“Khà khà. Tên nhóc kia may mắn thật. Dựa vào thiên phú của hắn, nếu có
thể tiến vào tốp năm trong Thử Luyện Giả Chi Lộ này, ta sẽ suy nghĩ đến
chuyện dành một viên ‘Thái Huyền Vân Miểu Đan’ cho hắn.” Phí Hàm thản
nhiên nói.
Phí Hàm vừa nói ra những lời này xong, sắc mặt đám người Thạch Kinh Thiên lập tức thay đổi.
Thái Huyền Vân Miểu Đan!
Đây là bí dược độc môn của Vân Điện, đến những chấp sự như Thạch Kinh
Thiên, Vệ Ngọc Long muốn được nhận một viên cũng vô cùng khó khăn, trừ
khi vất vả lập được công lớn mới có một chút cơ hội.
Sau khi nuốt Thái Huyền Vân Miểu Đan sẽ không gây ra tác dụng phụ, bởi vì loại bí
dược này ảnh hưởng trực tiếp đến nền móng căn bản của võ giả. Sau khi
uống có thể chủ động củng cố, nền móng ngày càng vững chắc sẽ giúp võ
giả có thể đột phá tu vi.
Lần này, đến cả Thạch Kinh Thiên cũng cảm thấy bất bình trong lòng.
Mục đích đám tông chủ bọn họ phí tâm phí sức bồi dưỡng đệ tử tông môn nhị
phẩm, rồi giao cho Vân Điện là để làm gì? Còn không phải là để giành
phần thưởng của Vân Điện hay sao?
Cuối cùng, lợi ích của mình còn chưa thấy đâu, vậy mà trưởng lão Phí Hàm đã hứa cho La Chinh một phần
thưởng lớn như thế. Mặc dù La Chinh là do Thạch Kinh Thiên bồi dưỡng, vì thế hắn cũng cảm thấy kiêu ngạo. Nhưng Thạch Kinh Thiên là một võ giả
Thần Đan Cảnh, nhu cầu về đan dược cũng rất cao.
Phí Hàm cảm nhận được tâm tình Thạch Kinh Thiên đang dao động, lão cười hắc hắc: “Lão
Thạch, nếu như La Chinh có thể tiến vào tốp năm, đương nhiên ta sẽ báo
công tiến cử của ngươi, đương nhiên phần thưởng của Vân Điện cũng sẽ
không ít.”
Nghe thấy những lời này của Phí Hàm, lúc này Thạch Kinh Thiên mới cười ha ha: “Đa tạ Phí trưởng lão.”
Trên mặt mấy vị tông chủ khác không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại
thầm nghĩ, tiến vào tốp năm? Thôi cứ mơ tiếp giấc mơ đẹp của ngươi đi.
Ngũ đại tông môn nhị phẩm này có năm nào có đệ tử vào được tốp năm?
Ngũ đại tông môn nhị phẩm gồm Thanh Vân Tông, Tường Vân Tông, Thải Vân
Tông, Lam Vân Tông và Lạc Vân Tông, số đệ tử phái ra mỗi lần cũng không
ít, cộng lại cũng có khoảng bốn năm mươi người, mà đệ tử của Vân Điện
cũng có chừng bốn năm mươi người như thế.
Nhưng trình độ giữa đệ tử của ngũ đại tông môn nhị phẩm với đệ tử của Vân Điện hoàn toàn khác biệt!
Đừng nói là tiến vào tốp năm, cho dù là tiến vào tốp 10 cũng đã hiếm hoi
chẳng có mấy rồi. Cũng đã hơn trăm năm kể từ năm Thải Vân Tông và Tường
Vân Tông có hai vị đệ tử thiên tài, chia nhau giành vị trí thứ tám và
thứ chín, còn bình thường thì tốp 10 đầu bảng đều do đệ tử của Vân Điện
nhận hết.
Lần mở Thử Luyện Giả Chi Lộ trước, Thạch Kinh Thiên nói Lý Dật Phong có thể giành được vị trí thứ nhất đã bị mọi người cười
nhạo, nhưng thực tế thì mọi người vẫn khá nóng mắt. Bởi vì nửa đoạn
đường đầu Lý Dật Phong thật sự giữ vững vị trí đứng đầu! Có điều đến
cuối tên kia lại không nên thân, gây ra chuyện cười lớn, náo loạn cả
lên.
Nếu thật sự giống như những lời Thạch Kinh Thiên đã nói, tất nhiên Vân Điện sẽ không bỏ qua loại đệ tử giống như La Chinh. Nhưng dù
sao tên nhóc này cũng chỉ mới là Tiên Thiên Tam Trọng, tu vi vẫn còn kém rất xa, sao có thể cạnh tranh nổi với đệ tử của Vân Điện chứ?
Vả lại, cũng khó có chuyện trong đám đệ tử của Vân Điện không tồn tại kẻ
nào yêu nghiệt hơn. Phải biết đệ tử của Vân Điện vốn được chọn lựa từ
trong mấy trăm vạn, mấy nghìn vạn võ giả, mà những đệ tử tham gia Thử
Luyện Giả Chi Lộ lại là ưu tú trong ưu tú, là tinh anh siêu cấp được
chọn ra từ hàng ngũ đệ tử của Vân Điện!
