Bách Luyện Thành Thần

Ở ngoài cổng vòm chỉ có một hòn Tín Khuê, cứ mỗi khi hình ảnh Trác
Bất Phàm và đồ đệ Kim Xảo Ngưng của Long bà bà xuất hiện trên đó thì
gương mặt bà liền nở nụ cười tươi như hoa, miệng không ngừng khen ngợi.

Cứ như Trác Bất Phàm là con ruột của bà còn tất cả các đệ tử khác tham
gia Thử Luyện Giả Chi Lộ đều là một lũ cứt chó, chỉ có Kim Xảo Ngưng nhà bà mới có tư cách đứng cạnh Trác Bất Phàm mà thôi.

Còn Phí Hàm
thân là trưởng lão Vân Điện, ngày thường đương nhiên cũng khá hiểu biết
về đệ tử Vân Điện rồi. Thân thế, thực lực của Trác Bất Phàm và Triệu
Tiểu Hoa lão đều đã hiểu rõ, cho nên đương nhiên lão trọng điểm chú ý
tới những đệ tử khác như La Chinh, Bách Lý Hồng Phong, Hoa Thiên Mệnh,
Bùi Thiên Diệu và mấy vị đệ tử có biểu hiện ưu tú của các tông môn khác.

Thế nhưng mỗi khi hình ảnh trên Tín Khuê xuất hiện La Chinh, Long bà bà không khỏi lắm miệng trắng trợn hạ thấp La Chinh.

Một hai lần thì thôi không tính, dù sao cũng là đàn bà con gái, không chỉ
tính tình khó chơi mà thực lực cũng không thể coi thường được. Kết quả
được đằng chân lại lân đằng đầu, làm sao Thạch Kinh Thiên nhịn được?

Thấy Thạch Kinh Thiên bùng nổ, trong lòng mấy vị tông chủ khác cũng thầm vui vẻ.

Long bà bà ác mồm ác miệng, không đơn giản chỉ nhằm vào một mình La Chinh,
tuy lực nhằm vào những người khác có ít hơn một chút nhưng lúc nào Long
bà bà cũng nói vài câu xui xẻo hạ thấp bọn họ. Mấy vị tông chủ khác đã
khó chịu từ lâu, nhưng đều nín nhịn giống Thạch Kinh Thiên lúc trước.

“Thế nào? Động tới tên nhóc trong cái góc Đông Vực nhỏ bé đó mà cũng biến
thành nhiều chuyện? Hừ! Đông Vực, Đông Vực các ngươi mà cũng dám phong
là một cái vực! Đúng là trò cười nhất thiên hạ. Ta cứ muốn nói đấy,
thì sao? La Chinh chọc vào Triệu Tiểu Hoa, chính là chọc tới Nam Vương
Triệu gia, tiền đồ sau này liệu có được bao nhiêu? Không hiểu tình
thế gì hết! Ta thấy Bách Lý Hồng Phong cũng thông minh hơn La Chinh một chút, chí ít thì khi cướp rương báu còn biết che mặt lại...” Long bà bà sờ sờ quải trượng trong tay cười lạnh nói.

Thạch Kinh Thiên cũng mặc kệ luôn. Hắn vốn có khí tức hoang dã, rất thưởng thức dũng khí dám đối nghịch với Triệu Tiểu Hoa của La Chinh nên lúc này cười lớn một
tiếng, hào phóng nói: “Nam Vương Triệu gia thì đã sao? Đắc tội rồi thì
hắn khỏi cần tu luyện, dứt khoát phải tìm một chỗ tự sát? Nam Vương
Triệu gia là gia tộc tam phẩm, thế lực đúng là không tồi, thế nhưng Long bà bà đừng quên, Vân Điện chúng ta là thuộc diện tứ phẩm, chỉ một tên

đệ tử của Nam Vương Triệu gia mà có thể áp chế tinh anh Vân Điện ta trở
mình? Bà cũng quá đề cao Nam Vương Triệu gia rồi! Đẩy mạnh chí khí của
người khác mà diệt đi uy phong của mình, Long bà bà, bà còn là người
Vân Điện chúng ta đấy à?”

“Ngươi! Ta đẩy chí khí người khác diệt uy phong mình khi nào?” Long bà bà cả giận nói.

Lời này của Thạch Kinh Thiên là mượn thế của Vân Điện tới áp Long bà bà.
Nếu La Chinh có thể thông qua Thử Luyện Giả Chi Lộ, sau này chính là đệ
tử tinh anh của Vân Điện, đương nhiên sẽ nằm trong sự che chở của Vân Điện. Đường đường là tông môn tứ phẩm, Vân Điện sẽ không sợ Nam Vương
Triệu gia – một gia tộc tam phẩm.

“Miệng bà vừa mới nói La Chinh chọc phải Triệu Tiểu Hoa thì thế này thế nọ mà? Sao? Vừa nói xong mà
giờ lại không nhận rồi?” Thạch Kinh Thiên cười lạnh nói.

