Bách Luyện Thành Thần

Trên không trung, Lưu Quang Kiếm tạo ra một luồng kiếm ảnh màu bạc, nặng nề chém vào phần eo của con rối.

“Đinh!”

Nhưng ngoài dự liệu của La Chinh, không biết con rối này làm từ kim loại gì mà đến Lưu Quang Kiếm của hắn cũng không chém đứt được, hơn nữa trên
thân Lưu Quang Kiếm còn truyền lại lực phản chấn khiến lòng bàn tay
hắn rung rung.

“Cứng quá! Ngay cả tiên khí cũng không chém được!”

Một kiếm của La Chinh kia không thành công nên con rối kia bắt đầu phát
động động cơ tiến về phía hắn. Chỉ thấy thân thể con rối này hơi
nghiêng một chút, đúng khi lưỡi dao xoay tròn cực nhanh liền tiến về
phía La Chinh.

Tốc độ xoay tròn của hai lưỡi dao này đã vượt quá
tốc độ mà mắt thường có thể trông thấy, chỉ thấy bóng dáng cứ xoay vòng
vòng, mà bởi tốc độ xoay quá nhanh nên nhìn qua cứ giống như một chiếc
vòng bạc, phản chiếu ra ánh sáng.

“Vèo...”

Đối mặt với
lưỡi dao giết người chuyển động nhanh tới mức chóng mặt như vậy, La
Chinh nhanh chóng lui về phía sau, thậm chí còn lăn một vòng ngay tại
chỗ rồi khó khăn lắm mới tránh khỏi được.

Thế nhưng La Chinh không ngờ con rối này trực tiếp muốn cắt đứt đài đá để khiến hắn ngã xuống luôn!

Con rối này quá thông minh, thông minh tới mức không bình thường...

Thông thường, con rối do loài người chế tạo thì chỉ có thể chấp hành những mệnh lệnh đơn giản, nếu xử lý chuyện phức tạp một chút thì sẽ hơi đần
độn.

Nhưng con rối này ép La Chinh phải lui lại, sau đó lại
hiểu rằng nếu cắt đài đá này thì sẽ khiến La Chinh ngã xuống, rõ ràng nó phải suy nghĩ.

Không kịp nghĩ nhiều, La Chinh đương nhiên
không muốn ngã xuống như vậy. Một khi đã ngã xuống, đối mặt với sự vây
công của đệ tử Vân Điện chỉ là việc nhỏ, thế nhưng rương báu màu bạc này La Chinh nhất định phải lấy. Hơn nữa, phía trên còn có rương báu
màu vàng, chưa biết chừng hắn còn có thể lấy được một phần. Về rương báu màu đen ở trên cao nhất kia, trong lòng hắn cũng không chắc chắn lắm, nhưng nếu có cơ hội thì vẫn sẽ không bỏ qua!

Chuyện này không
phải là La Chinh có dã tâm lớn. Tâm tính hắn vẫn luôn rất tốt, có cơ hội là sẽ dốc hết toàn lực, cuối cùng nếu vẫn không chiếm được thì chứng tỏ thực lực hắn chưa đủ, số chưa đến, khi đó hắn sẽ chấp nhận số mệnh.

Giống như Tiên Phủ được giấu trong Đông Vực kia, rõ ràng là một phần cơ duyên lớn lao, thế nhưng cuối cùng La Chinh cũng chỉ là chủ nhân tạm thời mà thôi. Nếu có thể trở thành chủ nhân thực sự, vậy thì hắn sẽ có không ít lợi ích. Thế nhưng hắn cũng không thử trở thành chủ nhân thực sự Tiên
Phủ, đó là bởi hắn có thể nhận rõ thực lực của chính mình!

Phấn đấu đương nhiên rất quan trọng, nhưng đôi khi còn cần hiểu rõ bản thân mình hơn!

Lúc này La Chinh cảm thấy cơ hội đang gần ngay trước mắt, vậy thì có lý nào mà không liều mạng?

Tốc độ cắt của con rối này cực nhanh, vừa nghe thấy một trận “keng keng” chói tai thì một đám đá vụn đã văng khắp bốn phía. Nó đột ngột cắt một
cái, đài đá nhô ra trên vách núi đã bị toác ra một nửa, chỉ cần cắt
xuống sâu hơn chút nữa thì không cần động tay thêm, đài đá này cũng
sẽ bị gãy lìa chỉ vì trọng lượng của chính nó.

“Dừng lại cho ta!”

Sáu Thiên Ma Mị Ảnh từ các phương hướng khác nhau đâm về phía con rối kim loại này. Mặc dù La Chinh hiểu rõ, con rối kim loại này mạnh mẽ
tới mức không thể tưởng tượng nổi, dù dùng Thiên Ma Mị Ảnh mà đánh
thì chắc cũng không có hiệu quả chút nào. Chẳng qua nó lại có thể quấy
nhiễu con rối kia.