Một Thanh Vân Tông nhỏ
bé, tài nguyên và công pháp cũng chỉ là một chút truyền thừa đến từ Vân
Điện thôi, làm sao có thể so được với tông môn tứ phẩm như Vân Điện được chứ?
Cho nên mỗi lần Thử Luyện Giả Chi Lộ mở ra cũng có một hai
đệ tử thiên tài của ngũ đại tông môn nhị phẩm thông qua, đưa bọn họ vào
Vân Điện đã được coi là có công, cũng đã chứng minh được giá trị tồn tại của tông môn mình, đâu còn dám nghĩ đến chuyện cạnh tranh tốp năm đầu
bảng cơ chứ?
“Có điều tên nhóc này cứ đứng mãi ở cửa, vậy thì sợ
là không có cơ hội rồi.” Phí Hàm lắc đầu, trong lúc bọn họ đang nói
chuyện La Chinh lại không di chuyển một bước nào, vẫn đứng ngẩn người
trước cửa như cũ.
“Thằng nhóc này!” Thạch Kinh Thiên cũng hơi sốt ruột, hận không có một cây roi để đánh cho La Chinh một phát, có cái gì đẹp mà cứ đứng yên nhìn trời không nhúc nhích vậy hả?
Có cái gì
đẹp? Thạch Kinh Thiên bất ngờ hoảng sợ, hắn phát hiện mình tìm được đáp
án rồi, trên mặt lộ ra nụ cười khổ: “Ta nghĩ mình biết tên này đang làm
gì rồi.”
“Hắn đang làm gì?” Phí Hàm hơi tò mò.
“Thử Luyện
Giả Chi Lộ là một bí cảnh độc lập, đồng thời cũng là một vết nứt không
gian, thứ đang trôi nổi trên bầu trời đều là những mảnh không gian
nhỏ... Khả năng là hắn đang cẩn thận lĩnh hội quy tắc không gian.” Thạch Kinh Thiên lắc đầu cười khổ.
Không thể không nói trong lòng
Thạch Kinh Thiên thật sự rất mâu thuẫn, một mặt hắn tự hào vì thiên phú
yêu nghiệt của La Chinh, chuyện này giúp thể diện của hắn tăng lên rất
nhiều. Nhưng mặt khác, xin hỏi ngươi định cứ đứng yên tại chỗ lĩnh hội
như vậy à? Bây giờ đang là thời gian khảo hạch đó!
“Quy tắc không gian! Lão Thạch, không phải ngươi đang nói đùa chứ?” Cho dù là Phí trưởng lão cũng phải hít sâu một hơi.
“Đủ rồi! Thạch Kinh Thiên, ngay từ đầu ngươi đã lải nhải khoe khoang về tên Tiên Thiên Tam Trọng này rồi, không ngờ ngươi càng khoác lác càng quá
mức, không nói đến kiếm ý viên mãn, bây giờ đến cả quy tắc không gian
cũng dám nói ra, có biết đủ hay chưa? Ta khuyên ngươi đừng nên gây ra
chuyện cười giống cái tên Lý Dật Phong lần trước!” Lão thái bà mặt đen
của Thải Vân Tông kia không kiên nhẫn mà nói.
Ngoại trừ những lời Thạch Kinh Thiên đang nói thì mọi người chưa từng nhìn thấy cảnh La
Chinh ra tay. Chỉ bằng chuyện Thạch Kinh Thiên há miệng lôi kéo Phí Hàm, cướp sạch sự nổi bật của mấy vị tông chủ khác, trong lòng bọn họ thoải
mái được mới là lạ đấy.
Tông chủ Tường Vân Tông, Lam Vân Tông thì còn có thể nhịn, nhưng tính tình của lão thái bà mặt đen này lại không
tốt như vậy, tất nhiên sẽ bùng nổ trước.
“Long bà bà, Thạch Kinh
Thiên ta chưa từng nói dối bao giờ, nếu như bà không muốn tin, cũng
không ai ép bà phải tin. Lúc ta dẫn La Chinh vào truyền tống trận, gặp
phải bão không gian, hắn đã...” Thạch Kinh Thiên tiếp tục nói.
“Bịa, lại bịa tiếp đi!” Long bà bà đen mặt cười nói.
Đúng lúc này, Phí Hàm bất ngờ nói: “Cuối cùng hắn cũng nhúc nhích rồi!”
Ánh mắt của mấy vị tông chủ đều chuyển sang Tín Khuê, nhìn chằm chằm vào La Chinh.