“Ta, ta...” Long bà bà cũng bị bắt bẻ nói không ra lời.

Đúng lúc này, Phí Hàm bỗng nhiên nói: “Được rồi, đừng vì việc nhỏ này mà
ầm ĩ mãi nữa. La Chinh muốn đi lấy rương báu thứ ba!”

Phí Hàm vừa dứt lời, ánh mắt Thạch Kinh Thiên và Long bà bà đồng loạt nhìn chằm chằm Tín Khuê.

Tuy biết rõ muốn lấy đi rương màu bạc, độ khó so ngang lên trời, thế nhưng
trong lòng Thạch Kinh Thiên có một tia dự cảm mơ hồ rằng La Chinh rất có khả năng mở được rương báu màu bạc!

Trên đại hội toàn phong, La Chinh cũng tiến thẳng một lèo như vậy, mỗi bước đều vượt ngoài dự liệu
của mọi người, cho nên lúc này Thạch Kinh Thiên cũng có cảm giác như
thế.

La Chinh cảm thấy lồng ngực của mình rất đau.

Sau
khi Huyết Sắc Cửu Đầu Long chui vào trái tim La Chinh, mỗi lần tim đập một cái thì lại giống như có một cây đại chuỳ nện lên, loại cảm
giác này dù có là ai cũng vô cùng khó chịu.

Mà khi trái tim kịch liệt đập lên thì Huyết Phách Cửu Đầu Long trong cơ thể liền được áp
lực tim đẩy đi khắp nơi trên thân thể La Chinh.


Sau mấy chục
nhịp đập, tiếng đập cuối cùng cũng nhỏ dần lại, lực nện vào trái tim
cũng ngày càng nhỏ, cuối cùng biến mất không thấy đâu nữa. Điều này nói
rõ La Chinh đã hấp thu hết Huyết Phách Cửu Đầu Long kia.

Khí
huyết cường đại quay cuồng từng đợt, từng đợt trong cơ thể La Chinh
khiến khí huyết của hắn mãnh liệt dâng trào, cảm giác như không thể nào dùng hết.

Lúc này sao La Chinh lại không rõ Huyết Phách Cửu Đầu Long quý giá thế nào?

Thời điểm La Chinh còn ở Phần Thiên Cung của Đông Vực, Tam hoàng tử đã
dâng lên ba cô mỹ nữ tuyệt sắc - người Viên tộc ở Tây Vực, trong cơ thể
đều chất chứa khí huyết cường đại, lấy nguyên âm của các nàng là có thể
nhận được phần khí huyết này. Đối với võ giả mà nói thì vô cùng có lợi.

Thế nhưng phần khí huyết chất chứa bên trong ba cô gái Viên tộc này có lẽ
cũng không bằng một phần vạn của Huyết Phách Cửu Đầu Long.

Chỉ ba cô gái Viên tộc đã khiến rất nhiều võ giả Chiếu Thần Cảnh động
lòng, vậy còn giá trị của Huyết Phách Cửu Đầu Long? Có lẽ khó để mà
đánh giá!

Sau khi trái tim của mình bình ổn trở lại, La Chinh không chọn nghỉ ngơi mà muốn tiếp tục đi lên!

Đồ trong rương màu xanh đã quý báu như thế, vậy rương màu bạc thì sao?

La Chinh từ từ leo lên theo vách đá. Vách đá này lởm chởm nên chỗ nào cũng có thể bắt tay vào, leo lên cũng không khó lắm.

Sau khi chọn trúng một rương màu bạc, La Chinh liền thoải mái leo lên đài đá.

“Rương màu bạc, ta nhất định phải lấy!”

Sau khi bò lên trên đài đá, trong mắt La Chinh lộ ra vẻ kiên nghị. Mặc dù hắn biết rõ, muốn lấy đi rương màu bạc thì khó khăn và nguy hiểm hơn

rương màu xanh nhiều.

Nhưng còn chưa rõ sẽ phải đối mặt với thử thách gì nên La Chinh lên tinh thần đề phòng nhìn vào huyệt động đen thùi lùi kia.

“Leng keng leng keng, leng keng leng keng, leng keng leng keng…”

Từ trong huyệt động truyền ra từng tiếng va chạm có tiết tấu, giống như có vật gì sống động như thật.

Cũng không phải chỉ một mình La Chinh căng thẳng, mà tất cả mọi người đều
muốn nhìn một chút xem muốn lấy rương màu bạc ở tầng thứ ba này thì cần thông qua dạng thử luyện gì.

Hai mắt Triệu Tiểu Hoa mở to,
không hề nhúc nhích, nhìn chằm chằm vị trí La Chinh trên đài cao. Với
thực lực của Triệu Tiểu Hoa, mục tiêu của gã chính là rương báu màu bạc ở tầng thứ ba. Điện chủ Vân Điện cũng đã từng lấy được một rương màu
bạc ở tầng thứ ba này. Tuy nói Điện chủ Vân Điện cường đại như vậy, có
thể ngồi trên vị trí Điện chủ thì chắc chắn không chỉ nhờ vào cơ duyên
trong rương màu bạc này, nhưng nếu có thể lấy được rương màu bạc, điều
này chứng tỏ thiên phú của mình có thể sánh ngang với Điện chủ Vân Điện!

Sau này trở thành đệ tử tinh anh rồi, điều này có thể trở thành niềm vinh
dự và tài nguyên lớn của hắn! Bản thân có thiên phú ngang với Điện chủ
Vân Điện thì còn ai dám coi thường?

Cho nên Triệu Tiểu Hoa muốn
tập trung tinh thần quan sát để không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào. Nắm
được những chi tiết này rồi sau đó tự tìm ra phương pháp đối phó thì
tỷ lệ hắn lấy được rương màu bạc ít nhất cũng tăng lên ba phần.

Từ góc độ này mà nói, La Chinh tiến lên vách đá trước thật ra lại có lợi
với Triệu Tiểu Hoa. Chí ít thì nguy hiểm mà La Chinh thăm dò ra ở mỗi
tầng đều có tác dụng làm mẫu rất lớn.

Có lợi với Triệu Tiểu Hoa
thì cũng không có nghĩa gã đã tha thứ cho La Chinh. Ngược lại, lúc này Triệu Tiểu Hoa đã hận La Chinh thấu xương... Cho nên gã vừa hy vọng La
Chinh có thể phát huy hết thực lực của chính mình, để gã thấy rõ hết mọi nguy hiểm ở tầng thứ ba này, vừa không mong La Chinh thành công lấy
được rương màu bạc. Đây là một loại tâm lý rất phức tạp.

“Leng keng leng keng, leng keng leng keng...”

Âm thanh kia càng lúc càng lớn, chỉ chốc lát sau liền có một đồ vật kì quái xuất hiện ở cửa động.

“Con rối?”


La Chinh thực khó hình dung ra đây là cái gì.

Nhìn qua thì giống như một con rối được dùng từng trụ kim loại chắp vá mà
thành. Trong đầu La Chinh khó có thể tìm được vật để so sánh với thứ
này, nó có thể tự hoạt động, thế nhưng lại không cảm nhận được bất kỳ
khí tức mạng sống nào trên người nó, cho nên La Chinh cũng chỉ có thể
gọi nó là con rối.

Nhưng tay chân con rối này đều là những
khúc trụ kim loại sáng bóng, phía cuối trụ kim loại đó không phải bàn
tay bàn chân mà là một lưỡi dao sắc bén toát ra vẻ lạnh lẽo. Rõ
ràng lưỡi dao sắc bén này có phẩm cấp không thấp, không chỉ tay chân
mà đầu, vai cùng rất nhiều nơi khác đều có không ít lưỡi dao.

Loại con rối này, rõ ràng được sinh ra để giết chóc, đây là một con rối Sát Lục!

Sau khi con rối đi ra khỏi huyệt động, nó ngay lập tức xông về phía La Chinh.

Hai chân nó cũng là hai lưỡi dao sắc bén, mỗi bước đi ra đều như đinh cắm thật sâu vào đài đá.

Trong quá trình nhanh chóng tiếp cận La Chinh, nó lại thể hiện ra sự tinh vi của mình, khúc kim loại làm trụ thân chợt xoay tròn khiến thân người nó cũng xoay tròn theo. Như vậy, hai tay nó giống như cỗ máy xay gió lớn, xoay tròn tiến về phía La Chinh với tốc độ cực cao.

“Thứ này ứng phó như thế nào đây?”

Con rối không phải người, chúng không có nhược điểm nhất định. Theo La
Chinh đoán, con rối này chắc chắn phải có bộ phận trung tâm cung cấp
năng lượng, chỉ cần đánh nát bộ phận trung tâm đó là được rồi.

Vấn đề là La Chinh cũng không có quá nhiều thời gian quan sát, hắn đứng ở
sát mép đài đá nên nếu không đỡ được đợt tiến công đầu tiên của con
rối thì sẽ bị ngã xuống, tương đương với bị loại.

“Phần eo!”

Ánh mắt La Chinh lóe lên rồi chợt hạ phần eo xuống, giống như mãnh hổ nằm rạp trên mặt đất, chuẩn bị công kích kẻ địch! Trong các chiêu thức,
loại tư thế vận sức chờ phát động công kích được gọi là phục hổ thức.
Đợi đến khi con rối kia xông tới, hai chân La Chinh cũng dùng sức mà
đạp ngay lập tức, cả người liền giống như một lão hổ tấn công, cùng lúc
đó Lưu Quang Kiếm được chém ngang ra.

Phần eo con rối này được
một thanh sắt hình trụ dài nhỏ chống đỡ, nếu đã như vậy thì chỉ cần chặt đứt nó đi là được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận