà mình bị đối phương làm mất mặt mũi, nếu không lấy
lại thì đúng là không nói nổi. Hơn nữa, thực lực của Hoắc Hao Đình xếp
hạng hai trong Lạc Vân Tông cũng ngang tầm Diệp Thu, lúc trước Diệp Thu
đánh bại Hoắc Hao Đình với ưu thế rất yếu ớt.
Nếu để cho Hoắc Hao Đình xuất chiến thì...
Đúng lúc này, Vệ Ngọc Long nhìn nét giảo hoạt trên mặt Thạch Kinh Thiên. Dựa vào trực giác, ông ta thấy có gì đó không đúng.
Thạch Kinh Thiên biết rõ tu vi của La Chinh chỉ là Tiên Thiên Tam Trọng nhưng vẫn chủ động để cho đệ tử Lạc Vân Tông đi khiêu chiến hắn, điều này nói rõ cái gì?
Chính là nói Thạch Kinh Thiên đặc biệt tự tin với La Chinh, thực lực của La Chinh chỉ sợ đã vượt xa Hoa Thiên Mệnh!
Giờ này Vệ Ngọc Long cũng tin lời Thạch Kinh Thiên nói lúc trước thêm vài
phần. Nếu như La Chinh thật sự yêu nghiệt như thế thì cũng có khả năng
hắn lĩnh ngộ một chút quy tắc không gian…
Mặc dù chính Vệ Ngọc
Long cũng không tin vào suy luận này lắm, nhưng dù sao ông ta cũng đã
suy luận ra như vậy, thế nên lúc này ông ta lựa chọn tin vào trực giác
của mình.
“Tông chủ, ta muốn khiêu chiến đối phương!” Hoắc Hao Đình đứng dậy, chủ động xin ra trận.
Nhưng Vệ Ngọc Long lại lắc đầu nói: “Không cần. Các ngươi còn phải giữ thể lực để thể hiện trong thử luyện Thanh Vân Lộ!”
“Nhưng mà…” Hoắc Hao Đình làm sao không hiểu nỗi lo của Vệ Ngọc Long, tông chủ sợ hắn thua dưới tay La Chinh thì sẽ mất mặt.
“Ta nói không cần là không cần.” Sắc mặt Vệ Ngọc Long trầm xuống.
Trong lòng Hoắc Hao Đình bỗng bộp một phát. Dù sao Vệ Ngọc Long cũng là tông
chủ, là nhân vật đứng đầu trong Lạc Vân Tông, lời của ông chính là
khuôn vàng thước ngọc, còn có ảnh hưởng hơn cả hoàng đế.
Không
phục cũng đành chịu, tông chủ đã nói thì sao lại không nghe cho được?
Hoắc Hao Đình gật đầu lui về nhưng vẫn vô cùng không phục, trừng mắt
nhìn La Chinh.
Hoa Thiên Mệnh và Bùi Thiên Diệu thì tỏ vẻ hơi
tiếc. Bọn họ đều đã thua thiệt trong tay La Chinh nên càng cam tâm tình
nguyện chứng kiến những người khác bị La Chinh cho ăn hành một trận.
Đúng lúc đó một tốp người nữa từ xa đi tới.
“Người của Tường Vân Tông đến rồi.” Thạch Kinh Thiên hé mắt ra nhìn rồi thản nhiên nói.
Những người kia thế tới cực nhanh, tông chủ dẫn đầu là một lão già mặc áo
trắng, sắc mặt hồng hào, xem ra điều dưỡng vô cùng tốt. Tường Vân Tông
lần này tổng cộng có bảy đệ tử tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ, xem ra
thực lực của Tường Vân Tông vẫn kém hơn Lạc Vân Tông nên ít hơn hai
người.
Sau khi chào hỏi qua loa, lão già áo trắng kia dẫn đệ tử
tìm một nơi lẳng lặng đứng đợi, cả đám đệ tử Tường Vân Tông cũng dùng
ánh mắt dò xét đệ tử Lạc Vân Tông và Thanh Vân Tông, trong mắt tràn đầy
vẻ khiêu khích.
Các đệ tử có thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ
thì đều là những đệ tử đứng đầu trong tông môn, đương nhiên cũng là hạng người tâm cao khí ngạo. Không phải tất cả, nhưng ít nhiều gì cũng hơi
xem thường thiên tài của tông môn khác.
Sau khi người Tường Vân Tông đến, rất nhanh người Thải Vân Tông cũng liền tới.
Khi Thải Vân Tông đến đây, con mắt đệ tử tất cả các tông môn đều lập tức
sáng lên, mọi ánh mắt đều tập trung trên người đệ tử Thải Vân Tông.
Bởi vì Thải Vân Tông này chính là một nữ tông môn nhị phẩm, tất cả các đệ tử trong tông môn đều là con gái!
Những đệ tử đứng đầu Thải Vân Tông đều xinh đẹp như hoa, quan trọng hơn là
thiên phú cực cao, thực lực cũng cường đại, nếu như có thể chọn làm
bạn đời thì quá hợp chứ còn gì.
Cho nên khi Thải Vân Tông vừa đến, không ít đệ tử đều muốn tới gần đó, thậm chí có đệ tử còn trực tiếp huýt sáo.
Đáng tiếc, tông chủ Thải Vân Tông là một lão thái bà mặt đen, tính tình cực kì nóng nảy. Bà quát một tiếng chói tai khiến những đệ tử đứng đầu
tông môn này im bặt lại, còn Thạch Kinh Thiên, Vệ Ngọc Long và lão già
áo trắng của Tường Vân Tông cũng biết bà lão kia không dễ chọc nên dứt khoát không nói gì.
Sau khoảng một nén hương, người của Lam Vân Tông cũng tới, rồi tiếp đến nhân tài Vân Điện mới lững thững tới.
Ngoài các đệ tử của năm tông môn nhị phẩm trực thuộc Vân Điện thì trong Vân Điện cũng có đệ tử tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ.
Thực tế, Thử Luyện Giả Chi Lộ là một bí cảnh, trong bí cảnh không chỉ hoàn
thành được thử luyện mà còn có rất nhiều cơ duyên lớn để các đệ tử khám
phá.
Nhưng bí cảnh này lại giới hạn thực lực, Vân Điện cùng
lắm chỉ cho phép đệ tử thuộc Chiếu Thần Tam Trọng đi qua, nếu thực lực
đã vượt quá thì sẽ không được tiến vào.
Đây cũng là lý do tu vi
của đệ tử Thanh Vân Tông trên Thanh Vân Bảng bị khống chế ở cảnh giới
Chiếu Thần Tam Trọng. Một khi vượt qua Chiếu Thần Tam Trọng thì sẽ bị
Thanh Vân Tông xoá tên, không còn là đệ tử của Thanh Vân Tông nữa, mà sẽ chuyển thành chấp sự trong Thanh Vân Tông.
Bởi vì sau khi vượt
qua Chiếu Thần Tam Trọng thì không thể tham gia Thử Luyện Giả Chi Lộ
nữa. Giống như Lý Dật Phong đột phá liên tiếp hai ba lần nên hiện tại đã đạt tới Chiếu Thần Lục Trọng, đương nhiên vô duyên với Thử Luyện Giả
Chi Lộ rồi.
Đệ tử Vân Điện đều mặc sam y màu trắng, cả đám đều
không chớp mắt, sắc mặt nghiêm túc giống như không trông thấy các đệ tử tông môn khác.
“Hắc! Đệ tử Vân Điện này, kiêu ngạo quá thể.” Hoa Thiên Mệnh nhỏ giọng nói.
La Chinh gật gật đầu: “Cũng khó trách chuyện bọn họ sẽ kiêu ngạo. Theo lời tông chủ nói, tông môn cũng chia ra phẩm cấp, Thanh Vân Tông chúng ta
chỉ được coi là tông môn nhị phẩm, hơn nữa Thanh Vân Tông chỉ là một
tông môn nhỏ từ một bàn tay dựng lên mà thôi, còn Vân Điện là tông môn
tứ phẩm, đệ tử được sinh ra trong tông môn lớn thế này thì làm sao lại
không kiêu ngạo?”
Đệ tử Vân Điện không chỉ kiêu ngạo mà nhiều người trong đó còn toát ra khí thế cường đại.
Chiếu Thần Cảnh mà có được khí thế như vậy thì chắc là có được huyết mạch
thần thú nào đó giống Mạc Vũ Hinh hoặc có bí pháp đặc thù gì đó.
Đệ tử Vân Điện quả nhiên không thể khinh thường được.
Người dẫn đội đầu đoàn người Vân Điện là một người trung niên, về tuổi tác
thì chắc bằng khoảng Thạch Kinh Thiên, nhưng dù thực lực hay địa vị đều
vượt xa các tông chủ của tông môn ở đây.
Bởi vì ông ta vừa đến, mấy người Thạch Kinh Thiên, Vệ Ngọc Long đã nhao nhao tiến lên hành lễ.
Người này tên là Phí Hàm, là một trưởng lão của Vân Điện, địa vị chắc chắn
cao hơn mấy người Thạch Kinh Thiên nhiều. Trong chuyến này, mấy người
như Thạch Kinh Thiên chỉ có thể coi là một chấp sự nho nhỏ bình thường
trong Vân Điện mà thôi.
“Tốt! Thử Luyện Giả Chi Lộ ba năm diễn
ra một lần, đệ tử các tông môn đều đến cả rồi, giờ đã đến lúc mở ra Thử
Luyện Giả Chi Lộ. Những nguy hiểm trong Thử Luyện Giả Chi Lộ này chắc
tông chủ của các ngươi cũng đã nói rõ cả rồi, ta sẽ không nói nhảm làm gì nữa!”
Nói xong, Phí Hàm liền đi nhanh đến phần cuối khoảng sân.
Ở phần cuối sân là một cổng vòm hình tròn, bên trên bao phủ đầy những
lỗ nhỏ gồ ghề. Đứng phía dưới cổng vòm đó, Phí Hàm vung tay lên, đá
chân nguyên không ngừng bay ra khỏi nhẫn tu di của ông.
Một đống đá chân nguyên đầy ụ, từng viên rồi lại từng viên bay chính xác vào những lỗ nhỏ trên cổng vòm.
“Tất cả đều là đá chân nguyên cực phẩm, nhìn đám lỗ thủng chằng chịt trên
cửa vòm kia thì phải có tới hơn hai trăm lỗ, tương đương... 200 viên đá chân nguyên cực phẩm.” La Chinh sờ sờ mũi. Quả nhiên là Vân Điện có
khác, thân là tông môn tứ phẩm, ra tay thật xa xỉ.
Vốn dĩ La
Chinh cảm thấy mình rất giàu, chỉ cần dung luyện huyền khí, linh khí là
hắn có thể ung dung kiếm được Phương Tinh. Thế nhưng, 100 vạn viên
Phương Tinh cũng chỉ bằng một viên đá chân nguyên cực phẩm, 200 viên đá
chân nguyên cực phẩm chẳng khác nào 400 triệu viên Phương Tinh...
Khoản tài nguyên này có thể mua lại hết cả bảy đại sĩ tộc ấy nhỉ?
Kẻ phải giật mình tự nhiên không chỉ có mình La Chinh. Ngoài đệ tử Vân
Điện vẫn giữ sắc mặt như thường ra, thì không ít đệ tử khác đều nhìn
qua những viên đá chân nguyên cực phẩm, trong mắt đều tỏa ra ánh sáng
nóng bỏng.
Khi tất cả đá chân nguyên cực phẩm đều đều đã gắn hết
lên mái vòm, chiếc cổng bỗng nhiên rung động, lắc lư một hồi, sau đó một vòng xoáy màu xám bỗng nhiên xuất hiện bên trong đó. Vòng xoáy kia
không ngừng chuyển động, giống như có thể thông qua đó để đi xuống địa
ngục.
Không ít đệ tử cũng kích động muốn đi vào trong vòng xoáy.
Có thể vào trước một bước, đương nhiên sẽ có ưu thế lớn hơn. Thế nhưng
lúc này, mọi người chợt nghe Phí Hàm nói: “Thử Luyện Giả Chi Lộ đã mở,
đệ tử Vân Điện vào trước!”
Mấy đệ tử áo trắng của Vân Điện
không chút hoang mang, nghênh ngang nối đuôi nhau mà vào. Thế nhưng khi
đi ngang qua Thanh Vân Tông và đệ tử các tông môn khác, khóe miệng hơi
nhếch lên một chút.
Dù là ai mà chứng kiến vẻ mặt này đều cảm
thấy bọn họ rất vô sỉ, nhưng đệ tử Vân Điện rất có tiếng tăm, thật sự
không thể chọc vào, chỉ có thể nhẫn nhịn.
“Bọn họ đều tiến vào rồi. La Chinh, chúng ta cũng vào đi thôi.” Bùi Thiên Diệu nói.
La Chinh cũng gật đầu, bước về vòng xoáy phía trước.