Thẳng thắn mà nói, mấy vị tông chủ này càng muốn quan sát biểu hiện của đệ tử tông môn mình hơn. Đáng tiếc hiện tại chỉ có một hòn Tín Khuê, mà Phí
Hàm lại vì lời nói của Thạch Kinh Thiên mà sinh ra hứng thú với La
Chinh, do đó cứ cố định nhìn chằm chằm trên người La Chinh nên bọn họ
không có cơ hội quan sát được đệ tử tông môn của mình, đó cũng là lý do
tại sao mấy vị tông chủ khác giận chó đánh mèo lên Thạch Kinh Thiên. Vậy thì sao? Thiên tài thì nhà nào chẳng có, đâu chỉ riêng La Chinh nhà
ngươi mới là bảo bối thôi đâu? Chẳng lẽ Thải Vân Tông, Tường Vân Tông,
Lam Vân Tông chúng ta không có à?
Những đường nét trên bầu trời, càng ngày càng nhiều...
La Chinh nhìn những mảnh không gian nhỏ đang di chuyển chậm chạp này.
Chúng như những đám mây, bị bão không gian quét qua nên di chuyển chậm
chạp, va chạm, tách ra, rồi lại hợp lại...
Có điều chỉ sợ việc
này chỉ xảy ra ở nơi rất xa trên không trung. Lần trước La Chinh không
có cơ hội nhìn đến cuối, cho dù được đến đó thì với thực lực bây giờ của hắn, chỉ sợ sẽ bị mấy mảnh không gian nhỏ này bóp nát trong nháy mắt.
Lúc La Chinh dời ánh mắt xuống dưới, trên mặt lại lộ ra một nụ cười khổ.
Thông qua quán tưởng, La Chinh phát hiện những đường nét trong mắt mình
không chỉ không giảm bớt, ngược lại còn không ngừng tăng lên nhiều hơn.
Lúc trước La Chinh nhìn những tòa nhà, dãy núi to lớn ở phía xa xa, chỉ có
thể nhìn thấy từng đường nét tinh tế phác họa ra hình dáng của chúng.
Bây giờ La Chinh lại phát hiện một vài đường nét, chúng dài khoảng một tấc
hoặc một thước, hơn nữa lại chằng chịt khắp nơi trên thế giới này!
“Rốt cuộc những đường nét này là cái gì? Nhất định chúng nó không phải là
khe không gian, nếu tồn tại nhiều khe không gian như vậy, chỉ sợ nhiều
người đi vào như thế thì không có ai còn có thể sống sót được!” La Chinh đi về phía một đường nét, vươn ngón tay chạm vào nó.
Không có
chút cảm giác nào, giống như những đường nét này đơn giản chỉ là do mắt
hắn nhìn lầm, trên thực tế chúng không hề tồn tại.
Nhưng sau khi ngón tay của La Chinh dừng ở đó khoảng hai ba nhịp thở, bỗng nhiên cảm nhận được một chút khác thường!
Sau đó bóng dáng La Chinh đột nhiên trở nên mơ hồ, hắn cảm thấy dường như mình đang di chuyển theo đường nét mỏng manh này.
Đường nét mảnh dẻ này dài khoảng một thước, bằng chừng một bước chân của
người trưởng thành, La Chinh cảm thấy mình có thể di chuyển tuỳ ý bên
trong một thước chiều dài này, hơn nữa còn di chuyển với tốc độ kinh
khủng!
Tốc độ như thế làm cho bóng dáng La Chinh trở nên hư ảo,
giống như xuất hiện vô số hư ảnh của La Chinh trong không gian một thước kia!
Đó không phải là tàn ảnh xuất hiện do di chuyển cực nhanh,
bởi vì tàn ảnh đó chỉ là do ảo giác của mắt người sinh ra mà thôi, còn
hư ảnh này của La Chinh lại cùng lúc xuất hiện, cùng lúc biến mất...
Hai chân La Chinh chưa di chuyển chút nào, nhưng cả người đã di chuyển theo sợi dây nhỏ dài một thước kia, đến ngay cả bản thân hắn cũng cảm thấy
quỷ dị, giống như một u hồn, dịch chuyển khoảng hơn một thước.
“Cách di chuyển như thế này thật là kỳ quái, nhưng thật ra cũng rất thú
vị...” La Chinh rời khỏi đường nét dài một thước này rồi tìm thấy một
đường nét dài nửa thước khác ở phía trước. Trong nháy mắt khi hắn chạm
vào đường nét kia thì lại giống như u hồn dạo chơi, dịch chuyển về phía
trước nửa thước.
Sau khi xuất phát, hắn không ngừng tìm những đường nét ngắn này, rồi thông qua chúng để thay đổi vị trí bản thân...
Phương pháp di chuyển như thế này cũng không nhanh, bởi vì mỗi đường nét chỉ
có thể truyền đi ngắn ngủn đúng một thước, thậm chí có cái còn nửa
thước, hơn nữa hắn còn phải tự mình đi đến gần những đường nét này. Sở
dĩ La Chinh làm như vậy là vì cảm thấy nó thú vị, đồng thời cũng suy
nghĩ xem cuối cùng năng lực này có lợi ích gì.
Đương nhiên La
Chinh không biết rằng những hành động nhàm chán này của hắn đã khiến một đám tông chủ tông môn nhị phẩm và trưởng lão của Vân Điện ở bên ngoài
phải sợ ngây người.