“Ầm ầm ầm ầm ầm!”

Đúng như La Chinh đoán, Thiên Ma Mị Ảnh lao vào con rối cũng chỉ giống như trứng chọi đá!

Nguyên liệu dùng để luyện chế ra con rối này, chắc chắn là kim loại có độ
cứng cao nhất La Chinh từng gặp qua. Chỉ riêng con rối này, nếu mang ra bên ngoài thì có lẽ cũng bán được một cái giá trên trời.

Ngay khi sáu Thiên Ma Mị Ảnh đồng thời đâm vào con rối, Lưu Quang Kiếm của La Chinh cũng thuận thế cắm vào bên trong cái vòng xoay màu bạc kia, La Chinh muốn ép cái “cối xay gió” này dừng lại.

“Leng keng!”

Một kiếm này xuyên thấu vòng xoay màu bạc, hơn nửa thanh Lưu Quang Kiếm cắm vào eo con rối, cứng rắn ép nó dừng lại. Nhưng bởi vì sức mạnh
quá lớn nên Lưu Quang Kiếm hoàn toàn uốn cong đi, cuối cùng bị mẻ tơi
tả.

Thấy thanh tiên khí của mình còn bị biến thành cái dạng này,
La Chinh cũng hơi đau lòng. Nhưng không còn cách nào khác, con rối này quá biến thái, đao thương bất nhập thì đã đành, đằng này phản ứng
cũng cực nhanh.

Vừa mới ghìm để thân thể con rối này dừng lại
được thì đã thấy mấy trụ kim loại trên người nó không ngừng duỗi ra, co
lại rồi nó bắt đầu biến đổi hình dạng!

Hai thanh kim loại dài
chợt vươn ra dưới chân con rối, ở đỉnh của mỗi thanh có ba móng vuốt sắc bén, sau khi vươn ra thì đột ngột chụp về phía La Chinh, nháy mắt đã
khóa hai chân hắn lại.

“Phụp phụp phụp!”

Hai mắt cá chân
của La Chinh bị bàn tay sắc bén kia nắm lấy, chỉ trong nháy mắt đã cắt lớp da trên chân hắn, cắm chặt vào xương cốt trên mắt cá chân, vài
đường máu tươi liền chảy ra.

Đây là lần đầu tiên La Chinh bị thương sau khi tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ!

Với thân thể linh khí thượng phẩm của mình, công kích bình thường vốn
không thể phá được thân thể mạnh mẽ của hắn, thế mà lại không đỡ được
móng vuốt sắc bén của con rối trước mắt.

Cũng may xương cốt
của La Chinh cứng rắn một cách kinh khủng nên móng vuốt sắc bén này
không chặt được, nếu như là võ giả khác, có lẽ lúc này hai chân đã bị
cắt đứt rồi.

Ngay cả như vậy thì tình huống hiện tại của La
Chinh cũng cực kì nguy cấp, hai chân của hắn bị khóa chết nên mất đi
năng lực hành động, vậy nên hắn đang định lấy hai tay để phản kháng hết sức thì trên vai con rối này lại thò ra hai thanh kim loại.

“Phụp phụp phụp!”

Hai thanh kim loại sắc nhọn mới thò ra lại một lần nữa khóa trên cổ hai
tay La Chinh, từng đường máu tươi theo cánh tay tuôn ra, nhiễm đỏ hai
tay áo.

Lúc này đây hai tay của La Chinh cũng đã bị khóa cứng.

Hai tay hai chân đã bị khóa chết, giờ này La Chinh đã như cá nằm trên
thớt, chỉ có thể mặc người ta xâu xé, hoặc nên nói là mặc cho con rối
này xâu xé...

Có lẽ chính con rối này cũng đoán được chỉ công
kích như vậy thì không thể làm La Chinh bị thương được nên từ ngực nó
phóng ra một cái mũi khoan. Vừa đi ra, cái mũi khoan liền xoay tròn cới tốc độ cực cao, lao thẳng về phía ngực La Chinh. Vậy mà nó lại muốn
khoan chết một La Chinh đang sống sờ sờ!

Thấy cảnh này, ngay cả đệ tử Vân Điện cũng là hít một hơi khí lạnh...

Chuyện này cũng quá thê thảm đi?

Lúc trước đệ tử Vân Điện vẫn luôn cảm thấy thuận buồm xuôi gió, cho dù
là đi qua nửa đoạn đầu của biển lửa Phần Thiên thì cũng không gặp phải
nguy hiểm gì quá lớn.

Sau khi tiến vào cửa thử luyện ẩn, càn
quét đám nhện mặt quỷ kia đã làm cho bọn họ sinh ra ảo giác rằng Thử
Luyện Giả Chi Lộ này không khó khăn như truyền thuyết thường nói!

Nếu chỉ đơn thuần đi qua Thử Luyện Giả Chi Lộ thì quả thực cũng không quá khó, thế nhưng trong Thử Luyện Giả Chi Lộ lại có nhiều cơ duyên! Mà
nguy hiểm và cơ duyên thường đi kèm với nhau.

Đối với võ giả mà
nói, nếu như tiến vào Thử Luyện Giả Chi Lộ mà không tranh thủ những cơ
duyên kia thì giống như thân đã bước vào một núi châu báu mà lại ra về
tay không. Chuyện này thì dù là võ giả nào cũng không thể chấp nhận.

Lúc này bọn họ mới hiểu, nếu thiếu thực lực mà muốn lấy đi cơ duyên thì chẳng khác gì muốn chết!

Thấy thực lực của con rối kia, Triệu Tiểu Hoa cũng lắc đầu. Một mặt gã
thấy vui mừng khi La Chinh cứ vậy mà chết, mặt khác gã lại phải chấp
nhận một sự thật khác đó là nếu gã bò lên tầng thứ ba, có lẽ còn chết nhanh hơn La Chinh.

Dưới cổng vòm, sắc mặt của Thạch Kinh Thiên đen thùi lùi như một khối sắt đen cứng nhắc, nhìn chằm chằm Tín Khuê
không nói tiếng nào.

Thử Luyện Giả Chi Lộ có nhiều nguy hiểm, hơn nữa một khi đã xuất hiện thì những cường giả là trưởng bối như bọn họ
lại chẳng thể ra tay trợ giúp, mà chỉ có thể đứng bên cạnh mà nhìn.

Mấy vị tông chủ đều biết tâm tình Thạch Kinh Thiên bây giờ rất không ổn,
ngay cả Long bà bà lúc nào cũng châm chọc mà giờ cũng im bặt. Nếu giờ
này mà còn khích hắn, sợ là hắn sẽ thực sự ra tay. Nhưng chẳng qua Long
bà bà không nói ra miệng thôi chứ trong lòng lại như mở cờ.

Tên
La Chinh này không biết lượng sức, muốn leo lên tầng thứ ba, rõ ràng là
muốn chết, chẳng ai ngăn được. Mới chỉ là Tiên Thiên Tam Trọng thì cứ đi theo những võ giả khác mà qua Thử Luyện Giả Chi Lộ là được rồi, cần gì
phải học người khác chui vào cửa thử luyện ẩn này làm gì. Muốn có được
cơ duyên lớn nhưng lại không biết rõ chính mình vô phúc, không thể nhận
được!

Phí Hàm thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Nếu như ta không
nhìn lầm thì con rối này được dùng Xích Lôi Tử Huyền Thiết mà tạo
thành, cho nên bên ngoài thân thể nó có màu tím và màu kim loại sáng
bóng. Đây cũng chính là nguyên liệu dùng để chế tạo tiên khí thượng
phẩm, cứng cỏi đến cực hạn. La Chinh muốn phá vỡ Xích Lôi Tử Huyền Thiết này... gần như không có khả năng.”

Thấy sắc mặt của Thạch Kinh
Thiên, Phí Hàm cũng không nói gì nhiều, chỉ có thể nói một chút như vậy
mà thôi. Lúc này chỉ mong La Chinh còn có thủ đoạn khác tránh thoát khỏi tay con rối rồi nhảy xuống khỏi đài đá.

Đến tình trạng này rồi
thì bất kỳ võ giả nào cũng sẽ không ham đi lấy cái rương báu cuối đài
đá nữa, tính mạng của mình mới là quan trọng nhất, nếu như ngay cả
mạng cũng không còn thì dù có cho ngươi núi vàng núi bạc thì cũng dùng thế nào?

Thế nhưng với thực lực của La Chinh có thể tránh thoát ư?

Đương nhiên La Chinh sẽ không ngồi chờ chết!

Ở dưới tình huống tay chân đều bị khóa chặt, La Chinh chợt quát lên một
tiếng, sức lực toàn thân giống như nước suối mạnh mẽ chảy ra, tất
cả vảy rồng trong cơ thể đều sáng lên cùng lúc, rót sức mạnh mãnh
liệt vào trong cơ thể hắn.

Sau đó hắn dùng sức co thân thể của
mình lại, cố nén nỗi đau nhức khi bị móng vuốt sắc bén kia chế trụ, chỉ nghĩ phải tránh khỏi ràng buộc của con rối này.

Nhưng
căn bản con rối vẫn không mảy may sứt mẻ chút nào, sức mạnh chênh lệch
quá lớn, giống như một đứa bé cố đi đánh một cây đại thụ to lớn, căn bản chẳng xi nhê gì.

Lúc này La Chinh mới chú ý thấy con rối đã dùng mấy lưỡi dao sắc bén đâm vào trong đài đá, trong mắt hắn chợt lóe sáng, giống như tìm được phương pháp phá giải, sau đó cả người
bỗng nhiên té ngửa về phía sau!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui